Dương Ân vội vàng kêu lên: “Hoa hồng, ta yêu cô!”
Giọng nói này không nhỏ, khiến Hoa hồng Tử Thần giật mình không ngừng loạng choạng, suýt nữa rơi từ trên không xuống.
Hoa hồng Tử Thần biến mất.
Nụ cười tràn ra trên khuôn mặt Dương Ân, hắn tự nhủ: “Cô gái đó động lòng rồi, xem ra mỹ nam kế của ta đã thành công được một nửa, chỉ cần cố gắng thêm nữa thì nhất định là sẽ bắt được nàng ta”, ngừng một lát, hắn lại than thở: “Ta mệnh khổ quá, vì để bảo vệ bản thân mà phải mang thân thể ra để bán rồi, nếu Sên nhỏ biết được cũng không biết có khóc om sòm lên không”.
Trong đầu Dương Ân nhớ tới Sên nhỏ luôn thắt bím tóc xinh xắn, lúc nào cũng thích khóc nhè thì trong lòng lại tràn ngập ý chí chiến đấu vô hạn. Hắn và nàng còn có một ước định ba năm chưa hoàn thành. Hắn vẫn chưa làm được thì sao có thể chết ở đây.
Dương Ân vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết, tăng tốc hồi phục vết thương trên người, chẳng mấy chốc lại chật vật đứng dậy, hắn vỗ trán nói: “Quên mất thương lượng chuyện đan dược với cô gái đó rồi, thôi quên đi, đợi lần sau thì bàn bạc kỹ càng với nàng ta vậy”.
Tốc độ khôi phục vết thương của Dương Ân ngày càng nhanh hơn, vận hành hai, ba chu thiên xong thì dược lực của thuốc vẫn chưa phân tán hết mà đau đớn trên người đã hoàn toàn biến mất rồi.
Hắn đứng dậy, muốn đi khỏi đây, nhưng nhìn xung quanh một lát thì hoàn toàn ngây ngốc.
Đỉnh núi hiu quạnh này là một vách đá, rất dốc và vô cùng cao, không có chỗ nào đặt chân thì sao hắn có thể đi xuống được?
“Hoa hồng à, Hoa hồng, đoàn trưởng ơi, nhanh quay lại cứu người đi!”, Dương Ân điên cuồng thét lên về phía mà Hoa hồng Tử Thần mới rời đi.
“Tiểu Hắc à Tiểu Hắc, Tiên hoàng à Tiên hoàng, mau tới cứu ta đi!”
Đáng tiếc, cho dù hắn có gào rách họng thì cũng không có ai để ý tới hắn.
Thật sự bất đắc dĩ, Dương Ân đành phải tự nghĩ cách cứu mình, dù sao hắn cũng là võ giả cảnh giới cấp tướng, lẽ nào lại không có cách leo từ đỉnh núi xuống sao?
Dương Ân đi tới mép đỉnh núi, nhìn xuống dưới, dãy núi cao 100 trượng thẳng đứng, nếu một người ngã xuống chắc chắn là thịt nát xương tan.
Lúc này, một cơn gió lạnh thổi qua, mấy viên đá dưới chân hắn lăn qua rơi thẳng xuống khiến hắn như nhìn thấy cảnh tượng khi chính mình rơi xuống thì không khỏi nghẹn ngào nói: “Trời ơi, tại sao ta cảm thấy ta có chút sợ độ cao thế này?”
Nếu để người khác nghe thấy lời này thì chắc chắn sẽ nhổ nước bọt nhấn chìm chết hắn.
Cường giả vừa rồi còn đánh ngã 8 đại thống lĩnh, ôm eo Hoa hồng Tử Thần mà còn nói ra lời sợ hãi kiểu này thì chắc chắn là lừa người.
Nhưng Dương Ân không hề lừa người, ở nơi cao thế này thì một võ giả cảnh giới nhân tướng không thể bay như hắn thì chắc chắn có lý do để sợ hãi.
Cuối cùng, Dương Ân vẫn dè dặt leo từ đỉnh núi xuống.
Hắn dùng cách thô bạo, trực tiếp nhất là đấm thẳng vào vách núi tạo thành một vết lõm sau đó từ từ leo xuống.
Mỗi bước trèo xuống hắn đều lo lắng, sợ đạp hẫng một bước ngã xuống thì bộ dạng đó thật sự buồn cười.
Sau khi Dương Ân tiếp đất, lau mồ hôi lẩm bẩm nói: “May mà không có ai nhìn thấy, nếu không mất mặt đến già”.
Hắn vừa nói xong thì nhận thấy điều gì đó, ngẩng đầu lần nhìn một bóng đen trên trời cao, không phải Hoa hồng Tử Thần thì là ai.
Dương Ân hận một nỗi không độn thổ được luôn. Hắn ôm mặt chạy về doanh trại giống như một nàng dâu nhỏ ấm ức kêu lên: “Ta không muốn sống nữa, ta chết rồi”.
Trên không trung, Hoa hồng Tử Thần đang vỗ đôi cánh huyền khí phát ra tiếng cười lanh lảnh: “Ha ha!”
Khi gió thổi qua, tấm mạng che mặt bị tung lên, lộ ra nửa khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, làm lu mờ cả vẻ đẹp của bầu trời.
…
Bên ngoài doanh trại quân Trấn Man, có mội đội nhân mã đang chậm rãi tiến lại gần.
Đội nhân mã trận doanh này vô cùng tinh giản, khoảng hơn 20 người, nhưng mỗi binh sĩ đều vô cùng hăng hái, cưỡi trên lưng ngựa dũng mãnh phi thường, vị tướng dũng mãnh đi đầu còn cầm một lá cờ, trên lá cờ thêu 1 chữ “Phù” đại biểu đây là nhân mã của Phù trung tướng.
Quả thật, giữa đội người ngựa, là trung tướng Phù Vinh đang cưỡi con ngựa Xích Thố màu đen.
Bên cạnh ông ta còn có một người đàn ông trung niên vừa nói vừa cười với ông ta. Người trung niên này ăn mặc giản dị, thân hình gầy nhỏ, nhưng lại toát ra một vẻ không đơn giản.
Phía sau bọn họ còn có một người trẻ tuổi đi cách nửa bước, gã ta trông tuấn tú phi thường, thân khoác giáp chiến, cưỡi một con sư tử chiến nghêng ngang mà tới.
Nếu Dương Ân ở đây thì nhất định sẽ nhận ra người trung niên kia chính là Vương Cửu Trọng mà hắn cứu trong hố máu, mà người đàn ông trẻ tuổi kia chính là Liệt Tử Anh, kẻ từng theo đuổi Vạn Lam Hinh.
“Cảm tạ Cửu Trọng huynh đã đồng ý đi tới đại quân trấn Man của ta, có được sự giúp đỡ của huynh thì sẽ như hổ thêm cánh!”, Phù Vinh nhiệt tình nói với Vương Cửu Trọng.
“Phù tướng quân khách sáo quá, ta chỉ muốn để đệ tử non kém của ta tôi luyện một chút, thuận tiện ra ngoài một chuyến”, Vương Cửu Trọng thản nhiên nói.
“Học trò này thể hiện rất tốt, chắc chắn sẽ có thu hoạch trong quân!”, Phù Vinh quay lại nhìn Liệt Tử Anh khen ngợi nói.
Liệt Tử Anh lại nghếch mặt lên, tỏ vẻ kiêu ngạo thầm nghĩ: “Vạn Lam Hinh à Vạn Lam Hinh, nàng không ngờ chúng ta còn có ngày gặp lại chứ, ta sẽ khiến nàng hối hận”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...