Đường kiếm ngọt đến mức cả hai cái đầu của Man vương đều bị chém bay, chỉ còn một tên may mắn được cứu thoát.
"Bại tướng dưới tay ta đừng quá ngông cuồng, ta tới hạ gục ngươi đây", Thạch Sa Phong đánh ra một nắm đấm vàng hướng về phía hoa hồng Tử thần, nắm đấm bá đạo khiến cho đất trời rung chuyển, đáng sợ đến mức ngay cả núi lớn cũng khó có thể ngăn cản.
Đây chính là kình lực cường đại của Man tộc, so với võ giả đồng cấp thì phát huy ra được năng lượng hung hãn hơn rất nhiều.
“Lần trước ta thua ngươi là có nguyên nhân, lần này thì ngươi không thể trốn thoát nữa đâu!”, hoa hồng Tử thần tự tin đáp lại.
Kiếm Hoa Hồng chém ra liên tục, trên không trung xuất hiện một loạt vết chém, chém nát nắm đấm vàng đang phóng tới.
Ầm ầm!
Thắng bại giữa các vương giả chắc chắn sẽ tạo ra ảnh hưởng mấu chốt đến cục diện của chiến trường, thực lực của hoa hồng Tử thần đã tăng lên, khiến cho khí thế của quân đội Đại Hạ cũng gia tăng đáng kể.
Các vương giả khác, bao gồm cả các tướng lĩnh cấp cao như Phần Thiên Hùng, Hứa Đình Hoằng và Phù Vinh, tất cả đều bay lên nghênh chiến, không ai có thể ngồi yên.
Những trận chiến của họ vô cùng kinh hoàng, núi non trùng trùng điệp điệp đều bị phá hủy, cây cối trên đường đều biến thành cát bụi, lực tàn phá hết sức kinh người.
Nếu họ chiến đấu dưới đất, thì không biết sẽ có bao nhiêu binh sĩ bị liên lụy đến chết.
Trong trận chiến này, người huynh đệ Khỉ Gầy của Dương Ân cũng tham gia, hắn ta không chỉ đơn giản là mới đột phá lên cảnh giới cấp tướng, mà trong bốn tháng qua hắn ta đã đạt tới cảnh giới cấp tướng cao cấp, có thể nói là tiến bộ thần tốc, chiến lực so với võ giả đồng cấp không ai có thể so sánh được, cho dù có gặp phải cấp tướng đỉnh cấp thì cũng có thể tự tin nghênh chiến.
Hắn ta di chuyển cực kỳ nhẹ nhàng và nhanh nhẹn trên chiến trường, trong khi đoạn côn trong tay hắn ta quét qua một cách điên cuồng, đánh ra những tia sáng vàng càn quét đám binh sĩ Man tộc trên lưng ngựa.
Đột nhiên, một tên Man tướng hung hãn cưỡi bò xông tới, dùng đao lớn chém vào lưng Khỉ Gầy. Khỉ Gầy đang bị hai kẻ khác quấn chân, không kịp chống đỡ nên đã bị chém trúng.
Tên Man tướng kia cho rằng một đao này có thể chém đứt đôi người Khỉ Gầy, nhưng không ngờ thân thể của Khỉ Gầy lại cứng như sắt thép, chẳng những đao của gã chém không đứt, mà ngược lại còn sinh ra một lực phản kích khiến cho toàn thân gã bị chấn động đến mức run lên. Gã vô cùng kinh ngạc: "Làm sao có thể!"
Khỉ Gầy cũng không thèm nhìn, vung tay quét đoạn côn ngược lại, đoạn côn nặng trĩu đập vào mặt của tên Man tướng.
Bang!
Đầu của tên Man tướng giống như một quả dưa hấu, bị đập bể thành từng mảnh, khiến cho đám binh sĩ Man tộc ở bên cạnh cũng phải kinh hãi.
“Man kình cũng chỉ như vậy mà thôi!”, Khỉ Gầy nói, lộ ra ánh mắt đỏ ngầu.
Đôi mắt của hắn ta lóe lên tia sáng, hai binh sĩ Man tộc lao tới bị bắn chết ngay tại chỗ, thuật nhãn luyện đã hoàn toàn được thức tỉnh.
Trận chiến này rất ác liệt, thương vong rất nhiều, hai bên bất phân thắng bại, cho đến tối thì cả hai bên đều lui binh.
Vào ban đêm, ngoại trừ đôi mắt phi thường của vương giả, thì những người khác đều khó có thể nhìn rõ, rất dễ vô tình bị thương, phải chuẩn bị đèn đuốc chiếu sáng mới có thể chiến đấu.
May mắn thay, quân Man tộc cũng không điên cuồng đến vậy, chúng quay lại để nghỉ ngơi lấy sức, chuẩn bị cho lần tấn công quân doanh tiếp theo.
Lục Trí một lần nữa lên tiếng kiến nghị, muốn quân Trấn Man tấn công Man tộc ngay trong đêm, hắn ta nói: "Trong lúc sĩ khí lên cao, tất công bất ngờ, chúng ta tất có thể thắng!"
Tuy nhiên, các tướng lĩnh cấp cao hoàn toàn không nghe lời kiến nghị của hắn ta, ngay cả khi hoa hồng Tử thần kiến nghị thì cũng không ai đồng ý, họ đều là những tướng lĩnh bảo thủ, không bao giờ nghĩ rằng mình có thể hoàn toàn giết chết được quân Man tộc.
Lục Trí rất bất lực, thở dài một hơi: "Nếu như phó đoàn trưởng là thống soái, trận chiến này nhất định sẽ thu phục được Man tộc".
Ngày hôm sau, Man tộc lại một lần nữa phát động tấn công dữ dội. Quân Trấn Man đã chuẩn bị sẵn sàng, hai bên giằng co, giết chóc vô cùng thê thảm.
Lần này, mặc dù tộc trưởng Hoàng Phủ Chiến Hùng của Man tộc không thân chinh ra chiến trường, nhưng ông ta đã cử ba trong số mười vị vương giả hàng đầu của tộc mình tham gia chiến trường.
Lần này, Phần Thiên Hùng cũng xuất thủ nghênh chiến, còn phải điều động tất cả vương giả của thế hệ trước tham gia vào, cố gắng lắm mới có thể chống đỡ nổi ba vị vương giả đứng đầu Man tộc kia.
Đáng tiếc, trong trận chiến ngày hôm nay, quân Trấn Man mất đến bảy tám vị vương giả, tổn thất hết sức trầm trọng, mà vương giả Man tộc lại không mất một vị nào, giành được thắng lợi lớn.
Binh sĩ quân Trấn Man giao thủ với binh sĩ quân Man tộc, hai bên đều phải chịu thương vong, có không ít người trở thành tù binh của kẻ địch, trong số đó có Vạn Lam Hinh cũng bị quân Man tộc bắt làm tù binh.
Sự việc này đối với quân Trấn Man cũng không có gì to tát, cho dù cô ta có là một trong hai đóa hoa vàng trong quân đội, nhưng cô ta không có nhân vật lớn nào đứng sau hỗ trợ, khi bị bắt cũng sẽ chẳng có ai dám liều mình xông vào quân doanh của Man tộc để cứu.
Vào ngày thứ ba, bên phía Man tộc bất ngờ tung ra tin tức rằng một trăm tù binh là binh sĩ và một vương giả sẽ được thả về để đổi lấy một cô gái Man tộc bên phía quân Trấn Man. Vạn Lam Hinh là một trong số một trăm tù binh trao đổi đó.
Quân Trấn Man nghe tin, ngay lập tức tổ chức một cuộc họp khẩn cấp để thảo luận, họ muốn biết người mà Man tộc đang tìm kiếm là ai.
Kết quả, tất cả các tướng lĩnh đều tìm kiếm hết trong đám tù binh mà không tìm ra được một cô gái Man tộc nào, cho nên không có cách nào đáp ứng được yêu cầu của Man tộc.
Man tộc không bằng lòng, lại tung tin một lần nữa, cho quân Trấn Man thêm một ngày cuối cùng, nếu không tìm được cô gái Man tộc mà bọn chúng cần, thì cứ nửa canh giờ bọn chúng sẽ giết chết một tù binh, giết cho bằng hết mới thôi.
Vạn Lam Hinh đang gặp nguy hiểm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...