Hổ Hỏa Vân co ro trên lưng rùa vân bạc, giống như một con mèo vậy. Người nó rúm ró, run rẩy, sợ bị rơi xuống nước.
Rùa vân bạc cũng ác cơ, thỉnh thoảng lại bơi xuống nước tí, nước bắn vào người hổ Hỏa Vân, khiến nó gào rú lên: “Gràooo… Grào… Cứu mạng, cứu mạng!”
Dương Ân đập vào đầu nó một cái, rồi cũng đá cho rùa vân bạc một cái thì hai con này mới chịu ngoan ngoãn trở lại.
Trên đường đi, Dương Ân cũng không để lãng phí thời gian. Hắn ngồi đó điên cuồng hấp thụ thủy huyền khí, không ngừng tích lũy huyền khí, hơn nữa lại còn cầm cái mai rùa kia trong tay, trong thần đình không ngừng hình dung diễn luyện thuật Long Quy trấn thủy.
Trước đó, hắn chỉ mới luyện được đến giai đoạn nhập vi, rất khó tiến thêm một bước. Hiện giờ, cảnh giới của hắn đã được nâng cấp, cũng là lúc để tiến lên bước tiếp theo rồi.
Cũng không biết là vì có mai rùa hay sao, nhưng quá trình hình dung thuật Long Quy trấn thủy cực kỳ thuận lợi. Hắn cứ nhìn mãi ông rùa kia biểu diễn thuật lật biển, khí thế đó mạnh mẽ vô cùng. Đó là một sức mạnh thần thông trời sinh, chẳng trách mà hắn chỉ đạt đến được giai đoạn nhập vi nhờ tinh huyết rùa yêu. Mà hiện giờ hắn cầm mai rùa trong tay, là miễn cưỡng tiến bộ không ít, nhưng nếu muốn đạt đến giai đoạn tinh thông thì cũng cần thêm cơ hội nữa.
Dương Ân quan tưởng hết lần này đến lần khác, vẫn không thể tiến bộ thêm được, chỉ đành từ bỏ. Hắn nói với Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc, ngươi có biết lai lịch của mai rùa này không?”
Tiểu Hắc chỉ liếc mắt nhìn hắn: “Nhưng cũng chỉ là một cái mai giao quy mà thôi, ngươi coi nó như bảo vật làm gì?”
“Giao quy? Còn có cả loại yêu tộc đó à?”, Dương Ân kỳ dị nói.
“Giống con rùa này này, chắc là chiếm được chút giao khí nào đó nên mới có chút thực lực. Giao yêu là từ rắn lột xác thành, sau khi thành giao, nó sẽ có cơ hội biến thành rồng. Rùa yêu ăn được máu giao thì sẽ thành giao quy, sau này sẽ có cơ hội thành long quy, tiền đề là phải đạt được đủ máu rồng, thậm chí là ngọc rồng, nhưng tộc rồng không có ai dễ chọc hết, cho nên là thôi đi”, Tiểu Hắc tùy ý giải thích.
Lúc này, rùa vân bạc lên tiếng hỏi: “Vậy… Vậy ta có cơ hội thành giao quy không?”
Rùa vân bạc không dám mơ làm long quy, nếu biến thành giao quy được thì lực chiến đấu cũng tăng mạnh.
“Luyện hóa cái mai rùa này rồi tìm thêm tinh huyết của giao yêu để ăn nữa thì có khả năng làm giao quy”, Tiểu Hắc đáp.
“Độ khó không nhỏ đâu”, rùa vân bạc than thở, rồi nó lại nói với Dương Ân: “Ông ơi, ông trả cho cháu cái mai rùa tổ tiên truyền lại đi, ông giữ cũng vô dụng mà”.
“Bao giờ ngươi ngoan ngoãn nghe lời rồi tính”, Dương Ân đáp.
“Rùa à, thực lực của ngươi cũng tạm được, nhưng nếu thật sự muốn trở thành giao quy hay long quy thì phải ngoan ngoãn đi theo Tiểu Ân Tử mới được. Đại vận của ngươi nằm trên người Dương Ân”, Tiểu Hắc dạy dỗ rùa vân bạc.
Rùa vân bạc không rõ lai lịch của con chó đen này, chỉ khinh miệt nghĩ: “Chờ ta khôi phục lại lực chiến đấu, cướp lại mai rùa rồi sẽ chạy”.
Một đường đi thuận lợi, bọn họ cũng gặp mấy con quái nước, nhưng có khí thế vương giả của rùa vân bạc ở đó nên rất nhiều quái nước đều không dám dễ dàng tiến đến.
Nhưng khi đi qua một khu vực sông, gặp phải một đám giun nước, bọn chúng chẳng có tí trí tuệ nào, chỉ biết có sinh vật tiến đến gần địa bàn của mình thì sẽ điên cuồng công kích.
Số lượng của bọn chúng rất nhiều, suýt nữa thì cắn chết đám Dương Ân.
Cuối cùng, Dương Ân và hổ Hỏa Vân phải dùng đển hỏa lực thiêu cháy và rùa vân bạc tăng tốc thì mới may mắn đi qua được khu vực đó.
Hổ Hỏa Vân thật sự sợ gần chết, mấy lần nó suýt thì rơi xuống nước, suýt thì khóc òa lên, thật sự là như trời đày mà.
Ba ngày sau, nhóm Dương Ân đã đến một ngã tư, sông vẫn chảy thẳng, có một con đường nhỏ thì rẽ về sơn cốc bên phải, mà huyền tinh khí Sương Tuyền Dương Ân cần tìm lại ở hướng đó.
Đến đây, rùa vân bạc bèn lộ ra vẻ kiêng dè: “Sơn cốc bên đó là địa bàn của tộc sói băng, chúng ta không nên tiến đến gần quá đâu”.
“Không sao, cứ đi đi”, Dương Ân thúc giục.
“Ở đó nhiều lang vương lắm, thậm chí có cả cấp thiên yêu nữa, chúng ta sẽ bị chúng ăn sống đấy”, rùa vân bạc cường điệu.
“Sợ cái gì, có Tiểu Hắc ở đây, đám sói đấy sẽ phải lui lại thôi”, Dương Ân tự tin nói.
Tiểu Hắc cũng lộ ra vẻ kiêu ngạo: “Không sai, Tiên hoàng ta là tổ tiên của vạn sói, bọn chúng không nghe lời ta thì nghe lời ai chứ”.
Rùa vân bạc vẫn lo sợ như cũ, nhưng chỉ đành liều mình đi về phía trước.
Mò mẫm nửa ngày thì mới đến được một cái hồ lớn cạnh sơn cốc. Nơi này hoa tuyết rơi đầy, nhuộm trắng cả một vùng núi bên cạnh, khí lạnh đáng sợ vô cùng.
Dương Ân nhìn về ngọn núi băng lớn nhất, mắt nóng lên: “Ta cảm nhận được huyền tinh khí Sương Tuyền ở trong đó”.
“Đúng vậy, ta cũng cảm nhận có rất nhiều sói trong sơn cốc đó”, Tiểu Hắc nói.
Gràoooooooo!
……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...