Trên thực tế, Dương Ân đúng là có thể khiến Mộng Băng Tuyết thuần phục. Bọn họ có một mối quan hệ rối rắm, không phải ai cũng hiểu được.
Dương Ân tách mái tóc của Mộng Băng Tuyết ra, để lộ một gương mặt trắng bóc. Cô ta đúng là một người phụ nữ hoàn hảo, mắt to, lông mi dài, sống mũi thẳng, bờ môi quyến rũ, gương mặt không góc chết. Điều đáng tiếc duy nhất chính là thiếu đi chút sinh khí, nếu không sẽ càng động lòng người hơn.
Dương Ân vuốt ve gương mặt cô ta và nói: “Cô xinh đẹp như thế này, chẳng trách gã đó chịu bỏ mọi thứ để chạy trốn cùng cô. Nhưng gã ta lại quá ác độc, giết chết cô, cũng may cô mạng lớn, nếu không sẽ chẳng còn cơ hội nhìn thấy mặt trời nữa rồi”.
Mộng Băng Tuyết không phản ứng gì nhiều, đôi mắt cũng tỏ vẻ mờ mịt.
Dương Ân tiếp tục nói: “Ta không có cách trả lại ký ức linh hồn cho cô được, chờ chúng ta ra ngoài tìm Tiểu Hắc nghĩ cách nhé. Đây là một viên hồn đan, mong nó có thể giúp cô một chút”.
Thế là hắn đưa viên hồn đan cuối cùng cho Mộng Băng Tuyết.
Mộng Băng Tuyết hiểu ý Dương Ân, nhận lấy hồn đan rồi nuốt vào.
Lúc đầu thì không có quá nhiều phản ứng, nhưng lần này cô ta đã có phản ứng lại. Khi đan dược tỏa ra hiệu lực thì cô ta đã ngồi thiền và bắt đầu hấp thụ nó.
Dương Ân không nói nữa mà đi ra chỗ suối sương, bắt đầu nhặt dược vương ở đây.
Dược vương ở đây toàn mang sức mạnh băng hoặc thủy, cực kỳ có tác dụng với người tu luyện hai loại sức mạnh này như Dương Ân.
Trong đó, có ba khóm đã đạt đến cấp bậc thiên dược, lần lượt là một khóm hoa Băng Nguyệt nhìn khá giống trăng khuyết, tỏa ra hơi thở băng hàn và ánh sáng chói mắt, một khóm cây mây Lam Xà nhìn từ xa giống hệt một con rắn, trên thân có đường vân màu lam nếu không nhìn kỹ sẽ không biết là thiên dược, ngoài ra là một khóm cỏ Sương Tuyền, nhìn vẻ ngoài cực kỳ bình thường, điều duy nhất hấp dẫn người khác chính là nó được bao phủ bởi một lớp sương mỏng, giống như cây cỏ đọng sương vào sáng sớm vậy, tỏa ra một khí băng hàn.
Đạt đến cảnh giới thiên dược rồi thì giá trị càng không thể tính nổi. Trong giới phàm tục, những loại này cực kỳ khó gặp, về cơ bản đều có thiên yêu canh chừng, gần như không thể cướp được.
Dương Ân nhặt một lúc ba khóm thiên dược và mười mấy khóm dược vương, đây đúng là thu hoạch lớn.
“Có bọn chúng rồi thì có thể luyện chế dược vương, sau này giúp Lam Hinh tỷ tiến thêm một tầng nữa”, đầu tiên là Dương Ân nghĩ đến Vạn Lam Hinh, muốn luyện chế dược vương cho cô ta, giúp cô ta đột phá cảnh giới Địa Hải.
Không chỉ vậy, Dương Ân còn lấy không ít nước suối ở đây mang đi. Nước suối ở đây đều do huyền tinh khí Sương Tuyền sinh ra, thuộc loại suối linh, cũng là đồ tốt với hắn.
Hiện giờ, Dương Ân cảm thấy may mắn vì gã đàn ông kia chỉ hấp thụ một vài lực lượng ở bên ngoài phạm vi của huyền tinh khí Sương Tuyền chứ không phát hiện ra nó nằm ở dưới đáy suối, nếu như bị hấp thụ mất thì giờ hắn coi như vô duyên với huyền tinh khí Sương Tuyền.
Nhưng từ trong ký ức của Mộng Băng Tuyết thì có thể thấy, gã đàn ông kia không chỉ có được một phần sức mạnh của huyền tinh khí Sương Tuyền mà còn lấy được nhiều hơn nữa, nếu không sao gã ta có thể không nhặt số thảo dược này chứ.
Những thứ đó có lẽ là truyền thừa mà nguyên chủ của không gian này muốn để lại, tiếc là Dương Ân không nhận được nhiều ký ức, không biết gã đàn ông đó đã có được cơ duyên kinh thiên động địa gì.
Dương Ân làm xong thì cũng không vội nghĩ cách rời đi, mà tu luyện các kỹ thuật chiến đấu ngoài thuật Long quy lật biển lên bước hoàn mỹ.
Đao tập kích loạn mã, Liệt Diễm Thập Tự thương, Hỏa Sơn chỉ cùng Cuồng Lãng Thất Điệp, tất cả đều được hắn dùng phép hồn thân hợp nhất để đạt đến giai đoạn hoàn mỹ, không một cái nào bị tụt lại.
Hồn thân hợp nhất càng ngày càng thể hiện ra rõ ràng, nó có mối quan hệ cực kỳ chặt chẽ với việc Dương Ân ngưng tụ ra linh hồn thực thể.
Minh tưởng và động tác cùng nhau kết hợp hoàn mỹ, có thể lĩnh ngộ sự kỳ diệu của kỹ thuật chiến đấu một cách nhanh nhất.
Rùa vân bạc cuối cùng cũng hấp thụ xong canh thuốc trong vạc, vết thương đã khôi phục được bảy tám phần, sau đó nó chui ra khỏi vạc.
Vừa hay Dương Ân lại chỉ điểm bắn về phía rùa vân bạc.
Hỏa Sơn chỉ.
Chỉ pháp khủng bố giống như núi lửa phun trào, kinh thiên động địa, hủy diệt một phương.
Rùa vân bạc không nghĩ ngợi gì, bèn nhổ ra sóng nước cực mạnh, va chạm với lực chỉ này.
Đùng đoàng!
Hai chiêu va vào nhau, rất nhiều sức mạnh tóe ra, sóng khí dày đặc thổi bay rùa vân bạc đi.
Dương Ân không chờ rùa vân bạc điều chỉnh mà lại bắn thêm một chỉ nữa, có thêm Lam Yêu Cơ dung hòa vào, lực chỉ càng thêm đáng sợ.
Rùa vân bạc rít lên, cả người hình thành một lớp giáp rùa phòng vệ, toàn lực ngăn chặn lực chỉ này.
Bùm!
Rùa vân bạc lại bị đánh bay, lớp phòng ngự nó luôn lấy làm kiêu ngạo đã không thể chặn được.
Thấy Dương Ân sắp chỉ tiếp, nó vội vàng khóc lên: “Ông nội ơi, cháu phục rồi mà, đừng đánh nữa được không”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...