Phần Thiên Hùng đường đường là đại nguyên soái, nói chuyện khách sáo với cấp dưới mà vẫn phải nói với giọng điệu cầu xin như thế. Nếu để người khác nghe được e là không thể không bội phục Dương Ân.
“Dù nguyên soái có gì, ta làm được gì thì sẽ làm, giúp được thì tuyệt đối sẽ giúp!”, Dương Ân sảng khoái đồng ý.
Vừa rồi Phần Thiên Hùng đã vui vẻ đồng ý với hắn một yêu cầu, dĩ nhiên hắn sẽ vui vẻ đồng ý ông ta.
“Ta muốn mời ngươi giúp ta luyện một viên đan dược”, Phần Thiên Hùng nói.
“Ồ, không biết nguyên soái cần đan dược gì, nếu loại giống Địa Vương dược thì hơi khó đấy, nguyên liệu không dễ tìm đâu, ta luyện đan cũng rất tốn sức, xác suất thành công không cao!”, Dương Ân giải thích.
Ở thế giới bình thường, Địa Vương đan là một loại đan dược cao cấp nhất, hắn sẽ không tùy tiện luyện chế cho người khác như thế trừ phi có cái giá đưa ra đủ cao. Cái này thuộc về sự kiêu ngạo và tôn quý của luyện đan sư.
Nếu hắn tùy ý luyện đan dược cho người khác thì quá mất giá rồi.
“Yên tâm yên tâm, ta không muốn luyện Địa Vương đan đâu! Chỉ là một loại vương đan bình thường, chẳng hạn như một loại có thể làm người ta từ cảnh giới cấp tướng đột phá lên cảnh giới Địa Hải là được”, Phần Thiên Hùng hàm súc nói, sau đó ông ta lại nói thêm: “Ngươi cứ yên tâm là ta sẽ chuẩn bị nguyên liệu cho ngươi. Hơn nữa, ta sẽ bồi thường thêm cho ngươi, xem xem ngươi cần cái gì nữa”.
“Vương đan có thể giúp người ta từ cảnh giới cấp tướng đột phá đến cảnh giới Địa Hải thì là “vương đan Huyết Dịch”, đan dược cao cấp trong loại các vương đan”, Dương Ân lộ ra vẻ khó xử.
“Ta biết đan dược này khá khó luyện nên ta đã chuẩn bị vài vương quyết hoặc kỹ thuật chiến đấu cấp Vương rồi, chỉ cần ngươi thích cái nào thì có thể lấy cái đó!”, Phần Thiên Hùng nhanh chóng lấy năm cuốn sách khá cũ ra nói.
Những cuốn sách cổ này là vương quyết hoặc kỹ thuật chiến đấu cấp Vương hàng thật, không giống những kỹ thuật chiến đấu cấp Vương khuyết thiếu mà Tào Kiến Đạt giao dịch với Dương Ân lúc trước.
Nhưng vương quyết, kỹ thuật chiến đấu cấp Vương này đều ở cấp độ thấp, cũng tương đương với giá trị của Huyền Dịch đan đó.
“Lão hồ ly!”, Dương Ân liếc nhìn mấy cuốn sách cổ đó rồi thầm nói.
Sau đó, hắn lấy một cuốn vương quyết, không hề động đến nhưng kỹ thuật chiến đấu cấp Vương khác. Hắn nói: “Nếu nguyên soái đã vui vẻ đưa cho ta thế thì ta cũng nhận. Ta viết ra một danh sách, đợi ngài gom đủ hết năm dược liệu rồi hãy đến tìm ta, ngài cũng biết khi luyện đan sẽ khó tránh khỏi việc thất bại nên yêu cầu này không quá đáng chứ”.
“Không quá đáng, không quá đáng chút nào, vậy ta cảm ơn ngươi trước!”, Phần Thiên Hùng hài lòng nói.
“Ừ, không có việc gì nữa thì ta về đây”, Dương Ân nói.
Phần Thiên Hùng không cưỡng ép giữ Dương Ân lại mà để hắn rời đi.
Dương Ân cầm vương quyết này về là tặng ngay cho Vạn Lam Hinh. Hắn không cần vương quyết này nhưng vừa lúc Vạn Lam Hinh đang thiếu, có vương quyết này thì cô ta sẽ dễ dàng đột phá cảnh giới địa hải.
Vạn Lam Hinh vẫn còn đang giận Dương Ân, nhưng sau khi thấy Dương Ân tặng mình vương quyết thì cơn giận gì đó liền tiêu tan.
“Đệ lấy vương quyết này ở đâu vậy?”, Vạn Lam Hinh ngạc nhiên hỏi.
“Ta lấy từ chỗ nguyên soái đó, vừa lúc đưa cho tỷ dùng, sau này sẽ lấy huyền quyết cao cấp hơn về cho tỷ”, Dương Ân đáp.
“Đệ muốn luyện vương đan cho ông ta để đổi lấy cái này à?”, Vạn Lam Hinh rất thông minh, nghĩ ngay đến vấn đề trọng tâm.
“Không phải ta muốn luyện đan cho ông ta, mà là ông ta nhờ ta luyện, vừa lúc tỷ cũng cần dùng đan dược này. Đan dược này là “Huyền Dịch đan”, là vương đan đột phá cảnh giới Địa Hải nên tỷ phải nhanh chóng tu luyện vương quyết này, chuẩn bị đột phá”, Dương Ân nói. Sau đó hắn lại lấy một chiếc nhẫn Càn Khôn ra rồi đặt nó vào tay Vạn Lam Hinh: “Ta tặng nhẫn Càn Khôn này cho tỷ, bên trong có một số đan dược trị thương và kỹ thuật chiến đấu cấp Vương cao cấp, tỷ cứ đợi trở thành nữ tướng quân đi”.
Vạn Lam Hinh cảm động rơi nước mắt, cô ta gạt lệ nói: “Sao đệ đối xử tốt với ta vậy!”
Kỹ thuật chiến đấu cấp Vương, vương đan và nhẫn Càn Khôn nữa, cái nào cũng có giá trị khiến người ta thảng thốt, vương giả nào nhìn thấy chúng thì đều sẽ tranh giành đến xức đầu mẻ trán. Nhưng Dương Ân lại tặng hết cho cô ta, còn ai có thể đối xử tốt với cô ta như hắn không?
Dù là cha cô ta thì cũng không được như thế.
Dương Ân lau nước mắt cho Vạn Lam Hinh nói: “Tỷ là tỷ của ta mà, ta không đối xử tốt với tỷ thì đối xử tốt với ai đây. Ta không muốn nhìn thấy tỷ bị người ta bắt đi lần nữa, như thế ta sẽ điên mất”.
“Yên tâm đi, sẽ không có lần thứ hai đâu”, Vạn Lam Hinh chân thành nói.
“Ừ, tỷ tranh thủ tu luyện nhiều một chút, ta về trước đây”, Dương Ân hài lòng đáp, sau đó xoay người rời đi.
Hắn vừa đi được mấy bước thì sau lưng một cơn gió ập đến, cô ta ôm chặt lấy hắn nói: “Lúc nhỏ, đệ nói lớn lên sẽ bảo vệ ta cả đời, lời này còn được tính không?”
Dương Ân nắm lấy cánh tay Vạn Lam Hinh nói vô cùng chắc chắn: “Điều đó là đương nhiên, ai nói không giữ lời người đó là cún”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...