Dị Thế Võ Thần dương Ân

Đó là một tàn cảnh vừa cổ kính vừa bí ẩn, ở nơi đó có người viễn cổ dùng đá để tạo ra lửa, có rồng phun lửa, có Chu Tước bay nhảy ở đó, có người cao to đang cúng bái, dường như đã quay lại thời kỳ vô cùng xa xưa, khung cảnh rất sơ khai, cũng không biết đang thể hiện điều gì.

Đột nhiên có một ngọn lửa trời rơi xuống, nuốt chửng cả mảnh đất lớn đó, nuốt chửng tất cả sự sống như thể muốn hủy diệt cả thế giới đó vậy, thật đáng sợ!

Ngay khi tất cả mọi thứ không thể cứu vãn được nữa, một thứ binh khí cổ đại rơi xuống phong ấn, giam cầm sức mạnh ngọn lửa đó mới ngăn được nó không hủy diệt thế giới.

Cũng ngay sau khi ngọn lửa này bị khống chế, tàn cảnh đó biến mất hoàn toàn.

Dương Ân hoàn hồn lại, miệng lẩm bẩm: “Chuyện gì đây, mấy cảnh tượng này thể hiện điều gì? Lẽ nào có liên quan với một loại huyền tinh khí nào đó sao?”

Dương Ân nghĩ ngợi một lúc nhưng vẫn không hiểu ý nghĩa bên trong được phóng ra từ miếng đồng cổ nên hắn không muốn nghĩ nữa, bèn cất cổ đồng nhãn đó đi. Hắn có thể chắc chắn cái này có liên quan đến Thái Thượng Cửu Huyền quyết, không chừng sau này sẽ có tác dụng.

Dương Ân lấy “Cuồng Lãng Thất Điệp” ra rồi bắt đầu ghi nhớ khẩu quyết của bốn thức cuối cùng, chuẩn bị hoàn thiện hết kỹ thuật chiến này.

Ba thức trước của Cuồng Lãng Thất Điệp là: Lãng Triều Sơ Trướng, Lãng Hoa Kích Tiên, Lãng Thế Thao Thao.


Dương Ân đã hiểu hết nhưng tiếc là không có bốn thức phía sau nên không thể phát huy chúng đến mức hoàn hảo, bây giờ đã có bốn thức phía sau rồi thì hắn không cần lo lắng nữa.

Bốn thức phía sau lần lượt là: Bích Ba Thành Văn, Vô Phong Khởi Lăng, Tầng Tầng Điệp Khởi, Hải Lãng Thành Khiếu.

Dương Ân dùng huyệt Thần đình để thiền định, linh hồn tiến vào trạng thái tu luyện. Trong lều không thể vận dụng phương pháp hợp nhất cơ thể và linh hồn, nhưng cũng có thể để linh hồn làm quen trước, đợi lúc vận dụng thì có thể nhanh chóng lĩnh hội.

Dương Ân đã là vương giả hàng thật giá thật, hắn cần một kỹ thuật chiến đấu cấp vương mới được.

Trong thoáng chốc đã đến kỳ hạn nửa tháng thỏa thuận.

Một tin tức nhanh chóng truyền ra trong quân doanh như bệnh dịch lây lan.

Dương Ân sắp công khai luyện chế đan vương.

Tin này chấn động không kém tin quân Man di sắp đến. Trong nhận thức của các binh sĩ, đan vương là thứ đan dược đỉnh cao mà họ phải ngước nhìn, Dương Ân sắp công khai luyện đan dược cấp bậc này thì có nghĩa là Dương Ân đã là dược vương rồi à?

“Nghe nói gì chưa? Hôm nay đoàn trưởng Dương Ân sắp chế ra đan vương, này không phải tin giả chứ?”

“Chết tiệt, ngươi dám nghi ngờ năng lực của đoàn trưởng Dương Ân à? Đoàn trưởng tài năng siêu phàm, còn chuyện gì mà hắn không làm được chứ. Mau qua kia tìm chỗ đứng xem đi”.

“Đúng thế, đoàn trưởng Dương Ân là ân nhân cứu mạng chúng ta, là thiếu niên vương giả, nếu trở thành dược vương thì đúng thật là bay lên trời cao, liệu quân doanh còn có thể giữ được nữa không!”

“Giỏi thật, nếu đoàn trưởng Dương Ân có thể chọn trúng ta, ta sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho ngài ấy! Đi theo chủ nhân như thế quả thật là sung sướng”.




Các binh sĩ ở các quân đoàn lớn đều đang hăng say bàn tán chuyện này, những người không có nhiệm vụ đều chạy đến chỗ đài khiêu chiến.

Trên đài khiêu chiến không có một ai, ở đài khiêu chiến thứ chín có một bục luyện đan dựng cho Dương Ân, để mọi người đến xem.

Các lão đại trong quân vốn dĩ không muốn tin tức này lan truyền ra ngoài nhưng không thể ngăn được miệng của một số người. Một truyền mười, mười truyền một trăm, như thế cả quân doanh, từ trên xuống dưới đều biết chuyện.

Họ cũng không thể ngăn được các binh sĩ này đến mở mang tầm mắt, chỉ đành chia người ra giữ trật tự, không thể để mọi người loạn lên được.

Bây giờ các lão đại trong quân đã ngồi trên bục cao từ sớm đợi Dương Ân đến.

Đây là lúc khiến người ta kích động nhất, ngay cả họ cũng không thể ngồi yên được.

Nếu Dương Ân thành công chế ra “Địa Vương đan” thì họ thật sự có thể chứng kiến sự ra đời của một vị dược vương tuổi thiếu niên, điều này chứng tỏ điều gì nào?

Nghĩ đến đây, ánh mắt họ đong đầy sự mong chờ tột độ.


Phần Thiên Hùng và các tướng ngồi trên bục cao, ông ta nhìn đám người bên dưới liên tục tụ lại đây không khỏi thở dài nói: “Đã bao lâu rồi trong quân không náo nhiệt đến thế rồi nhỉ? Quả nhiên sức hấp dẫn của luyện dược sư thật kinh khủng”.

“Nguyên soái nói đúng, luyện dược sư chính là nghề cao quý nhất, hiếm khi gặp được một người. Dương Ân làm thế kết tụ tinh thần quân đội của quân ta cũng xem như là chuyện tốt”, Hứa Đình Hoằng ở bên cạnh nói.

“Mọi chuyện vẫn do nguyên soái thống lĩnh, không có nguyên soái, tài năng Dương Ân cũng sẽ không được khai thác!”, có thiên tướng nịnh nọt nói.

“Chỉ là không biết đoàn trưởng Dương có thành công hay không?”

“Đoàn trưởng Dương đã cho chúng ta chứng kiến kỳ tích, ta tin lần này hắn sẽ không khiến chúng ta thất vọng”.

“Địa Vương đan có ý nghĩa rất lớn, một khi thành công thì ta nhất định sẽ nhờ đoàn trưởng Dương cũng chế cho ta một viên”.

“Khá lắm, nếu thực lực của chúng ta đều được nâng lên một bậc thì khi tộc Man di dám đến đây, chắc chắn chúng ta có thể giết chúng không còn một manh giáp!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui