Dị Thế Võ Thần dương Ân

Đòn tấn công của Liệt Tử Anh cực kỳ mạnh mẽ, các binh sĩ dưới đài đều cảm nhận được một khí thế không thể ngăn cản, còn cả huyết sát nồng đậm, khiến bọn họ không khỏi cảm thấy rối loạn, hai mắt đỏ ngầu lên.

“Chiêu này ta không tiếp nổi”, Nghiêm Minh Tranh là một trong số các thiếu tướng, trầm mặt nói.

“Tên này có được danh thiếu tướng quả nhiên cũng phải có bản lĩnh”, Tào Thanh Cung lộ ra sắc mặt nghiêm trọng.

Hai bọn họ là những người tài giỏi trong nhóm thanh niên mà còn nhận xét đòn tấn công của Liệt Tử Anh như thế, chứng tỏ Liệt Tử Anh cũng được đánh giá khá cao.

Phần Diệu Dương gật đầu nói: “Công kích của hắn ta có lẽ không quá mạnh, chủ yếu là cái khí huyết sát đó hung hãn vô cùng, dễ dàng làm tổn thương linh hồn, không cẩn thận thì sẽ bị tấn công ngay”.

“Loại tà đạo này thật sự rất đáng ghét”, Hữu Trác Tây khó chịu nói, rồi bổ sung thêm: “Nếu Dương Ân mà đỡ được đòn này thì tên ta sẽ viết ngược luôn”.

Nhưng khi hắn ta vừa nói xong thì đã thấy Liệt Tử Anh bị Dương Ân đánh một chiêu vào ngực, cả người bay ra ngoài, dính chặt vào cây thương răng voi kia. Cây thương xuyên qua người hắn ta, máu tươi chảy ra chói cả mắt.


Dương Ân không chỉ dựa vào uy lực của Liệt Diễm Thập Tự thương vừa mới đạt đế giai đoạn tinh thông mà còn nhờ vào tốc độ của bước phong thần, đến mức Liệt Tử Anh còn không kịp phản ứng lại, vì thế mà mới tấn công thành công.

“Aaaa… Không… không thể nào, sao ngươi có thể giết được ta chứ!”, Liệt Tử Anh giãy dụa, tức giận hét lên. Thương Kim Sát trong tay hắn vẫn còn đâm về phía Dương Ân.

Dương Ân chẳng quan tâm đến đòn tấn công của Liệt Tử Anh, bàn tay còn lại chỉ cần tùy ý tung ra là đã nắm được thương Kim Sát của Liệt Tử Anh trong tay, mà còn bình tĩnh nói: “Sức mạnh của ngươi quá yếu, ngoài việc khí huyết sát có chút hay ho ra thì còn lại đều vô dụng đến khó tin. Có thể thấy cái tên sư tôn ở trên trời rơi xuống kia của ngươi cũng chẳng dụng tâm dạy dỗ ngươi cái gì cả, chỉ cho ngươi tăng cảnh giới thôi. Nếu chẳng có khí huyết sát thì dù là đối thủ ở cảnh giới cấp tướng cao cấp cũng có thể đánh bại được ngươi”.

Dương Ân phán đoán là có căn cứ cả, ban nãy hắn không dùng huyền khí đối chiến với Liệt Tử Anh, phát hiện lực công kích của Liệt Tử Anh chỉ như dệt hoa trên gấm, không hề mạnh mẽ. Nếu là cấp tướng đỉnh cấp khác chắc cũng không yếu như vậy.

“Ngươi… Ngươi nói láo, trong cùng cấp, lực chiến đấu của ta là vô địch”, Liệt Tử Anh khó chấp nhận được sự thật.

“Đáng thương thật, lên đường nhé”, Dương Ân chẳng buồn nói nhiều, chuẩn bị cho Liệt Tử Anh xuống địa ngục thì đột nhiên có tiếng nói vang lên: “Dương Ân mau dừng tay, Liệt Tử Anh là thiếu tướng đó”.

Người này chính là trung tướng Phù Vinh, Vương Cửu Trọng là người ông ta đích thân mời đến, mà Liệt Tử Anh lại là đồ đệ của Vương Cửu Trọng, ông ta không nhẫn tâm nhìn Liệt Tử Anh bị giết.

Dương Ân dứt khoát cầm thương răng voi lên và nói: “Đao thương không có mắt, sống chết khó liệu, Phù tướng quân, ta giao hắn cho ông, sống hay chết thì phải xem mệnh của hắn có tốt không đã”.

Phù Vinh gặp Dương Ân cứng đầu, trong lòng khó chịu nhưng nghĩ đến sư tôn của Dương Ân thì không dám tính toán nhiều, bảo người lên đài khiêu chiến xem xét vết thương của Liệt Tử Anh.

“Ngươi… Ngươi không hề bị thương!”, Liệt Tử Anh trừng mắt nhìn Dương Ân.

“Giờ mới biết à, ngu dốt!”, Dương Ân khinh miệt nói, sau đó tiêu sái đi xuống đài khiêu chiến.

Nam Như Nam giang tay xông về phía Dương Ân, hét lớn: “Người đàn ông của ta, Vương của ta, chàng giỏi quá đi!”


Dương Ân đương nhiên không muốn để cho Nam Như Nam ôm, nhưng hắn chưa kịp ra tay thì Vạn Lam Hinh đã tiến lên ngăn chặn: “Ân đệ không thích cô, cô đừng bám lấy đệ ấy nữa”.

Vạn Lam Hinh nói ra những lời Dương Ân không dám nói, mà cô ta cũng chẳng thích Nam Như Nam.

“Chàng ấy thích ta hay không thì có liên quan gì đến cô? Cô tránh ra cho tiểu thư ta đi!”, Nam Như Nam khinh bỉ nhìn Vạn Lam Hinh.

Nam Như Nam cao hơn Vạn Lam Hinh những nửa cái đầu, cảm giác như đang nhìn một đứa trẻ con.

Vạn Lam Hinh không yếu thế hơn chút nào, cô ta vốn không yếu hơn Nam Như Nam, ngẩng đầu nói với Nam Như Nam: “Cô đừng si mê không tỉnh nữa, như vậy sẽ càng đau đớn hơn thôi”.

Nam Như Nam không muốn nói nhiều với Vạn Lam Hinh mà kéo cô ta ra, muốn đẩy Vạn Lam Hinh sang một bên.

Vạn Lam Hinh phản ứng không chậm, đánh ngược lại Nam Như Nam.

Cứ như vậy, hai cô gái giao đấu ngay tại chỗ, bốn cánh tay không ngừng chạm vào nhau phát ra những âm thanh bốp bốp, không ai thua ai.


Các binh sĩ xung quanh vội vàng né ra, mà còn ném cho Dương Ân ánh mắt sùng bái.

“Phó đoàn trưởng Dương đỉnh thật đấy, ta càng ngày càng tôn kính hắn rồi”.

“Đúng vậy, từ giờ hắn chính là thần tượng của ta, quá đỉnh, khiến hai đóa hoa trong quân đánh nhau, thử hỏi còn ai làm được chứ?”

“Vạn Lam Hinh xinh đẹp, thiếu tướng Nam Như Nam thì là con gái trung tướng, cả hai đều có điểm mạnh của riêng mình, lấy ai cũng tốt, mà nếu lấy được cả hai thì đúng là vừa có quyền vừa có sắc”.



Hữu Trác Tây bất mãn nói: “Nam Như Nam thật đáng xấu hổ”.

“Tính cách cô ta là vậy, dám yêu dám hận”, Ngô Diệc Cương nói, rồi nhìn Phần Diệu Dương cười: “Thiếu soái, ngài cũng thích Vạn Lam Hinh lắm mà, cứ nhẫn tâm nhìn vậy à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui