Dị Thế Võ Thần dương Ân

Mùa xuân, mùa của vạn vật thức tỉnh, nhưng trên chiến trường, khắp nơi đều là một mảnh hỗn loạn, trông vô cùng hoang tàn.

Sau khi quân Trấn Man chiến thắng trở về, niềm vui sau chiến thắng đã trở thành nỗi đau buồn bi thương, chinh chiến liên tục khiến nhiều người thiệt mạng, nhìn thấy từng người chiến hữu của mình thiệt mạng, trong lòng bọn họ cũng rất đau buồn khổ sở.

Bọn họ lặng lẽ dọn dẹp xác chết trên chiến trường, tìm kiếm di vật của bạn bè mình, đồng thời cũng thu thập chiến lợi phẩm.

Rất nhiều thống lĩnh quay về cùng đội quân của mình, bọn họ quay lại nơi yêu vương bảy đầu bị phong ấn trước đó, trong mắt lộ ra dáng vẻ tham lam.

Trong số đó, có một lão tướng không nhịn được muốn chiếm lấy thi thể của con yêu vương này làm của riêng, chuẩn bị cử người gánh xác của yêu vương trở về, nhưng đáng tiếc, những binh sĩ vừa lại gần yêu vương là đã bị băng khí cực lạnh đóng băng, nhanh chóng trở thành một vài xác chết.

Vị lão tướng kia nuốt nước bọt và hoảng sợ: “Hàn khí khủng khiếp như vậy sao?”

“Dám động vào chiến lợi phẩm của thiếu gia nhà ta, ngươi muốn chết sao?”. Rùa vân bạc luôn thu mình vào trong góc để canh giữ, người thường sẽ không phát hiện ra, khi nó nhận ra có người đang có ý đồ với yêu vương thì lập tức xông ra, kèm theo đó là một quyền Bá vương.

Sức mạnh của quyền Bá vương thì vương giả bình thường hoàn toàn không thể chịu được, mặc dù tên lão tướng kia là vương giả nhưng lại không thể phản kháng chút nào trước một quyền này, tức khắc bị đánh cho bay lên không trung.


Bịch!

Tên lão tướng bị rùa vân bạc đánh bật khảm cả thân vào trong ngọn núi, trên núi liền xuất hiện một chữ “nhân”.

Rùa vân bạc đột nhiên xuất hiện, nó ra tay khiến cho các tướng lĩnh sợ hãi.

Ngoại trừ vài tên quan to như Phần Thiên Hùng quay trở lại quân doanh trước thì Phùng Đề Sâm là người đứng sau, xử lý những chuyện sau cuộc chiến này.

Sau khi ông ta nghe được động tĩnh, nhanh chóng chạy tới, miệng quát lên: “Ngươi là yêu nghiệt phương nào mà dám làm càn ở đây!”

“Tên già khọm từ đâu đến vậy? Ngươi cũng muốn ăn một quyền Bá Vương của ta sao?”. Rùa vân bạc hóa thành hình người mắng Phùng Đề Sâm.

Tính tình của rùa vân bạc luôn ngạo mạn, Dương Ân đã phải tốn rất nhiều thời gian mới thần phục được nó, nên tất nhiên nó không hề nể trọng Phùng Đề Sâm chút nào.

“To gan!”, Phùng Đề Sâm hét lên một tiếng, nhặt kiếm ra tay với rùa vân bạc.

Vốn dĩ ông ta đã không có thiện cảm với Dương Ân rồi, cho dù bây giờ Dương Ân xuất hiện ở đây thì cũng vậy thôi. Hiện giờ thú cưỡi của Dương Ân lại dám làm càn trước mặt ông ta, sao ông ta có thể nuốt được cơn giận này?

“Lão già khọm, nhìn quyền của ta đây!”. Rùa vân bạc quát lên một tiếng, rồi đánh ra quyền Bá vương.

Phùng Đề Sâm nghĩ rằng rùa vân bạc xuất quyền nên thu kiếm về đỡ, nhưng lúc ấy mới phát hiện rùa vân bạc chỉ ra chiêu giả mà thôi. Thật ra nó đã xông đến, nhanh chóng trói Phùng Đề Sâm lại rồi.

Các binh sĩ xung quanh nhìn thấy vậy đều kêu lên, bọn họ muốn xông lên cứu, nhưng yêu khí mà rùa vân bạc phóng ra rất mạnh, bọn họ không dám nhúc nhích. Ai cũng sợ nếu kích thích nó, dù chỉ một chút thôi, rùa vân bạc sẽ giết chết Phùng Đề Sâm ngay tại đây.

“Ngươi có biết ta là ai không? Dù là Dương Ân gặp ta, hắn cũng phải tôn kính gọi ta một tiếng tướng quân, ngươi mau thả ta ra!”, Phùng Đề Sâm bị rùa vân bạc trói lại liền hét lên.


Vốn dĩ, sức chiến đấu của Phùng Đề Sâm cũng không yếu, nhưng nhiều trận liên tiếp cũng tiêu hao không ít thể lực, lại còn bị thương, đòn tấn công của rùa vân bạc lại quá gian xảo nên ông ta mới bất ngờ.

Nếu như ông ta ở trạng thái mạnh mẽ sung sức nhất, không bất cẩn sơ ý như vậy, chắc chắn bản thân sẽ không bị rùa vân bạc trói dễ dàng như vậy.

“Sao ta phải quan tâm ngươi là ai, bây giờ Quy gia gia phải làm thịt ngươi rồi!”. Rùa vân bạc nói với giọng điệu tàn nhẫn.

Sau đó, sức mạnh vân bạc ràng buộc mà nó phóng ra đạt nâng lên mức mạnh nhất như muốn siết Phùng Đề Sâm chết ngay tại đây.

Rùa vân bạc cũng không phải dạng hiền lành gì, nó nói giết thì sẽ giết thật, sẽ không nể tình chút nào.

Phùng Đề Sâm thật sự cảm nhận được sát khí của rùa vân bạc, trong phút chốc liền hoảng sợ.

“Cháu rùa! Đủ rồi!”, giọng nói của Dương Ân vang lên.

Hắn bước tới từ xa, nếu chậm một chút thôi, chắc Phùng Đề Sâm sẽ trở thành một cái xác luôn rồi.

Rùa vân bạc nghe thấy giọng nói của Dương Ân liền nhanh chóng thu hồi ngân văn về, nhìn về phía Dương Ân nịnh nọt: “Thiếu gia đến rồi ạ, tên khốn này có ý đồ với yêu vương, ta bất đắc dĩ mới phản kích hắn thôi!”


Rùa vân bạc đúng là biết đưa đẩy, nó đẩy hết trách nhiệm lên đầu Phùng Đề Sâm.

Phùng Đề Sâm bối rối đáp: “Vớ vẩn, bổn tướng quân không thể đứng yên nhìn ngươi đả thương người khác! Dương Ân, tốt nhất ngươi hãy dạy dỗ thú cưỡi của mình cho tốt, dám dĩ hạ phạm thượng, đúng thật là tạo phản rồi!”

Dương Ân hiểu rõ rùa vân bạc, nó nham hiểm gian xảo nhưng chắc chắn sẽ không vô cớ tấn công người khác, hắn bình tĩnh nhìn Phùng Đề Sâm: “Phùng tướng quân, chuyện này do cháu trai của ta không đúng, ngài là đại nhân không cần chấp nhặt tiểu nhân, việc này cứ như vậy bỏ qua đi!”

Dương Ân không muốn tính toán với Phùng Đề Sâm, xem như nể mặt đối phương.

Phùng Đề Sâm cậy già lên mặt nói: “Không được, suýt chút nữa nó đã giết lão phu rồi, yêu hung ác như thế còn giữ làm gì?”

“Được rồi, ông không muốn giữ nó thì đích thân giết nó đi, ta sẽ không để bụng!”. Dương Ân giang tay ra nói.

Sau đó, hắn không quan tâm Phùng Đề Sâm nữa, tiến về phía yêu vương bị đóng băng của mình.

Mấy con yêu vương ở đây có giá trị rất cao, Dương Ân định sẽ lấy chúng về, đến lúc đó sẽ mang đi đấu giá ở Vương thành, chắc chắn có thể kiếm được một khoản kha khá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui