Dị Thế Võ Thần dương Ân

Dương Ân không bắt đầu trạng thái học tập luyện đan như Tiểu Hắc nói mà đi ra tìm Lục Trí.

Tiểu Hắc luyện chế được bao nhiêu là đan dược, phải đem bán đi bớt, là lúc thực hành kế hoạch của hắn.

Lúc trước Dương Ân và Lục Trí đã thương lượng cách làm.

Dương Ân không đưa dược cho Lục Trí hết một lần mà chỉ đưa một phần năm, còn gọi cả Lý Đại Chủy, Đặng Song Mậu và hai vợ chồng Hoàng Mạc Cái đến, dẫn bọn họ cùng đi làm mấy việc đó.

Lục Trí cầm lấy đan dược rồi mới tin Dương Ân là một luyện dược sư, nội tâm bắt đầu phục sát đất Dương Ân, đồng thời quyết định sẽ đi theo Dương Ân.

Hiện giờ đài khiêu chiến trong quân đội đều là tiếng người huyên náo, nghe đinh tai nhức óc. Mỗi một đài khiêu chiến đều có binh sĩ quan sát, cổ vũ cho huynh đệ, cho chiến hữu của mình.

Hôm nay là ngày thứ ba của khiêu chiến đài, đã có hơn một ngàn người thua. Những người này không có ai là không bị thương, chỉ có một số ít gặp đối thủ không chiến đấu được thì mới an toàn, đồng thời cũng có hàng chục người mất mạng.

Có thể thấy đài khiêu chiến tuy có quy định là không cho giết người nhưng đao kiếm không mắt, ai có thể khống chế được sẽ không làm người khác bị thương chứ.

Người chết rồi thì thôi, nhưng những người bị thương thì phải làm sao đây?


Bọn họ đều là những tay lành nghề trong quân đội, có người tích lũy được quân công thì đổi sang đan dược trị thương, nhưng có nhiều người thì không có, vì từ nửa tháng trước đan dược trị thương đã không còn trong nhà kho sau nữa rồi.

Cho nên có rất nhiều binh sĩ bị thương chỉ có thể lấy thảo dược của đồng bạn để đắp lấy. Vết thương nhẹ thì không sao, nhưng bị thương nặng thì thảo dược bình thường là vô dụng, nếu kéo dài nữa sẽ chết.

Cũng chính vì thế mà Lục Trí đưa người của quân đoàn Tử thần đến bán đan dược trị thương.

“Đan dược trị thương thượng đẳng đây, chỉ cần hai trăm điểm quân công thôi, số lượng có hạn, ai đến trước được trước, bỏ lỡ là hết đây”, Lục Trí tự mình rao bán, rất ra dáng.

Trong lúc mọi người hỗn loạn, giọng nói của hắn ta vốn không ai nghe được, hắn ta đau đớn vô cùng.

Nhưng Lục Trí là ai cơ chứ, hắn ta là người đàn ông còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ. Hắn ta đứng ở đâu cũng sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý, người bên cạnh nhìn thấy Lục Trí thì đã bị hắn ta mê hoặc.

“Đây… Đây là cô nương nào giả trai đây mà lạ mặt thế, cô ấy đến từ quân doanh nào vậy, đẹp quá chừng”.

“Đúng là một cô nương xinh đẹp, chỉ tiếc là hơi phẳng chút, nhưng ngực phẳng bình thiên hạ, là loại ta thích”.

“Ôi, mặt người ta đỏ rồi kìa, đáng yêu quá cơ. Cho hỏi quý danh của cô nương là gì? Đã có bạn lữ chưa?”

“Cô gái như vậy chỉ có ta mới bảo vệ được thôi, các ngươi tránh ra mau”.



Khi mọi người chú ý đến dung mạo của Lục Trí thì hắn ta còn hấp dẫn hơn cả đài khiêu chiến. Hắn ta bị mọi người bao vây, nếu không phải có Lý Đại Chủy, Đặng Song Mậu đi cùng thì e là sẽ bị đám người này ăn tươi nuốt sống mất.

Không thể không nói Lục Trí thật sự quá yêu nghiệt.

Lục Trí cũng không phải lần đầu gặp, hắn ta biết mình không tránh thoát được việc bị nhận lầm là nữ, bèn dứt khoát mặc kệ, bắt đầu bán đan dược trị thương.


Hai trăm quân công đổi lấy một viên đan dược trị thương, cái giá này bằng giá trong quân đội chứ không hề bị kéo lên, cũng không cố ý hạ giá.

Không ít người vì Lục Trí mà lấy quân công ra giao dịch.

Lúc này, Lục Trí đảo mắt nói: “Số lượng có hạn, ưu tiên cho các chiến sĩ tham gia khiêu chiến trước nhé”.

Những chiến sĩ không tham gia khiêu chiến cũng vui vì Lục Trí làm vậy, dù gì bọn họ cũng có ít quân công, bảo bọn họ đổi lấy đan dược trị thương thì cũng không nỡ.

Vào lúc này, trên đài khiêu chiến, một bên đã bị đánh bại mà còn bị thương nặng.

“Đại ca, huynh sao rồi, đừng chết mà!”, mấy binh sĩ vây quanh người đó hét lên.

“Các ngươi có đan dược trị thương không, mau cho đại ca uống, hắn sắp không ổn rồi”.

“Ta không có, nhà kho cũng hết rồi”.

“Ta cũng không có”.




Bọn họ gấp đến phát điên rồi, thấy huynh đệ của mình liên tục ho ra máu, hơi thở đứt quãng, bọn họ lại không biết làm sao, lòng đau như cắt.

“Bên đó có người bán đan dược trị thương kìa”, có người nhắc nhở.

“Ở đâu, ở đâu, chúng ta cần mua!”, mấy tên binh sĩ lập tức kích động nói.

Có người chỉ điểm cho, bọn họ vội vàng ôm người bị thương đến nói với Lục Trí: “Cô nương, bán cho chúng ta đan dược trị thương”.

Lục Trí nhìn người bị thương, lập tức đáp: “Hai trăm quân công một viên!”

“Được, được”, mấy binh sĩ lập tức đồng ý rồi lấy ra hai trăm quân công để đổi.

Lục Trí lập tức đưa đan dược trị thương cho bọn họ.

Khi một trong những binh sĩ định bón dược cho người kia, một người khác đột nhiên ngăn cản: “Khoan đã, đan dược này có điều kỳ quái”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui