Khi Dương Ân còn rất nhỏ, lần đầu tiên Dương Ân gặp Vạn Lam Hinh, cô ta đã bao bọc hắn và đệ đệ của hắn như một đại tỷ, tất cả những đứa trẻ khác muốn bắt nạt hai huynh đệ hắn đều bị cô ta thu phục, cho nên hắn rất sùng bái Vạn Lam Hinh.
Dần dần khi lớn lên, hắn mới nghĩ, đàn ông thì làm sao có thể để cho phụ nữ che chở được, lẽ ra đàn ông phải che chở cho phụ nữ mới là điều đúng đắn.
Vì vậy, hắn đã bắt đầu nghiêm túc luyện võ, hy vọng một ngày nào đó có thể đứng trước mặt cô gái này, bảo vệ cô gái này khỏi mưa to gió lớn.
Lúc ấy giữa bọn họ chỉ là tình cảm tỷ đệ thuần túy, không có bất kỳ một suy nghĩ lung tung nào khác.
Sau khi hắn gặp lại Vạn Lam Hinh trong sơn ngục, cô ta vẫn đứng trước mặt hắn, vẫn bảo vệ và chăm sóc cho hắn như trước, điều này khiến hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Bây giờ, hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn và thực lực cũng đã vượt qua Vạn Lam Hinh, đã đến lúc hắn phải che mưa chắn gió cho cô ta, không để cho cô ta bị tổn thương thêm nữa.
Hắn từng bước đi tới, tất cả những kẻ tới gần hắn đều bị ý chí Tử thần quét qua, không có cách nào tấn công hắn, nên dễ dàng bị chém chết dưới lưỡi kiếm Sương Tuyền.
Trước khi hai đội quân giáp chiến với nhau, hắn đã giết chết hơn trăm người, kẻ nào đến gần hắn đều phải chết.
Nhiều binh sĩ Man tộc đang truy đuổi từ phía sau đã chọn cách tấn công từ xa, hàng loạt mũi tên bắn về phía Dương Ân, ẩn chứa sức mạnh vô cùng bạo ngược, nhưng tất cả đều bị khí thế vương giả của Dương Ân trấn áp rơi xuống trước khi kịp đến gần thân thể của hắn.
Dương Ân không hề dừng lại, hắn thu lại kiếm Sương Tuyền, hai tay lại đánh ra chưởng pháp, cường đại đến mức có thể dời núi lấp biển.
Ba Lãng Toàn Liệt chưởng!
Trong thời tiết lạnh giá này, chưởng pháp của hắn đã đạt được mức độ phát huy lớn nhất, chưởng pháp tiến vào giai đoạn hoàn mỹ, kình lực xoắn ốc điên cuồng đánh ra, chấn động đó khiến cho toàn bộ những mũi tên bay tới đều bị phóng ngược trở lại, đâm trúng đám Man tộc đang truy kích.
Đột nhiên, Dương Ân tăng tốc.
Hắn lao vào đám đông nhanh như một bóng ma, không ai có thể ngăn cản, và đã nhanh chóng tiếp cận được Vạn Lam Hinh.
Vạn Lam Hinh nhìn Dương Ân đang lao tới, vừa giống như một chiến thần, lại vừa giống như tên nhóc ngày xưa được cô ta bảo bọc, không nhịn được mà thì thào nói: "Ta tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại đệ nữa".
Vạn Lam Hinh rất hiểu Dương Ân, hắn đã muốn làm việc gì thì sẽ rất kiên trì làm cho bằng được, nếu như hắn đã muốn cứu cô ta, thì cô ta cũng có lý do để tin tưởng rằng hắn có thể làm được.
Giờ phút này, Vạn Lam Hinh cảm thấy cho dù có chết đi thì cũng không còn gì tiếc nuối nữa.
Người mình thích có thể liều mạng vì mình, trên đời này làm gì còn chuyện nào hạnh phúc hơn được nữa đâu.
Hoàng Phủ Chiến Hùng luôn để ý đến nhất cử nhất động của Dương Ân, đồng thời cũng đã cho người ngấm ngầm chú ý xung quanh, không thấy dấu vết của thiên yêu, cho nên ông ta quyết định đánh cược vì con gái của mình, ra lệnh cho hai vị đại vương giả xông lên giết chết Dương Ân.
“Đã là kẻ địch thì phải dứt khoát tiêu diệt”, Hoàng Phủ Chiến Hùng đằng đằng sát khí nói.
Ngay lúc đó, ông ta cũng tự mình bay lên không trung, mở ra đôi cánh huyền khí màu vàng, tay cầm một thanh kiếm vàng vung lên quát lớn: "Dũng sĩ Man tộc, theo bản vương giết địch!"
Hoàng Phủ Chiến Hùng là vương giả đỉnh cấp, đã thức tỉnh được Man kình tầng 3 cho nên sở hữu sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ. Ông ta đã ngự giá thân chinh, tất nhiên có thể khiến cho sĩ khí của quân Man tộc tăng lên cao ngất, chém giết càng hăng hái.
Lúc này, Dương Ân đã ở gần Vạn Lam Hinh, để đi được tới đây hắn đã phải giết rất nhiều người, xác chết nằm la liệt trên đất, không ai có thể ngăn cản, không ai có thể làm bị thương hắn được.
Hoàng Phủ La Sát cũng phải kinh hãi trước sự tàn sát của Dương Ân, hắn ta không thể ngờ rằng một thiếu niên nhỏ hơn mình mười tuổi lại có chiến lực khủng bố đến như vậy.
“Hắn nhất định phải là người đến từ giới siêu phàm!”, Hoàng Phủ La Sát thầm nói trong lòng.
Ngay khi Dương Ân đến gần Hoàng Phủ La Sát, Hoàng Phủ La Sát đã bị ý chí Tử thần ảnh hưởng, thần đình của hắn ta hoàn toàn bị kiểm soát, khiến cho hắn ta cảm thấy như mình đang chìm vào cái chết.
Ngay lúc hắn ta sắp trúng phải đòn công kích của Dương Ân, thì một vị Man vương xuất hiện, nắm lấy Hoàng Phủ La Sát kéo về phía sau.
“Đạo Tử thần?”, vị Man Vương kia kêu lên thất thanh.
Hai mắt của vị Man vương kia sáng ngời có thần, vóc dáng có phần thô kệch, trên thân mặc chiến giáp màu vàng vô cùng bền chắc, bên hông mang đai lưng đầu sư tử, tư thái vô cùng tôn quý, trong tay cầm lưỡi hái dài, khí tức sắc bén bức người. Hơn nữa, bao quanh ông ta còn có một lớp huyền giáp dày, chiến khí toát ra nồng nặc, rõ ràng là một vị Man vương cảnh giới vương giả cao cấp.
Man vương Kim Cang Sư Thạch Khải Lỗi là một trong mười vị vương giả mạnh nhất Man tộc, không thua gì Thạch Sa Phong.
Ông ta phải tự mình ra tay đối phó với Dương Ân, điều này cho thấy Dương Ân chính là một mối uy hiếp rất lớn.
Thạch Khải Lỗi đã từng so tài với chiến vương Tử thần, nay vừa tiếp xúc với khí tức của Dương Ân thì ông ta đã cảm nhận được ý chí Tử thần thuần khiết của Dương Ân, nên lập tức có thể hiểu được tại sao Dương Ân lại có thể giết người trong phạm vi mười bước. Binh sĩ của ông ta rõ ràng đã bị ý chí Tử thần này ảnh hưởng đến.
"Không sai, đây chính là đạo Tử thần, ông ngăn cản được sao?", Dương Ân nhìn Thạch Khải Lỗi, trầm giọng đáp, đóa hoa thần đình của hắn chập chờn, phóng ra ý chí Tử thần bao vây Thạch Khải Lỗi, hắn nhất định muốn toàn lực phá hủy tinh thần của đối phương, hơn nữa, trên người hắn đã bắt đầu hiện lên hư ảnh của một con Long Quy, mà cũng không hẳn là Long Quy hoàn chỉnh, bởi vì so với Long Quy thực thụ vẫn còn tồn tại chút khoảng cách. Huyền tinh khí Sương Tuyền ngưng tụ thành sóng biển băng giá, hướng về phía Thạch Khải Lỗi toàn lực đánh tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...