“Lần này chúng ta khơi mào một cuộc chiến lớn, hoàng triều Đại Hạ nhất định sẽ nghi ngờ thân phận của công chúa, chúng ta phải buộc bọn chúng giao người ra càng sớm càng tốt”, Hoàng Phủ Thái Canh lại nói.
"Thật ra trước lúc khai chiến hai ngày, ta đã phái người lẻn vào quân doanh của Đại Hạ tìm người, nhưng hắn ta chỉ về tay không, có lẽ Minh Châu con bé không biết mình đang mang trong người dòng máu cao quý của Man tộc, còn cho rằng bản thân mình là người Đại Hạ rồi", Hoàng Phủ Chiến Hùng thở dài, rồi lại nói tiếp: "Lôi tù binh ra, chém đầu từng tên cho ta, chém cho đến khi nào quân Đại Hạ giao người ra mới thôi, còn nếu như bọn chúng không giao ra được, thì ngay lập tức san bằng quân doanh Đại Hạ, đánh thẳng tới Vương Thành của Đại Hạ!"
Hoàng Phủ Chiến Hùng quyết tâm tìm lại đứa con gái thất lạc của mình, dù phải trả giá bao nhiêu cũng sẽ làm tới cùng.
“Tộc trưởng, hay là như thế này, ta tự mình lẻn vào quân Trấn Man tìm công chúa, chỉ cần công chúa ở gần thì ta có thể suy ra vị trí của công chúa”, Hoàng Phủ Thái Canh đề nghị.
“Không được, điều này quá mạo hiểm”, Hoàng Phủ Chiến Hùng từ chối.
"Tộc trưởng, ngài có thể hành động theo kế hoạch của ta, sẽ không có ai để ý đến ta...", Hoàng Phủ Thái Canh nói, rồi tiếp tục hiến kế cho Hoàng Phủ Chiến Hùng.
Sau khi Hoàng Phủ Chiến Hùng lắng nghe, ông ta suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
...
"Trong quân ta có cô gái Man tộc nào, các ngươi mau nói cho ta biết!", trong quân doanh quân Trấn Man, Phần Thiên Hùng đang quát nạt các tướng lĩnh có mặt.
Không ai trong số các trung tướng và thiên tướng có mặt dám lên tiếng, bởi vì không ai trong số bọn họ hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
"Tướng quân, Man tộc điều động binh lực khai chiến chỉ để tìm một cô gái, chuyện này chắc chắn có mưu đồ, chi bằng chúng ta cứ tùy tiện tìm một người khác để thay thế", Tào Kiến Đạt nói.
"Tùy tiện tìm người thay thế sao, nếu như Man tộc ngu ngốc như vậy, chúng ta cũng đã không bị ép đến thế này", Phần Thiên Hùng tức giận nói.
"Ta nghĩ Man tộc chỉ đang kiếm cớ mà thôi. Việc đã đến nước này, chi bằng cứ một mất một còn, tấn công một trận lớn", Hứa Đình Hoằng trầm giọng nói.
Lúc này, Thai Thụy lại lên tiếng: "Thủ hạ của ta, đại đội trưởng Vạn Lam Hinh đã bị bắt. Tốt nhất là mang tù binh Man tộc ra trao đổi, mang cô ta trở lại".
“Đại đội trưởng là cái thá gì, đáng giá để chúng ta phải trao đổi sao?”, Phùng Đề Sâm hỏi ngược lại.
“Cô ta là bạn của Dương Ân, nên ta nghĩ cần phải cứu cô ta trước”, Thai Thụy đáp.
Nói đến hai chữ "Dương Ân", mọi người trong lều đều im lặng trong một lúc.
Ai mà không biết rằng Dương Ân có một vị sư tôn vô cùng lợi hại, người đó không chỉ có chiến lực mạnh mẽ, mà còn là một vị dược vương, một người có chống lưng mạnh như vậy, thì bất kể là ai cũng đều sẽ phải nịnh hót hắn.
"Dương Ân thì thế nào, bây giờ chiến tranh bùng nổ, nhưng ta chưa từng thấy mặt hắn xuất hiện. Chẳng lẽ hắn đã tự tiện trốn khỏi quân doanh rồi sao?", Phù Vinh nói.
“Chính ta cho phép Dương Ân rời đi tu luyện”, hoa hồng Tử thần lạnh lùng đáp lại.
Đúng lúc này, có người đến báo rằng quân Man tộc đã bắt đầu chém đầu tù binh.
Cả hai bên đều có tù binh, nhưng bên phía Man tộc đã bắt được một vị vương giả của Đại Hạ, đó chính là một vị thiên tướng, bên phía Đại Hạ không hề muốn mất đi một vị hổ tướng như vậy.
"Đi ra ngoài thương lượng một chút, nếu không được thì tử chiến", Phần Thiên Hùng bộc phát chiến ý nói, rồi lại ra lệnh cho Phù Vinh: "Đi mời những người trong doanh trại cung phụng kia ra tay, bọn họ không thể chỉ hưởng thụ mà không ra sức được".
Chẳng bao lâu sau, hai đội quân lại giáp mặt, và các tướng lĩnh của cả hai bên đều trừng mắt nhìn nhau.
Phía trước đại quân Man tộc, một trăm tù binh Đại Hạ được xếp ngang thành hàng, trước mặt bọn họ là một binh sĩ Man tộc vác một thanh đao lớn, sẵn sàng chém bay đầu từng người bất cứ lúc nào. Vạn Lam Hinh cũng nằm trong số tù binh đó.
Hoàng Phủ Chiến Hùng cưỡi voi trắng, mặc giáp vàng, trông dũng mãnh phi thường, ông ta quát lớn: "Giao người ta muốn ra đây, nếu dám cự tuyệt, giết không thương tiếc".
Phần Thiên Hùng nhìn Hoàng Phủ Chiến Hùng, trả lời: "Nguyên soái ta không biết các ngươi đang muốn tìm ai, nhưng ta có thể đảm bảo rằng trong quân ta không có cô gái Man tộc nào mà các ngươi đang tìm kiếm. Các ngươi dám giết người của bọn ta, thì bọn ta cũng sẽ giết người của của các ngươi. Binh sĩ Đại Hạ ta không có hạng người sợ chết".
Quân Trấn Man chỉ bắt được hơn 30 tù binh Man tộc, ít hơn nhiều so với số người bị Man tộc bắt, đây cũng là lý do khiến cho họ thiếu tự tin.
"Phần Thiên Hùng, ngươi không quan tâm đến tính mạng binh sĩ Đại Hạ của mình, nhưng tộc trưởng ta thì không thể không quan tâm con dân. Chi bằng chúng ta đánh cược một trận, thấy thế nào?", Hoàng Phủ Chiến Hùng đề nghị.
“Đánh cuợc?”, Phần Thiên Hùng ngẩn người.
Đây là một trận chiến sinh tử, vậy mà đối phương lại đưa ra đề nghị đánh cược, thái độ cũng không hẳn là đùa chơi, ông ta nghi ngờ không biết đối phương có âm mưu gì?
"Không sai, bọn ta sẽ phái ra những dũng sĩ trẻ tuổi cùng với binh sĩ trẻ tuổi của các ngươi đối chiến, một trận thắng liền thả một tù binh bất kỳ, ngươi nghĩ như thế nào?", Hoàng Phủ Chiến Hùng cười nhạt nói.
“Ý tưởng này không tệ, nhưng tại sao nguyên soái ta lại phải đáp ứng các ngươi?”, Phần Thiên Hùng hỏi ngược lại.
"Trừ khi các ngươi không có chút lòng tin nào đối với những người trẻ tuổi trong quân đội của mình, nếu không các ngươi không có lý do gì mà không đồng ý. Bọn ta có nhiều tù binh hơn các ngươi, hơn nữa còn đang giữ một tên vương giả Đại Hạ".
"Đám nghiệt chủng Đại Hạ hèn nhát, nào dám chiến với chúng ta một trận!", Hoàng Phủ La Sát vung binh khí quát lớn.
"Đám nghiệt chủng Đại Hạ hèn nhát, nào dám chiến với chúng ta một trận!", những binh sĩ Man tộc trẻ tuổi khác cũng quát lớn.
Khỉ Gầy ở bên phía Đại Hạ nhìn thấy Vạn Lam Hinh bị giam cầm, cũng lập tức lo lắng quát lớn: "Muốn chiến thì chiến!"
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...