Lâm Thê Thê không hề nhìn nhầm, bóng người sau lưng mà cô ta nhìn thấy chính là Dương Ân.
Dương Ân cảm ứng được có người đến nhưng hắn cũng không thèm để ý, cũng không ngờ được là mấy người bị hắn ức hiếp vậy mà lại đến được quân doanh này.
Lúc này, hắn đang mau chóng đi về phía lều của hoa hồng Tử thần.
“Cũng không biết người con gái kia là chuyện như thế nào, đều đã qua mấy ngày rồi, mới nghĩ đến việc gặp mình. Chẳng lẽ nàng ta đối với mình thực sự không có tình ý gì sao?”, Dương Ân trầm mặc tự hỏi bản thân.
Mấy ngày qua, hắn cùng với Lục Trí đã vì chuyện của Quân đoàn Tử thần mà lao tâm lao lực nhiều, nhìn chung thì đều đã đi đúng quỹ đạo, nhưng quân đoàn Tử thần không có trang bị, cũng là một vấn đề rất lớn, một khi khai chiến, bọn họ sẽ bị tổn thất rất nặng nề.
Dương Ân đã trở thành phó đoàn, dù thế nào cũng phải nghĩ cách đưa cho cấp dưới của mình một ít trang bị, đúng chứ?
Vả lại, hắn vẫn còn có một chuyện vẫn luôn muốn thương lượng cùng với hoa hồng Tử thần.
Dương Ân đã đến trước lều của hoa hồng Tử thần, nơi này giống như một lều canh giữ cô độc, một mình chắn phía trước tiền tuyến của quân đội. Một khi khai chiến, nó sẽ là lều chịu sự công kích đầu tiên, mà chủ nhân của nó, đương nhiên sẽ là người đầu tiên bảo vệ mảnh đất này.
Dương Ân không khỏi cảm thấy có chút xót xa trong lòng thay cho toa hồng Tử thần, đường đường là hoàng triều Đại Hạ, vậy mà lại để một người con gái là người đầu tiên gánh vác trách nhiệm bảo vệ biên ải, thực sự là vô cùng đáng hận.
Dương Ân bước vào trong lều, hoa hồng Tử thần sớm đã đợi sẵn.
Hôm nay, nàng ta không còn đeo mạng che mặt nữa, để lộ khuôn mặt xinh đẹp đến lay động lòng người, những đường nét trên khuôn mặt tinh xảo, giống như được chạm trổ công phu tỉ mỉ, tất cả đều rất hài hòa. Tóc chỉ cột lên một cách đơn giản, vài sợi rủ xuống trước trán, khiến cho khuôn mặt lãnh đạm kia của nàng ta tăng thêm mấy phần sức sống, một bộ quần áo bó sát người màu đen làm tôn lên những đường cong trên cơ thể, quả thực là vô cùng quyến rũ và đầy mê hoặc.
Dương Ân đang tuổi thể lực cường tráng, nhìn thấy nàng ta trong bộ dạng này, khó bề khống chế được bản thân, nhìn đối phương đến ngây người, khó bề định thần lại.
Sau một hồi, hoa hồng Tử thần hờ hững lên tiếng: “Nhìn đủ chưa?”
Dương Ân lau nước miếng trên khóe miệng, thành thật trả lời: “Chưa nhìn đủ!”
Hoa hồng Tử thần cũng bế tắc trước sự vô lại của Dương Ân, nàng ta lại không thể dứt khoát xuống tay giết chết đối phương, cũng chỉ có thể để mặc hắn.
“Hôm nay gọi ngươi đến là có hai chuyện muốn nói: Một chuyện là đại hội tranh chức thiếu soái, thiếu tướng đang tiến hành, ngươi phải quản thúc thủ hạ cho tốt, không được để bọn họ lên đài khiêu chiến gây chuyện thị phi. Trên dưới quân đoàn Tử Thần chúng ta không có tư cách tham dự, một khi kẻ nào gây rối thì đều giết không tha; chuyện thứ hai là nhận được tin tức vô cùng đáng tin cậy, sau mùa đông, quân Man sẽ xuống phía nam, khai chiến toàn diện với quân ta, chúng ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng để nghênh chiến càng sớm càng tốt!”, hoa hồng Tử thần vô cùng nói ngắn gọn và rõ ràng.
“Chuyện này phó quan mặt lạnh sớm đã nói với ta rồi, ta biết nên làm thế nào”, Dương Ân gật đầu nói.
Dương Ân trong lòng vẫn rất không cam tâm, hắn cũng rất muốn tham gia đại hội tranh chức thiếu soái, thiếu tướng, như vậy thì có thể quang minh chính đại giành được thân phận của phía quân đội, sớm ngày trở về Vương thành, nở mày nở mặt.
Nhưng, binh sĩ của quân đoàn Tử thần đều không được tham gia đại hội tranh chức thiếu soái, thiếu tướng, điều này cũng đồng nghĩa với việc tất cả mọi việc mà hắn đã làm trong quân đoàn Tử thần đều không được phía quân đội công nhận, điều này hoàn toàn không có giá trị gì đối với hắn.
Mấy ngày này hắn đã nảy sinh ý định muốn rút khỏi quân đoàn Tử thần, nhưng sau khi nói chuyện với Lục Trí, hắn đã quyết định vẫn sẽ tiếp tục ở lại.
Lục Trí phân tích với hắn, hiện giờ quân đoàn Tử thần không được coi trọng, không có nghĩa là trong tương lai cũng sẽ không được coi trọng, một khi bồi dưỡng quân đoàn Tử thần trở thành đội quân thiện chiến nòng cốt, để quân đoàn Tử thần trở thành một phần không thể thiếu của quân đội, quân đội ắt sẽ coi trọng.
Dương Ân cảm thấy phân tích của Lục Trí có lý, hơn nữa hắn cũng có ý nghĩ của riêng mình, đây cũng là lý do vì sao từ trước đến nay hắn luôn nóng lòng muốn gặp hoa hồng Tử thần.
Hoa hồng Tử thần trong chốc lát không còn gì để nói, thật ra nàng ta gọi Dương Ân đến, chẳng qua là vì muốn gặp hắn, nàng ta có thể nói ra được sao?
Từ sau khi được Dương Ân cứu, nàng ta cũng đã thấy được, có một chút tình cảm đang nảy mầm trong lòng, nàng ta là một người phụ nữ cực kỳ truyền thống, bị nhìn thấy cơ thể trần trụi, đương nhiên là sẽ muốn giết chết Dương Ân, nhưng cuối cùng lại không xuống tay được, muốn mượn tay tộc Man giết chết Dương Ân, nhưng hắn lại giống như một con gián đánh không chết, ngoan cường sống sót, sau đó hắn liên tục thể hiện những điều đáng kinh ngạc, thu hút sự chú ý của nàng ta.
Hoa hồng Tử thần cũng nhiều lần phá lệ ủng hộ hắn, nàng ta cũng không biết tại sao mình lại làm vậy, chỉ biết làm theo trái tim mình mách bảo, cho đến khi lên đến phía trước ngọn núi cô độc, Dương Ân ôm lấy mình, còn liếm tai một cái, trong lòng nàng ta mới hoàn toàn rối tung lên.
Nàng ta đối với hắn thực sự có một cảm giác khác lạ, rất khó hiểu, không thể nói rõ được, chỉ là ngoài những lúc tu luyện, thỉnh thoảng lại nghĩ đến hắn, có một sự thôi thúc muốn được gặp hắn.
Chính là vì như thế, nàng ta mới gọi Dương Ân qua đây, nói về những chuyện mà nàng ta không cần phải đích thân nói rõ.
Vốn dĩ mấy chuyện này đều do phó quan mặt lạnh làm, nàng ta chỉ là một đoàn trưởng trên danh nghĩa mà thôi.
Thấy không khí có chút im ắng, Dương Ân liền tranh thủ nói: “Đoàn trưởng, ta có một chuyện rất quan trọng cần thương lượng với cô”.
“Ngươi nói đi!”, may mà Dương Ân đã phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng trước, khiến hoa hồng Tử thần thở phào nhẹ nhõm, nếu không nàng ta thật sự không biết phải nói gì nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...