“Ái chà, mạnh mồm gớm nhỉ, vết thương khỏi rồi nên quên mất nó đau như thế nào đúng không?”, Dương Ân hỏi ngược lại.
“Hừ, ngày trước là ngươi nhân lúc ta suy yếu để đánh nên mới vậy. Giờ ta không những đã khỏe hẳn, mà còn thăng lên một đẳng cấp khác, xử lí ngươi dễ như trở bàn tay ấy mà. Mau quỳ xuống làm “người nuôi” của ta thì có khi ta còn cân nhắc tha cho cái mạng chó của ngươi, còn không thì ngươi sẽ sống không bằng chết”, rùa vân bạc nói với dáng vẻ “ngươi chết chắc rồi”.
Dương Ân khẽ lắc đầu: “Ta vốn định giữ ngươi lại để làm thú cưỡi, giờ xem ra chỉ đành đun ngươi làm canh rùa thôi, nghe nói có thể tráng dương bổ thận, cũng không biết phải không”.
“Tức chết ta mất, không cần ngươi làm “người nuôi” nữa, ta sẽ ăn sống ngươi luôn!”, rùa vân bạc hét lên rồi xông về phía Dương Ân.
Quyền Bá Vương!
Quyền Bá Vương này thực ra còn được gọi là quyền Vương Bát, là chiêu mà chỉ có tộc rùa mới dùng được. Một quyền này đánh ra bao hàm sóng nước cuồn cuộn, uy lực cực kỳ không tầm thường.
Hiện giờ rùa vân bạc đúng là có mạnh hơn trước rất nhiều, yêu khí này đã đủ để đè ép yêu vương bình thường, thì sao Dương Ân có thể trụ được chứ?
Vào lúc Dương Ân muốn đánh trả lại thì hắn phát hiện Mộng Băng Tuyết ở bên cạnh mình đã hành động.
Soạt!
Động tác của Mộng Băng Tuyết nhanh vô cùng, khiến người ta không phản ứng kịp. Chỉ trong chớp mắt, cô ta đã xuất hiện ngay trước mặt rùa vân bạc. Đòn tấn công của rùa vân bạc còn chưa thi triển hết thì Mộng Băng Tuyết đã vung tay ra ấn vào đòn đó. Một đòn chứa đầy sức mạnh của nó đã bị Mộng Băng Tuyết hóa giải dễ dàng, biến nó thành một giọt nước, chẳng tạo nên nổi sóng gió gì.
Rùa vân bạc lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, nó lập tức lui lại, nhưng ngón tay của Mộng Băng Tuyết khẽ búng ra, khiến giọt nước kia bắn về phía rùa vân bạc.
Bùm!
Rùa vân bạc bị giọt nước đó đánh trúng, cả người bay ra như tên bắn. Máu tươi từ ngực nó túa ra, thân hình nó ngã ra xa mấy chục trượng, sống chết không rõ.
Rùa vân bạc có nằm mơ cũng không nghĩ bản thân vừa mới đột phá thành yêu vương trung cấp, chưa kịp hưởng thụ niềm vui của việc nâng cấp thì đã bị một cô gái đánh bay trong một chiêu. Đây là một đả kích cực lớn với nó.
Dương Ân cũng trừng mắt nhìn cảnh này, trong lòng than thở: “Cảnh giới Thiên Ngư thật đáng sợ mà”.
Đồng thời, hắn cũng không hiểu vì sao Mộng Băng Tuyết lại ra tay thay hắn. Lúc ở dưới dòng suối, hắn tấn công mà cô ta cũng không đáp trả.
Đây chính là vì hắn đã hấp thu hồn phách bị tổn hại của Mộng Băng Tuyết. Mộng Băng Tuyết đã coi Dương Ân trở thành người thân thiết của mình. Một mối quan hệ vô hình đã được thiết lập và không bao giờ bị hủy diệt.
Mộng Băng Tuyết có lẽ cảm ứng được rùa vân bạc chưa chết, bèn xông về phía nó và bổ sung thêm một cú đấm nữa.
Dương Ân vội vàng nói: “Nếu nó chưa chết thì cô hãy đem nó đến đây cho ta đi”.
Mộng Băng Tuyết không nói gì mà vung tay bắt lấy rùa vân bạc đang bị đánh bay ra kia, rồi còn ném về phía Dương Ân.
Bốp!
Động tác của Mộng Băng Tuyết rất thô bạo, con rùa vân bạc nửa sống nửa chết ngã nhoài xuống dưới chân Dương Ân.
Rùa vân bạc vốn đang giả chết bị ném tỉnh, bèn sợ hãi nói: “Tha… Tha mạng!”
“Thế mà còn chưa chết, cháu rùa à, ngươi mệnh lớn thật đấy”, Dương Ân nhìn rùa vân bạc, ngừng một lúc rồi bổ sung: “Ta bảo sẽ đun ngươi lên thì sẽ không nuốt lời đâu, chuẩn bị lửa thôi”.
Dương Ân cười lạnh, lấy vạc đồng ra rồi vung tay hút nước tới, đổ thằng vào trong vạc đồng. Sau đó, hắn gọi Lam Yêu Cơ ra, hỏa diễm mạnh mẽ nhanh chóng khiến nước trong nồi sôi lên sùng sục.
Sắc mặt rùa vân bạc trở nên hoảng loạn, tứ chi co cụm lại trong mai rùa, lại còn gào lên: “Tha… Tha mạng đi mà, ta… ta không dám nữa, ta đồng ý làm thú cưỡi của ngươi, chỉ mong ngươi tha mạng”.
Rùa vân bạc không muốn trở thành thức ăn của Dương Ân, lúc này nó mới biết Dương Ân là một kẻ ác, nên cũng không còn ý muốn báo thù nữa. Chỉ cần được sống, bảo nó làm gì cũng được.
“Ừ, ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi lại không biết quý trọng”, Dương Ân lắc đầu nói.
Rùa vân bạc thật sự sợ lắm rồi, cũng mặc kệ vết thương mà điên cuồng cầu xin: “Ông nội đẹp trai nhất ơi, xin ông tha cho cháu đi ạ, cháu da dày thịt ít, không hợp để ăn đâu. Khi nào cháu khỏe lại, cháu sẽ bắt nhiều đồ ăn ngon, linh yêu ngon cho ông được không ạ…”
Nước đang sôi sùng sục lên, Dương Ân cũng rút kiếm ra để mài, khiến cho rùa vân bạc không thể chịu nổi nữa mà lăn ra ngất.
Dương Ân nhìn rùa vân bạc ngất đi, bật cười: “Thế mà đã sợ rồi, chán thật”.
Dương Ân nhặt kiếm lên, ném thịt tươi vào trong nồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...