Con đường chiến tranh là do quân trấn Man và quân Man di chiến đấu kịch liệt lâu năm đã tạo thành một con đường chuyên dùng cho các trận chiến rất rộng lớn.
Bây giờ, hai quân lại một lần nữa đối đầu nhau ở đây. Hai nhóm người chưa bắt đầu trận chiến mà để ra một khoảng đất làm đài chiến, cho các tướng lĩnh trẻ tuổi của hai quân chiến đấu.
Trận chiến này đã diễn ra liên tục một ngày một đêm, tộc Man di đã thắng 45 trận, hoàng triều Đại Hạ chỉ trắng 14 trận, chênh lệch giữa hai bên quá lớn.
Tỷ lệ thắng thua thế này khiến người Đại Hạ hoàn toàn không còn mặt mũi nào.
Trong tình huống 1 đối 1 này, sức chiến đấu của họ quả thật quá yếu so với tộc Man di.
Bên phía Đại Hạ chỉ có 30 tù binh tộc Man di, sau khi tộc Man di thắng 30 trận thì Đại Hạ đã không có tù binh để giao dịch, vậy thì tộc Man di chỉ cần thắng tiếp 1 trận là chặt đầu một tù binh Đại Hạ, cứ thế cho đến khi 100 trận đấu kết thúc.
Tới giờ đã mười mấy tù binh bị giết tại trận, quân Man di tuyệt đối không nể nang người Đại Hạ.
Sau khi Khỉ Gầy thắng 5 trận thì bị Phần Diệu Dương áp chế không cho ra trận khiến bây giờ hắn ta sắp phát điên lên rồi.
Hắn ta không thể trừng mắt mà nhìn Vạn Lam Hinh bị giết. Họ thắng 14 trận, tộc Man di đã thả 14 người nhưng đều thả những tù binh bình thường, chứ không hề thả Vạn Lam Hinh và một thiên tướng vương giả.
Khỉ Gầy có thể không quan tâm tới sống chết của người khác nhưng hắn không thể không quan tâm tới sống chết của Vạn Lam Hinh.
“Các ngươi quá yếu, để ta đánh chết bọn chúng. Ta phải cứu được Lam Hinh tỷ!”, Khỉ Gầy thét lên với Phần Diệu Dương.
Nếu không phải ở đây có vương giả trấn giữ thì Khỉ Gầy đã không quan tâm tất cả mà giết tới.
“Đừng cho rằng thắng được mấy trận là thiên hạ vô địch, thiếu soái cho ta lên đi. Ta nhất định sẽ đánh cho bọn chúng sợ chết khiếp!”, Hữu Trác Tây đấm hai tay vào nhau, kiêu ngạo nói.
Phần Diệu Dương khẽ gật đầu nói: “Trận này chỉ được thắng không được thua!”
“Được!”, Hữu Trác Tây đã đợi mất hết kiên nhẫn, hắn ta hét lên một tiếng đáp lời rồi xông lên đài chiến đấu.
Hai mắt Khỉ Gầy đều đã bừng lên đốm lửa, hắn ta nói với Phần Diệu Dương: “Trận này nếu như hắn ta bại thì ta lên trận tiếp theo”.
“Nếu hắn ta không thắng thì ta lên!”, Phần Diệu Dương cũng không muốn nghe Khỉ Gầy ồn ào nên rất dứt khoát đáp lại.
Khỉ Gầy nghe Phần Diệu Dương nói như thế thì hắn ta không có lý do phát điên nữa, một bụng lửa giận không giải quyết được gì, trong lòng thầm than: “Đại ca, huynh ở đâu rồi, tại sao vẫn chưa quay lại”.
Khỉ Gầy cảm thấy chỉ cần đại ca của hắn ta quay lại thì có lẽ sẽ sáng tạo ra kỳ tích, còn hắn ta thì không có khả năng này.
Hữu Trác Tây được biết đến với sức mạnh cảnh giới nhân tướng đỉnh cấp. Là một thiếu tướng, hắn ta có lực chiến đấu vô cùng lợi hại trong lớp trẻ. Phần Thiên Hùng bảo hắn ta vào trận cũng là để cứu lại mặt mũi cho bên mình.
Hữu Trác Tây là một người rất cao lớn trong mắt người Đại Hạ, nhưng khi đứng dưới trước mặt Man tướng thì hắn ta lại trông khá bình thường.
“Lại phái ra một con khỉ muốn chết, xem có thể chịu được mấy quyền của ta”, Man tướng nhìn Hữu Trác Tây thì coi thường nói.
Man tướng này đã thắng liên tục 3 trận, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, trong 10 chiêu là có thể giết địch giành thắng lợi.
Hữu Trác Tây chậm rãi mang găng tay. Đôi găng tay này được khảm một góc nhọn, vô cùng sắc bén, một khi bị đánh trúng thì chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Hữu Trác Tây bày sẵn tư thế, móc móc tay với Man tướng: “Tới đây, để ngươi biết thế nào là cách đấm”.
“Hừ, ngươi là cái thá gì, một đấm nát người ngươi!”, Man tướng thét lên, sải bước xông tới Hữu Trác Tây. Mỗi bước chân giẫm xuống đều tạo thành một hố sâu, khí thế đó vô cùng mạnh mẽ, như một con Man ngưu tới tấn công.
Man ngưu quyền!
Sức mạnh toàn thân Man tướng ngưng tụ thành một con Man ngưu, liên tục đấm Hữu Trác Tây 3 quyền. Sức mạnh của mỗi một quyền đều vô cùng bá đạo, mang theo sóng động mãnh liệt cuộn xoáy khiến mặt đất bụi tung mù mịt.
Trên người Hữu Trác Tây chợt xuất hiện 1 bóng hình, một bọ ngựa chợt hiện ra. Sau khi hắn ta cười lạnh lùng một tiếng thì bước đi theo kiểu kỳ quái né tránh 3 nắm đấm của đối phương, rồi tiến hành phản công.
Quyền lưỡi lê bọ ngựa!
Đây là quyền chiến đấu mạnh nhất của Hữu Trác Tây, là kỹ thuật cấp tướng thượng phẩm. Hắn ta đã tu luyện nó tới cảnh giới đại thành, không chỉ sức mạnh đủ lớn mà còn vô cùng xảo quyệt.
Hắn ta mà ra tay thì lúc nào cũng thấy máu. Lần này cũng không ngoại lệ, đánh thẳng vào cạnh sườn của Man tướng, phần nhọn trên găng tay đâm vào da thịt của Man tướng khiến gã đau đớn đến nỗi phải gầm lên.
Hàng phòng ngự của Man tướng không để ngăn cản được quyền này của hắn ta, nhưng Man tướng cũng không phải là người ăn chay, nhịn đau phản công Hữu Trác Tây.
Hữu Trác Tây dịch chuyển tránh né, quyền lưỡi lê bọ ngựa tiếp tục đánh ra ở chỗ không ngờ tới. Trong 10 quyền thì có 6 quyền đánh trúng, đánh đến mức Man tướng liên tục đau khổ bị thương.
Man tướng cũng không phải là kẻ ngu. Gã cố ý để lộ một sơ hở, khiến Hữu Trác Tây xông tới đó, Man tướng vặn tay của Hữu Trác Tây điên cuồng gầm lên: “Để xem ngươi chạy đi đâu”.
Man tướng lợi dụng đầu của gã hung hăng tấn công vào đầu của Hữu Trác Tây.
Bụp!
Hữu Trác Tây bị Man Tướng đụng cho vỡ đầu chảy máu, lần đầu tiên bị thiệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...