Ba tháng trôi qua trong nháy mắt.
Vừa mới qua mùa đông khắc nghiệt, mặt đất ở bên ngoài đều bị đóng băng, thậm chí ngay cả nước sông cũng đóng thành băng, cho nên ngựa xe đi qua sông cũng không có vấn đề gì.
Trong doanh trại của quân Trấn Man, nơi nào cũng được bố trí đèn đuốc, chỉ có những thứ hỏa lực này mới có thể đem lại chút nhiệt độ cho binh sĩ.
Môi trường khắc nghiệt như thế này thực sự không phải là điều mà người bình thường có thể chịu đựng được, đối với người dân Đại Hạ mà nói, đây chẳng khác nào chịu tội mà sống.
Trong ba tháng, có hai ba trăm người đã bị chết cóng, đây là một chuyện bình thường.
Trước đây quân đoàn Tử Thần là quân doanh có nhiều người chết nhất, năm nay quân đoàn Tử Thần nhận được trợ cấp của quân đội, chỉ có một số người chết trong tình trạng sức khỏe đã rất kém, còn những người khác thì sống vẫn khá tốt.
Bởi vì trong mùa đông lạnh giá này, quân đoàn Tử Thần vẫn đang tiến hành các cuộc thao luyện tử thần.
Dương Ân đã rời khỏi quân đoàn Tử Thần được ba tháng. Hoa hồng Tử thần thì đang bế quan tu luyện, căn bản không để ý đến tình hình của quân doanh. Phó quan mặt lạnh cũng không hề quan tâm đến sự sống chết của các thành viên khác trong quân đoàn Tử Thần, chỉ làm tốt phần việc của mình. Thân là sư gia, Lục Trí nghiễm nhiên phải gánh vác trách nhiệm.
Lục Trí vốn thông minh hơn người, đã thuộc làu trăm sách, trước khi rời đi Dương Ân còn để lại cho hắn ta một ít binh thư, hắn ta muốn bày mưu lập kế, nhất định phải nghiêm chỉnh huấn luyện quân đoàn, cả về mặt công kích lẫn phòng thủ.
Lục Trí muốn nắm bắt cơ hội này thể hiện cho thật tốt, để không uổng công cả đời học tập.
Lục Trí đã được Dương Ân giao quyền, có Lý Đại Chủy đích thân bảo vệ hắn ta, các thống lĩnh khác đều phải nghe theo sự triển khai của hắn ta. Nhiều thông lĩnh khác ngưỡng mộ Dương Ân, nhưng không có nghĩa là tất cả bọn họ đều sẵn sàng nghe theo lệnh của Lục Trí. Ban đầu còn có mấy vị thống lĩnh bằng mặt không bằng lòng, nhưng sau khi Lục Trí lấy ra đan dược làm phần thưởng, thì đã có thể khiến cho những vị thống lĩnh này bắt đầu hăng máu luyện tập, không ai còn lơ là.
Cái tên Lục Trí này còn phao tin bậy bạ rằng Dương Ân có thể luyện chế ra đan dược cấp vương, nếu ai muốn đột phá cảnh giới địa hải trở thành vương giả thì phải phục tùng, nếu như có thể lập công trên chiến trường và có đầy đủ dược liệu, Dương Ân nhất định sẽ luyện chế đan dược tấn thăng cho bọn họ.
Mấy thống lĩnh này về cơ bản đều đã đạt đến cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp, không có ai trong số họ không mong muốn đột phá để trở thành vương giả.
Nhưng đáng tiếc, điều kiện của mỗi người quyết định tất cả, họ rất khó để có được vương quyết, cho nên họ mới vô vọng trong việc trở thành vương giả, nhưng bây giờ với đan dược cấp vương họ vẫn có cơ hội để đột phá. Đây cũng chính là lý do khiến cho họ phải tuân theo mệnh lệnh của Lục Trí.
Họ tuyệt đối không bao giờ nghi ngờ khả năng của Dương Ân, Dương Ân đã chứng minh tất cả bằng những hành động thiết thực, việc Lý Đại Chủy và Chu Dũng đã thuận lợi đột phá cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp cũng chính là những ví dụ điển hình nhất.
Lúc Trí mặc trên người một tấm áo choàng da thú, cầm trong tay một chiếc quạt lông vũ, đúng trên đồi phóng tầm mắt ra xa, rất có khí khái chỉ điểm giang sơn, gương mặt tuấn tú đến mức khiến cho phụ nữ cũng phải ganh tị của hắn ta giờ phút này lại càng tỏa sáng rực rỡ.
Lý Đại Chủy đi theo bên cạnh Lục Trí, nhưng gã ta hiển nhiên không đứng ngang hàng với Lục Trí mà chỉ đứng tụt lại phía sau với vẻ kính nể.
Lý Đại Chủy không còn ăn thịt người nữa và đã trở nên im lặng hơn rất nhiều. Điều mà gã ta phải làm bây giờ chính là thay Dương Ân kiến công lập nghiệp bên trong quân đoàn Tử Thần.
Dương Ân coi trọng Lục Trí, cho nên Lý Đại Chủy cũng tôn trọng Lục Trí.
"Khụ khụ, qua một tháng nữa thì nơi này sẽ hoàn toàn tan băng, đến lúc đó đại quân Man tộc tất nhiên sẽ thừa dịp phát động công kích chúng ta, nếu như ta là chủ tướng, thì bây giờ phải tiến hành thao luyện phòng ngự, bố trí cạm bẫy bên trong lớp băng này, sau khi băng tan, kẻ địch tập kích sẽ không thể ngờ được điều này mà vỡ trận. Còn nếu như chúng ta cứ ẩn nấp qua hết mùa đông này, thì chúng ta đã bỏ qua cơ hội trời cho rồi", Lục Trí ho nhẹ một tiếng nói.
“Nếu phó đoàn trưởng ở đây, ngài ấy nhất định sẽ nghe theo các biện pháp đối phó của sư gia”, Lý Đại Chủy đáp.
"Đúng vậy, phó đoàn trưởng rời khỏi đây đã lâu mà chưa thấy trở lại, nếu như ngài ấy trở lại, với ảnh hưởng của ngài ấy, chắc chắn có thể dễ dàng điều khiển các thống lĩnh khác bố trí các biện pháp phòng ngự trong mùa đông này. Thật đáng tiếc", Lục Trí nhẹ thở dài, dừng một chút rồi lại nghiêm nghị nói: "Thống lĩnh Lý, lập tức chỉ thị cho tất cả thống lĩnh khác mang binh sĩ tới đây. Quân đoàn Tử Thần của chúng ta vốn là quân tử sĩ tiên phong, chuyện mà chủ tướng không làm cho chúng ta, chúng ta sẽ tự làm. Ta muốn quân đoàn Tử Thần của chúng ta trở nên vang danh đến mức kinh thiên động địa!"
“Được!”, Lý Đại Chủy nhẹ giọng đáp, sau đó quay lại triệu tập các thống lĩnh khác.
Lục Trí siết nhẹ tấm áo choàng da thú trên người, thở dài nói: "Nếu như có một ngày ta có thể vượt qua dãy núi Lang Yên, thảo phạt Man tộc, đó sẽ là một điều vô cùng vinh quang".
...
Tại hang sói băng bên trong núi băng.
Bên ngoài tuyết vẫn rơi dày như cũ, cả ngọn núi đều bị băng tuyết bao trùm, mà bên trong núi băng lớn nhất lại đang có một động tiên khác.
Nơi đây tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, khí hậu ở đây tựa như mùa xuân đã về, cảnh vật sinh động ôn hòa, sương tuyền treo ngược như móc câu, đẹp như tranh vẽ.
Một con rùa vân bạc ở phía trước sương tuyền đang liên tục hấp thu khí tức băng giá một cách điên cuồng, cảnh giới mỗi ngày tăng cao ngàn dặm.
Nó đã ăn một cây lão dược cấp vương, một bước thăng lên trung phẩm yêu vương, yêu khí vô cùng mạnh mẽ, nó vốn muốn đến gần huyền tinh khí Sương Tuyền nhưng không thể chịu đựng nổi sự băng giá ở đó, cho nên nó đành phải ngoan ngoãn ở bên ngoài tu luyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...