Dị Thế Võ Thần dương Ân

Cuối cùng bọn họ cũng ý thức được lần này trở về là đúng đắn.

Dương Ân tập hợp tất cả mọi người lại với nhau. Trong đêm tối, một giọng nói to dõng dạc vang vọng: “Ngày mai, sẽ có 500 con ngựa được phân phối đến quân đoàn Tử thần của chúng ta. Năm trăm con ngựa này sẽ được phân phối cho những binh sĩ có cảnh giới cao nhất. Chẳng bao lâu nữa, ta sẽ biến các ngươi trở thành các kỵ binh. Tiền đề là các ngươi đều phải chăm chỉ tu luyện, không được kéo chân bổn đoàn trưởng lùi về phía sau, nếu ai không bắt kịp, ta sẽ để kẻ đó chết trên chiến trường. Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi chính là quân đoàn Tử thần mạnh mẽ nhất, hùng mạnh hơn so với các quân đoàn khác trong quân Trấn Man nhiều, đã nghe rõ chưa?”

“Nghe rõ, thưa đoàn trưởng!”, tất cả mọi người đồng thanh đáp lại.

“Tốt lắm, từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ được từng vị thống lĩnh truyền thụ cho các ngươi các huyền quyết cấp tướng trở lên. Ta muốn trong tương lai, mỗi người các ngươi đều sẽ đạt tới cảnh giới nhân tướng, ít nhất có một phần ba trong số đó sẽ đạt tới bậc Vương giả. Các ngươi có lòng tin vào bổn đoàn trưởng không?”, Dương Ân nói một cách hăng say.

“Có!”, ánh mắt của tất cả mọi người đều phát sáng, vô cùng hưng phấn trả lời.

Lục Trí nhìn Dương Ân đang hùng hồn, trong lòng thầm nghĩ: “Đi theo một chủ công có thể lừa người như vậy, sao mình phải lo đại sự không thành được chứ!”

Sau khi Dương Ân khích lệ tất cả binh lính vài câu thì dẫn Lục Trí trở về trong quân doanh.

“Lục Trí, ta chuẩn bị rời khỏi đây một thời gian, chỗ này giao cho ngươi lo liệu!”, Dương Ân nói với Lục Trí.


Lúc này, hắn không khỏi nhớ đến phó quan mặt lạnh, nếu như gã không chết trong trận chiến thì có lẽ bây giờ đã trở thành cánh tay phải của hắn rồi.

Thực ra, nếu Khỉ Gầy ở đây thì cũng rất tốt, nhưng Dương Ân không muốn kìm hãm sự phát triển của Khỉ Gầy, hắn ta nên có con đường riêng của mình và trở nên mạnh mẽ hơn trong tương lai.

“Chủ công định ra ngoài bao lâu?”, Lục Trí hỏi.

“Cái này cũng chưa biết chắc được, nhanh thì là một tháng, chậm thì là ba tháng. Cho nên ngươi phải giúp ta giám sát trên dưới quân đoàn trong khoảng thời gian này. Nếu ai không phục, nói Lý Đại Chuỷ và Chu Dũng giết không tha, đây là lệnh bài của ta, ngươi cầm lấy!”

“Vâng thưa chủ công, ngài nên sớm trở về, bằng không ta sợ rằng, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ khiến người khác ghen ghét đỏ mắt mất”.

“Ghen ghét đỏ mắt cái gì?”

“Ngài đã giúp thực lực của toàn bộ thành viên trong quân đoàn thăng lên một bậc, người của các quân doanh khác sao có thể không ghen ghét đỏ mắt được chứ”.

“Ngươi nói chuyện này à, không sao cả, bọn họ không dám làm càn đâu, sẽ có lúc bọn họ sẽ phải cầu xin chúng ta thôi”.

...

Sau khi Dương Ân bàn giao mọi việc với Lục Trí, nhân lúc trời vẫn còn tối, hắn dẫn theo Mộng Băng Tuyết và rùa vân bạc rời đi.

Dương Ân rời khỏi đó chưa được bao lâu, một Vương giả lớn mạnh đã đến quân doanh, mục tiêu chính là nhắm vào Dương Ân, nhưng thật đáng tiếc là đã tốn công vô ích.

Phần Thiên Hùng và Tào Kiến Đạt đều nhờ Dương Ân luyện chế ra Huyền Dịch Đan, hắn vẫn còn chưa luyện chế cho hai người bọn họ mà bỏ đi là vì, một là dược liệu mà bọn họ thu thập vẫn chưa đủ, hai là hắn không có thời gian rảnh rỗi mà chờ đợi tiếp. Hắn muốn hoàn thành kế hoạch trong lòng mình chỉ với khoảng thời gian ba tháng, đan dược của bọn họ thôi thì đành chờ đến khi hắn quay lại rồi lại luyện chế sau vậy.

Mục đích chuyến đi lần này của Dương Ân là đến tộc sói băng, trước tiên là để xem tình hình của Tiểu Hắc thế nào, hắn hi vọng nó đã tỉnh lại. Tới lúc đó, nếu nó cùng với hắn đến tộc Man di thì hắn sẽ có thêm một phần sức mạnh.


Nếu như để cho mọi người biết trong lòng Dương Ân đang nghĩ gì, e rằng sẽ khiến bọn họ choáng váng mất.

Dương Ân muốn một mình tiến thẳng vào địa bàn của tộc Man di?

Đây không phải là hành vi tìm đường chết sao?

Không ai biết trong lòng Dương Ân đang nghĩ gì, tạm thời Dương Ân cũng không muốn để người khác biết được, bao gồm cả Vạn Lam Hinh.

Tất cả mọi thứ trong kế hoạch này đều là để giúp hắn có thể sớm ngày trở về Vương thành. Hắn ta tin rằng chỉ cần thành công, không ai có thể ngăn cản bước chân hắn ta quay trở lại Vương thành.

Dương Ân và Mộng Băng Tuyết cùng nhau ngồi trên rùa vân bạc, từ từ hướng về phía tộc sói băng mà xuất phát.

“Đợi tới ngày mà ta quay trở về, sẽ chính là ngày mà đám người đó phải run sợ!”. Dương Ân quay đầu nhìn về phía Vương Thành, hét lên một cách vô cùng hào hùng.

Mộng Băng Tuyết có thể cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của Dương Ân, chủ động ôm lấy hắn, cho hắn một chút an ủi và động viên.

Dương Ân vỗ nhẹ tay cô ta nói: “Không cần lo lắng, ta không sao! Lần này ta sẽ tìm ra giải pháp cho vấn đề linh hồn của cô, để cô có thể khôi phục càng sớm càng tốt!”


Hắn không có cách giúp Mộng Băng Tuyết tốt lên nhưng không có nghĩa là Tiểu Hắc không có.

Bọn họ đi về hướng bắc, nhờ khí tức yêu vương tỏa ra từ trên người rùa vân bạc nên không có dã thú, linh yêu nào dám xông tới gây rối.

Chẳng bao lâu, bọn họ đã đến bờ sông, lại một lần nữa đi từ đường thủy đến địa bàn của tộc Sói Băng.

Trên đường đi, ngoài việc nói chuyện với Mộng Băng Tuyết, Dương Ân đã dành thời gian còn lại điên cuồng hấp thụ huyền khí của đất trời.

Thủy huyền khí luôn là sức mạnh mà hắn khao khát nhất, dựa vào tốc độ cắn nuốt sức mạnh của Thái Thượng Cửu Huyền quyết, thêm cả việc toàn bộ kinh mạch và huyệt khiếu khắp người hắn đều được đả thông hoàn toàn thì trở nên mạnh hơn đúng là một chuyện vô cùng thoải mái nhẹ nhàng rồi.

Trong hai ngày lên đường, cảnh giới của hắn đã thăng cấp cực nhanh, từ trung kỳ của cảnh giới Địa Hải sơ cấp đã đạt đến hậu kỳ của cảnh giới rồi.

Đây không phải là lý do duy nhất giúp hắn nhanh chóng hấp thu huyền khí của đất trời, mà còn bởi vì hắn đã dốc hết sức đấu với Nam Tề Tần một trận, khiến toàn bộ sức mạnh mà hắn đã hấp thu từ canh súp kia được hòa tan, từ đó mới khiến hắn đạt tới bước này, nó đủ so với mấy năm tu luyện của người khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui