Dị Thế Võ Thần dương Ân

Ngoài ra, cô ta còn có một sức mạnh tiềm tàng to lớn, đây mới là lý do tại sao cô ta có thể thoát khỏi Từ Tiểu Cường.

“Ha ha, nếu hôm nay ta để cô chạy thoát thì sao còn mặt mũi lăn lộn trong quân nữa?”, Từ Tiểu Cường cười lạnh một tiếng, sau đó thì lại lần nữa bổ nhào về phía Tiểu Man.

Lần này, hắn ta thực sự lộ ra bộ mặt thật, đem sức mạnh cảnh giới nhân tướng giải phóng ra, trong chớp mắt đã áp sát bên người Tiểu Man, hai tay bắt lấy ngực của Tiểu Man.

Tiểu Man nhanh tay nhanh mắt, giơ tay chặn phía trước, Từ Tiểu Cường lại thuận thế hung hăng đẩy cô ta ngã trên mặt đất.

Sau đó, Từ Tiểu Cường bổ nhào về phía Tiểu Man, lợi dụng sức mạnh cảnh giới cấp tướng đè Tiểu Man xuống, giơ tay muốn cởi quần áo của cô ta.

“Hôm nay cô phải là của ta!”, Từ Tiểu Cường lộ ra vẻ mặt bệnh hoạn nham hiểm.

“Ngươi cút ra cho ta!”, Tiểu Man không cam chịu bị sỉ nhục, man lực trên người lại một lần nữa bộc phát, hai tay dốc sức đẩy, khiến Từ Tiểu Cường lăn ra đất.


Từ Tiểu Cường không ngờ Tiểu Man lại mạnh mẽ như thế. Rõ ràng là hắn ta đã sử dụng đến sức mạnh của cảnh giới nhân tướng mà cũng không áp chế nổi cô ta. Nhưng hắn ta không có thời gian bối rối. Hắn ta xoay người trên đất, Tiểu Man vẫn chưa đi được mấy bước đã bị hắn ta tóm lấy hai chân, kéo cô ta ngã xuống đất, thuận tay xé rách quần của Tiểu Man, làm lộ ra một mảng trơn bóng.

“A! Ngươi cút ra cho ta!”, Tiểu Man hoàn toàn hoảng loạn. Sau khi cô ta thét lên thì điều động toàn bộ sức mạnh phản kích, đạp cho Từ Tiểu Cường một phát, mạnh đến nỗi Từ Tiểu Cường hoa mắt chóng mặt.

“Ta giết cô”, Từ Tiểu Cường bị chọc tức. Sức mạnh dấu ấn Tử Thần của hắn ta bùng nổ, có một cảm giác chết chóc khiến người ta tuyệt vọng cuồn cuộn hiện lên. Toàn thân Tiểu Man đều bị bao trùm một cảm giác ngạt thở, tuyệt vọng muốn chết, khiến cô ta đờ đẫn không động đậy.

Cũng chính vào lúc này, Từ Tiểu Cường lại một lần nữa bổ vào Tiểu Man, thô bạo bóp cổ tiểu Man, như muốn bóp cô ta tới chết.

Đôi mắt hắn ta đỏ thẫm, lộ ra sát khí chết chóc nồng đậm, giống như mất đi lý trí không biết mình đang làm gì.

Tiểu Man bị Từ Tiểu Cường bóp đến nỗi ngạt thở, hai mắt trợn trắng, một thân man lực không thể nào phát huy được.

Cũng đúng lúc này, Từ Tiểu Cường chợt tỉnh lại, vội vàng thả Tiểu Man ra. Hắn ta thở phào một hơi, lẩm bẩm: “Suýt nữa lại mất đi lý trí, thật đáng chết”.

Lúc này, Tiểu Man đã hoảng sợ đến nỗi ngất đi. Hắn ta cúi đầu xuống nhìn, lộ ra vẻ mặt đắc ý, nhanh chóng cởi quần áo của mình, hồ hởi nói: “Lần này, cô không thoát nổi khỏi bàn tay ta đâu, đợi ta chinh phục được cô, xem cô còn nhớ đến thiếu gia kia không”.

Dương Ân nổi lên mạnh mẽ khiến Từ Tiểu Cường càng cảm thấy khó chịu. Mà Tiểu Man lại luôn nhớ mong Dương Ân, điều này cũng chính là nguyên nhân khiến hắn ta không muốn đợi tiếp nữa.

Chính lúc hắn ta muốn lăng nhục Tiểu Man thì một bóng hình đột ngột xuất hiện, nhanh chóng ôm lấy Tiểu Man vào trong lòng.

Từ Tiểu Cường bị dọa cho giật mình, hắn ta hô lên: “Kẻ nào?”


“Đồ vô liêm sỉ, ta đoạn tử tuyệt tôn của ngươi!”, người đến nói một câu bằng một giọng nói già nua, đạp một phát vào hạ bộ của Từ Tiểu Cường.

A!

Từ Tiểu Cường như bị điện giật, cả người bay ra, hạ thể nát bét, ngã bụp xuống đất, đau đớn đến hôn mê sâu.

Hắn ta không chết, nhưng thật sự đoạn tử tuyệt tôn.

Người đến không dám ở lại lâu, ôm Tiểu Man chạy đi với tốc độ nhanh nhất.

Rõ ràng đối phương có chuẩn bị mà tới, ẩn giấu công phu tốt vô cùng, không hề làm kinh động với quản lý cao cấp trong quân.

Nhưng, có một người không thuộc trong quân lại phản ứng rất nhanh. Hắn ta bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Từ Tiểu Cường, nhìn hạ thể chảy máu đầm đìa kia, trong mắt lóe lên tia cười lạnh lẽo, lẩm bẩm: “Tuổi không lớn mà lại bị khí Tử Thần hỗn tạp quấn quanh, đã bước tới bờ vực tẩu hỏa nhập ma. Bây giờ đã trở thành thái giám, nhưng lại cực kỳ phù hợp để tu luyện một môn ma công, để ngươi gặp ta lúc này chính là phúc phận của ngươi”.

Nếu Dương Ân ở đây, nhất định sẽ nhận ra người trước mắt tới chính là Vương Cửu Trọng.


Hắn ta được mời đến trong quân tọa trận nhiều ngày, nhiệm vụ của hắn ta chính là tọa trận hậu phương, giúp đỡ bảo vệ trận địa hậu phương. Hắn ta không ngại điều đó, trái lại, lúc nào hắn ta cũng có thể đi, mà còn được cho huyền linh thạch và một chút dược vương dần dần khôi phục thân thể, tại sao lại không làm chứ.

Bây giờ, thực lực của Vương Cửu Trọng đã khôi phục được 7 phần, muốn hồi lại đến đỉnh phong thì cũng không dễ dàng, huyết sát bao năm đã giày vò căn bản của hắn ta. Đây cũng là lý do hắn ta không dám dễ dàng rời khỏi đây, sợ gặp kẻ địch mạnh thì tạm thời không có lực đối kháng.

Không biết qua bao lâu, Từ Tiểu Cường tỉnh lại từ trong đau đớn thì hắn ta lại nhìn thấy Vương Cửu Trọng gày gò, giật mình tưởng mình đã xuống âm phủ.

“Ông là ai?”, Từ Tiểu Cường khó khăn hỏi.

“Ngươi đã là một hoạn quan, không thể là một người đàn ông thực thụ. Nếu ngươi còn muốn trở thành cường giả chân chính, muốn tìm cơ hội báo thù thì bái Vương ta làm thầy. Đây cũng là chọn lựa duy nhất của ngươi”, Vương Cửu Trọng u ám nói.

Từ Tiểu Cường nằm trên mặt đất, đầu tiên là vẻ mặt ngây ngốc, sau đó quả quyết nói: “Ta nguyện bái ông làm thầy!”

“Ha ha, được, không lâu nữa, ngươi sẽ trở thành hoạn quan lợi hại nhất!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui