Dị Thế Võ Thần dương Ân

Tào Kiến Đạt không thể tranh luận với Hoa hồng Tử thần, chỉ đành dẫn người của mình rời đi. Nhưng Dương Ân vẫn không hiểu gì nên mới hỏi: “Cái vị tướng quân gì đó kia có thù với chúng ta à?”

Dương Ân vốn là một thiếu niên kính già yêu trả, nhưng với những người không tôn trọng hắn thì hắn cũng không thể tôn trọng lại được, nên mới hỏi vô lễ như vậy.

“Ngươi to gan thật, dám gọi Tào tướng quân như vậy!”, phó tướng bên người Tào Kiến Đạt lập tức quát lên lần nữa.

“Ông ta sắp lấy chức phó đoàn trưởng của ta, lại còn đòi giết ta nữa, thì có gì mà ta không dám?”, Dương Ân lạnh nhạt đáp.

“Phản rồi…”, phó quan kia còn muốn nói gì, nhưng đã bị Tào Kiến Đạt ngăn lại. Sau đó, ông ta nói với Dương Ân: “Cũng chẳng có thâm thù đại hận gì, nhưng ngươi lại đánh con trai ta bị thương đấy”.

Nói xong, Tào Kiến Đạt xoay người rời đi.

Tất cả đều bày ra trước mắt, ông ta đường đường là trung tướng lại đi đối phó với Dương Ân, chính là muốn báo thù thay con trai. Lấy việc công trả thù riêng rõ ràng như vậy, nhưng có ai dám nói nửa lời?

Đây chính là chỗ đáng sợ của quyền lực.


“Đúng là vô lý, đánh thằng nhỏ thì thằng già đến, xem ra ta phải nỗ lực hơn nữa thôi. Rồi sẽ có ngày ta đánh cả ông đấy!”, Dương Ân nói với vẻ không sợ trời không sợ đất.

Nghe vậy, rất nhiều người của quân đoàn Tử thần đều âm thầm bật ngón cái cho hắn.

Hoa hồng Tử thần có đủ thực lực để không sợ Tào Kiến Đạt, mà Dương Ân còn chưa có năng lực đến mức đó mà đã dám kiêu ngạo rồi, thật sự rất ra dáng.

Nhưng có ai biết được sự mất bình tĩnh trong nội tâm Dương Ân đâu.

Hắn đắc tội Vương hầu nên mới bị điều đến đây làm ngục nô, giờ vừa mới khởi sắc thì đã bị trung tướng chèn ép. Thật sự hắn khó chịu vô cùng, nội tâm hắn giận dữ mà không thể phát tiết, hắn không cam tâm để mạng của mình cho mấy người đó sắp xếp!

“Thực lực của ta còn quá yếu, ta phải mạnh hơn!”, Dương Ân khát vọng muốn được phát triển nữa. Nếu hắn trở thành Vương thì cũng sẽ có nền tảng để kiêu ngạo với đối phương như Hoa hồng Tử thần, vậy thì còn gì để sợ nữa?

Tào Kiến Đạt vẫn chưa đi xa, đã nắm bàn tay nghe rắc rắc, sát ý nồng đậm tỏa ra khiến cho người đi bên cạnh ông ta phải run rẩy, không một ai dám lên tiếng.

“Tên này phải giết!”, Tào Kiến Đạt đã đưa Dương Ân vào trong danh sách phải giết của ông ta.

“Lui cả đi, nhớ sau này mệnh lệnh của Dương Ân ngang bằng với mệnh lệnh của trưởng đoàn ta!”, Hoa hồng Tử thần lại tuyên bố.

“Vâng thưa đoàn trưởng!”, mọi người nhất tề đồng ý, rồi tản đi.

Đài khiêu chiến nhanh chóng chỉ còn lại mỗi Dương Ân và một vài người quan tâm hắn.

Vạn Lam Hinh, Tiểu Man và Nam Như Nam đều muốn lên nói chuyện với Dương Ân, nhưng ai ngờ Hoa hồng Tử thần đã lên tiếng: “Đi theo ta!”

Ngay sau đó, nàng ta đến kéo Dương Ân rồi đưa hắn bay đi rời khỏi nơi này.


Phó quan mặt lạnh nhìn thấy cảnh này thì ánh mắt toát ra sự phức tạp.

Dương Ân không phải lần đầu bị Hoa hồng Tử thần bắt bay đi thế này, hắn không còn thấy sợ nữa mà còn hưng phấn. Hắn thầm nói: “Đạt đến cảnh giới Địa Hải, trở thành Vương giả một phương là có thể ngưng tụ cánh để bay rồi, đây mới thật sự là biểu tượng của Vương giả!”

Hoa hồng Tử thần nhanh chóng đưa Dương Ân đến một đỉnh núi.

Đỉnh núi này cô độc ở một nơi, cách những đỉnh núi khác không gần, cũng không có cây cối gì rậm rạp mà chỉ có một vài loại cỏ dại sinh trưởng, nhìn rất tiêu điều và cô độc.

Từ nơi này có thể nhìn ra toàn cảnh của quân đoàn Tử thần, cũng có thể nhìn được cửa vào chiến trường, là nơi canh gác cực tốt.

Hoa hồng Tử thần thả Dương Ân xuống, quay lưng lại với hắn. Nàng ta nhìn ra con đường đến chiến trường, im lặng không nói.

Dương Ân cũng im lặng, hắn cảm nhận sự từng làn gió thổi qua, nhìn ra phong cảnh bốn phía, sự không vui cũng nhanh chóng tiêu tan.

Cũng không biết qua bao lâu, Hoa hồng Tử thần mới nói: “Ngươi không nên nói câu đó chứ”.

“Đều đã vạch mặt nhau rồi thì ta còn khách khí làm gì?”, Dương Ân hỏi ngược lại.


“Ngươi cần học cách nhẫn nại, chờ đến khi có đủ thực lực rồi thì hãy kiêu ngạo, nếu không chết sẽ nhanh hơn đấy”, Hoa hồng Tử thần điềm đạm nói.

“Có lẽ cô đúng, nhưng người khác đem dao kề vào cổ ta rồi, nếu ta không mắng lại thì có chết ta cũng không thoải mái”, Dương Ân cười khổ, rồi hỏi tiếp: “Vậy vì sao cô phải bảo vệ ta? Thực lực của cô mạnh nhưng không đáng để đắc tội một trung tướng vì ta mà?”

Hoa hồng Tử thần không đáp, vì nàng ta không biết nên nói sao.

Đúng là những gì nàng ta làm với Dương Ân hiện giờ đều không hề bình thường, không giống với phong cách của nàng ta. Cho dù Dương Ân có từng cứu nàng ta thì cũng không đủ để nàng ta làm như vậy.

Dương Ân nhìn bóng lưng gầy nhưng vẫn quyến rũ của Hoa hồng Tử thần, đột nhiên to gan tiến lên ôm eo nàng ta, quyến rũ nói: “Cô thích ta đúng không?”

Nếu có ai nhìn thấy cảnh này thì chắc sẽ cho rằng Dương Ân bị điên, hắn muốn chết hay sao.

Hoa hồng Tử thần là một đóa hoa có độc, ai chạm vào sẽ chết, đã có không ít tiền lệ trong quân.

Dương Ân đen rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui