Hạ Ngũ Triết là người chịu trận đầu tiên, bị Dương Ân đấm một phát bay lên trời, cả thân người co rút lại như con tôm, nôn ra một ngụm máu, cuối cùng lăn ra xa hơn chục trượng, không biết sống chết thế nào.
Hai chân của Ô Nạp Đồ đã mềm nhũn, lão ta cố gắng xoay người bỏ chạy, nếu còn không chạy trốn thì số phận của lão ta cũng sẽ giống như Hạ Ngũ Triết.
“Cho lão thêm tám cái chân thì lão cũng không chạy thoát được đâu!”, Dương Ân nói, nhìn theo Ô Nạp Đồ đang chạy trốn như con rùa rụt đầu.
Vừa dứt lời, hắn lại tung thêm một quyền nữa.
Ô Nạp Đồ đang ở cách đó mấy thước nhưng vẫn bị một quyền hung hãn này đánh từ dưới lên, cái mông của lão ta ngay lập tức nở hoa, cả người bay thẳng lên cao rồi mới ngã xuống đất, cái mông đáp trúng một phiến đá sắc nhọn, khiến cho lão ta đau đớn đến mức ngất xỉu tại chỗ.
Hai nhân tướng cao cấp đã bị Dương Ân giải quyết chỉ bằng một quyền, những người còn lại nhìn thấy thế đều hóa đá ngay tại chỗ, ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có, tự động vứt bỏ vũ khí trong tay, không còn dám giương nanh múa vuốt nữa.
"Làm ơn... cầu xin đại nhân tha cho bọn ta, chuyện này... không liên quan đến bọn ta, tất cả là do bọn họ ra lệnh".
"Đúng vậy, bọn ta chỉ là làm theo mệnh lệnh chứ không liên quan gì cả".
"Không sai, xin hãy bỏ qua cho bọn ta, bọn ta chẳng qua là nghe lệnh làm việc, chuyện này không liên quan đến bọn ta".
"Đúng đúng, phó ngục Trương, cứu bọn ta với".
...
Cai ngục và lính gác ngục có mặt tại đó đều thất kinh, không thể tưởng tượng được nổi trên đời lại có người mạnh đến vậy, nếu bị ăn một quyền từ người đó thì bọn họ nhất định sẽ bay đầu.
“Dương Ân tha cho bọn họ một lần đi”, Trương Hùng nói với Dương Ân.
"Tha cho bọn họ là chuyện nhỏ, chuyện của ông mới là chuyện lớn. Tình hình của ông có vẻ không tốt lắm, nếu như Lam Hinh tỷ quay lại nhìn thấy thì sẽ rất buồn!", Dương Ân lãnh đạm nói.
Hắn đang ở đẳng cấp nào chứ, tất nhiên hắn sẽ không so đo với đám tôm tép.
“Đại tiểu thư đã quay lại rồi sao?”, Trương Hùng kích động nói.
"Ừm, rất nhanh tỷ ấy sẽ tới chân núi thôi", Dương Ân nhẹ giọng đáp.
"Ha ha, quay lại là tốt rồi. Chỉ cần con bé không sao thì mọi chuyện đều tốt đẹp", Trương Hùng xem Vạn Lam Hinh như cháu gái, nghe được tin tốt của cô ta thì liền mỉm cười nhẹ nhõm.
"Trước tiên ông nói một chút về những chuyện đã xảy ra đi, thừa dịp còn có chút thời gian, ta thay ông giải quyết, với lại ta còn muốn đi thăm hỏi sức khỏe của lão trưởng ngục mới kia", Dương Ân nói, trong mắt lóe lên một tia sát khí.
"Ta biết ngươi muốn trở về báo thù, nhưng nói thế nào thì Vi Điển cũng là mệnh quan triều đình, nếu ngươi thật sự tìm đến lão ta gây hấn, chỉ sợ ngươi lại bị triều đình truy nã lần nữa thôi!", Trương Hùng nhắc nhở Dương Ân.
“Ta đối với chuyện này tự biết cân nhắc, ông đừng lo lắng, ta đã không còn là Dương Ân ngày xưa nữa!”, Dương Ân vừa nói vừa lấy ra lệnh bài tướng quân giơ trước mặt Trương Hùng.
Trương Hùng nhận ra thì lập tức quỳ một gối xuống nói: "Bái kiến tướng quân!"
Trương Hùng không phải là một phó ngục bình thường, ông ta đã đi theo Vạn Thiên Long nhiều năm và đã từng gặp qua vô số tướng quân, cho nên ông ta đương nhiên có thể nhận ra ý nghĩa của tấm lệnh bài trong tay Dương Ân.
Lệnh bài này chỉ có người đã lập công lớn ở biên ải, hơn nữa còn phải là vương giả đạt tới cảnh giới Địa Hải thì mới có thể được ban cho.
Dương Ân sở hữu tấm lệnh bài này, cộng với sức mạnh mà hắn vừa thể hiện, Trương Hùng có ngốc cũng có thể biết được thân phận của Dương Ân lúc này đã khác xưa rất nhiều.
Ngay cả Vạn Thiên Long năm xưa cũng chỉ mới làm tới chức kỵ úy, Dương Ân vậy mà đã vượt qua vị trí này, khiến cho ông ta cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Ông ta suy nghĩ nát óc cũng không thể hiểu được tại sao Dương Ân lại làm được như vậy, cách giải thích duy nhất chỉ có thể là trong lúc hắn đạp phải phân chó thì gặp được quý nhân phù trợ, một bước lên tiên.
Nếu thật sự trên đời có loại phân chó may mắn như vậy, ông ta cũng muốn đạp phải mấy cái!
Dương Ân đỡ Trương Hùng lên, nói: "Trưởng ngục Trương không cần phải như vậy, lúc trước may là có ông trợ giúp, nếu không Dương Ân ta sớm đã chết trong sơn ngục này rồi, ta còn phải báo đáp ông thật tốt. Đi thôi, ta đi đoạt lại chức trưởng ngục cho ông, sau này sơn ngục sẽ do ông quản lý".
“Chuyện này… làm vậy cũng được sao?”, Trương Hùng bối rối nói.
Ông ta đã bị Vi Điển chèn ép lâu như vậy, đương nhiên rất muốn báo thù, nhưng Dương Ân đột nhiên lại nói muốn đoạt cho ông ta chức vị trưởng ngục, chuyện này đến có chút đột ngột, khiến cho ông ta chưa thể tiếp nhận được.
Ai lại không muốn bỏ đi chữ "phó" trong tên chức vị đâu, trưởng phó chỉ khác nhau có một chữ, nhưng quyền lợi rõ ràng cách rất xa nhau.
“Không tốt sao?”, Dương Ân hỏi ngược lại.
"Tốt thì cũng có tốt...", Trương Hùng nói với vẻ mặt khao khát.
"Rốt cuộc là tốt hay không tốt?"
"Đương nhiên là tốt rồi!"
"Vậy thì đi thôi, mau dẫn ta đi tìm lão già kia, lúc trước lão ta đánh ta một chưởng rất là đau đó!"
...
Vi Điển vẫn còn đang mơ mơ màng màng giữa đám phụ nữ trong phòng của mình, có người đút rượu cho lão ta, có người đấm bóp cho lão ta, có người nhảy múa cho lão ta xem,... một cuộc sống như vậy đúng là như lạc vào tiên cảnh, không ai không thèm muốn.
Bỗng nhiên, có một tên lính gác ngục loạng choạng chạy vào hét lớn: "Trưởng ngục, không hay rồi, có chuyện xảy ra rồi..."
Tiếng hét của tên lính gác ngục đáng sợ tới mức làm cho người phụ nữ đang đút rượu cho Vi Điển giật mình, đổ nhầm rượu lên mũi lão ta, làm cho Vi Điển bị sặc một ngụm rượu, tình hình vô cùng tồi tệ.
"Xin lỗi trưởng ngục, xin lỗi..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...