Dị Thế Võ Thần dương Ân

Dương Ân chiến Liệt Tử Anh.

Mới sớm ra, tin tức này đã sớm truyền khắp quân doanh.

Hai người này đều là những nhân vật nổi danh trong quân. Một bên là phó đoàn trưởng của quân đoàn Tử thần, là thiếu niên cao thủ đánh bại tám đại thống lĩnh để lên chức. Một bên là khiêu chiến thắng bất ngờ và trở thành thiếu tướng.

Lực chiến đấu của hai người này đều mạnh mẽ như nhau. Việc bọn họ đột nhiên lên đài khiêu chiến lập tức khiến cho rất nhiều người quan tâm.

“Dương Ân sao lại đụng phải Liệt Tử Anh nhỉ, hắn đã là kỵ đô úy rồi, địa vị đâu có kém thiếu tướng là bao, không lẽ hắn cũng muốn làm thiếu tướng?”

“Người của quân đoàn Tử thần không có tư cách tranh thiếu soái, thiếu tướng đâu, nhưng không thể phủ nhận Dương Ân ít nhất cũng có năng lực trở thành thiếu tướng”.

“Liệt Tử Anh đang nổi, Dương Ân muốn đạp hắn ta để lấy tiếng cũng không dễ đâu. Vị thiếu tướng này có năng lực tấn công huyết sát, không có mấy ai có thể đánh bại được”.

“Dù gì cũng là một trận long tranh hổ đấu, chắc chắn rất hấp dẫn, đến xem đi rồi tính”.




Các binh sĩ từ khắp nơi hội tụ về đài khiêu chiến, bọn họ đều muốn xem xem Dương Ân và Liệt Tử Anh ai mạnh hơn.

Tối qua, Liệt Tử Anh đã chứng kiến khí thế không chút sợ hãi của Dương Ân với sư tôn của hắn ta, hắn ta chẳng có chút tự tin nào với cuộc chiến này, nhưng Dương Ân đã bị sư tôn của hắn ta đánh bị thương, nên hắn ta lại có được sự tự tin lần nữa. Hắn ta tin có thể thắng được Dương Ân, quét sạch thanh danh của Dương Ân, đạp Dương Ân dưới chân, thậm chí giết Dương Ân để báo thù cho cha mình.

Liệt Tử Anh đã đến đài khiêu chiến và ngồi sẵn ở đó từ trước. Hai mắt hắn ta nhắm hờ, yên tĩnh chờ Dương Ân đến.

Gió lạnh từng trận, mây đen ngập trời.

Thời tiết vào đông ngày một lạnh, nhiệt độ giảm thấp, nhưng Liệt Tử Anh ngồi trên đài khiêu chiến vẫn ăn mặc hết sức đơn giản, không hề sợ hàn khí nhập vào người.

Trong nháy mắt đã đến trưa, Dương Ân vẫn chưa xuất hiện, người xung quanh đã khó chịu phàn nàn.

“Đã trưa rồi mà Dương Ân còn không đến, hay là bỏ cuộc rồi”.

“Chắc không đâu, nói gì thì hắn cũng là phó đoàn trưởng của quân đoàn Tử thần, hẹn chiến với người ta rồi mà không đến thì khác nào vứt bỏ danh dự?”

“Có lẽ hắn chỉ đang muốn làm Liệt Tử Anh mất kiên nhẫn thôi?”

….

“Ai nói phó đoàn trưởng nhà chúng ta không dám ứng chiến chứ, mau mau tránh đường”, Lý Đại Chủy nói với âm lượng siêu to.

Hung danh của Lý Đại Chủy vang xa, gã ta vừa xuất hiện đã khiến đám binh sĩ tránh ra thành một đường lớn.

Ngay sau đó, một nhóm người từ quân đoàn Tử thần xuất hiện trước mặt đám người.

Huyết Cơ, Bạo Long, Độ Quảng Phật lần lượt xuất hiện tạo thành thế trận cực lớn.


Dương Ân chậm rãi đi từ phía sau bọn họ ra, hắn đi rất chậm, động tác rất nhẹ, cảm giác như có gì đó không hợp trong người hắn chứ không có chút sức lực mạnh mẽ nào tỏa ra cả.

Liệt Tử Anh nhìn một cái rồi cười lạnh: “Quả nhiên đã bị phế”.

Hắn ta đứng dậy, chĩa thương Kim Sát về phía Dương Ân rồi nói lớn: “Dương Ân, mau lăn lên đây nhận cái chết”.

Chiến ý của Liệt Tử Anh cao ngất, cả người tỏa ra khí huyết sát, giống như sát thần đi ra từ địa ngục, cực kỳ dọa người.

Có không ít binh sĩ từng chứng kiến Liệt Tử Anh ra tay, nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy rõ sức mạnh chân chính của Liệt Tử Anh mạnh cỡ nào.

Có mấy người lục tục xuất hiện dưới đài khiêu chiến, lần lượt là Phần Diệu Dương, Ngô Xích Cương và Hữu Trác Tây.

Phần Diệu Dương là thiếu soái, đã nắm chắc vị trí số một trong nhóm người trẻ tuổi, những người khác cơ bản đều là thiếu tướng, bọn họ đồng thời xuất hiện khiến không ít người xì xào.

Vạn Lam Hinh cũng tới, cô ta chặn Dương Ân lại và nói: “Ân, đệ bị thương vẫn chưa khỏi, đừng lên, để ta thay đệ chiến đấu”.

Dương Ân cười nhạt: “Đừng lo, dù ta có bị thương thì việc đánh bại hắn ta cũng chỉ trong mấy chiêu mà thôi”.

“Đệ đừng làm việc theo cảm tính được không?”, Vạn Lam Hinh khuyên bảo.


Liệt Tử Anh đứng trên đài khiêu chiến hét lên: “Dương Ân đừng có trì hoãn nữa, mau lên đây chịu chết đi”.

Dương Ân ném cho Vạn Lam Hinh một ánh mắt yên tâm rồi chậm rãi đi lên đài khiêu chiến.

Hắn vừa đi lên, Nam Như Nam đã mạnh mẽ nói: “Dương Ân, người đàn ông của ta, mau đạp thằng nhãi đó xuống đài khiêu chiến và nói cho hắn ta biết chàng mạnh cỡ nào đi”.

Nam Như Nam lấy được thân phận thiếu tướng mặc dù là phụ nữ, là phận nữ duy nhất trong số tám đại thiếu tướng. Danh tiếng của cô ta vô cùng nổi bật, cô ta gọi như thế khiến càng nhiều binh sĩ sùng bái Dương Ân.

Một Vạn Lam Hinh kiêu ngạo như hoa U Lan, anh tư ưu mỹ, xinh đẹp động lòng người, một Nam Như Nam hào khí vạn trượng, nữ trung hào kiệt. Hai cô gái đồng thời yêu thương Dương Ân, đây là điều không phải người đàn ông nào cũng làm được,..

“Cái tên dặt dẹo đó lấy đâu ra mỵ lực quyến rũ thế chứ”, Hữu Trác Tây ghen tị nói.

Hắn ta cực kỳ yêu thích Nam Như Nam, nhưng tiếc là chưa bao giờ thắng được cô ta, không thể giam cầm trái tim của người thương, cho nên hắn ta cực kỳ buồn bã.

Hiện giờ thấy Nam Như Nam tỏ rõ tình cảm như thế, Hữu Trác Tây không cam lòng chút nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui