Hầu hết mọi người đều cảm thấy bất bình thay Dương Ân, nhưng cũng có một số khác cảm thấy rằng dùng thủ đoạn trong chiến đấu là chuyện đương nhiên, nếu trúng chiêu thì cũng chỉ có thể trách mình bất cẩn mà thôi.
Hoa hồng Tử thần im lặng, và trận chiến vẫn tiếp tục.
Khi Vi Xích Viêm nhìn thấy động tác của Dương Ân đã chậm lại, gã liền bật cười quát lớn: "Cho dù bị mắng chửi thì ta cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ mà Tư Mã đại nhân giao cho, chút mắng chửi này có đáng là gì".
Vi Xích Viêm nhanh chóng ra tay, kiếm Xích Viêm đâm tới cổ của Dương Ân, phải giết chết Dương Ân trước, sau đó mới lột sạch bảo bối của hắn.
Lưỡi kiếm sắc bén vô cùng, áp sát yết hầu của hắn.
“A di đà phật!”, Độ Quảng Phật chắp tay nói, gã cũng không ra tay vì cho rằng lần này Dương Ân chắc chắn sẽ chết.
Ngược lại, Giang Canh Phàm đã chờ đợi cơ hội từ lâu, gã cầm thanh đao cong của mình chém ra một đòn như hình trăng lưỡi liềm, từ xa đánh tới Dương Ân.
Khi tất cả mọi người đều cảm thấy Dương Ân nhất định sẽ bị Vi Xích Viêm đâm chết, thì Dương Ân đã bất ngờ lui lại, thoát khỏi đòn tấn công của Vi Xích Viêm, nhưng phía sau vẫn còn Nguyệt trảm của Giang Canh Phàm đang chém tới.
Keng!
Sức mạnh phòng thủ của Dương Ân không hề bị suy giảm, bí chém một đao cũng không hề hấn.
"Ngươi không tránh mãi được đâu!", Vi Xích Viêm quát lên một tiếng, kiếm Xích Viêm chém ra huyền khí màu lửa đỏ liên tục, không lưu lại chút sức mạnh nào, cũng không có ý định cho Dương Ân một chút cơ hội nào.
Bách xà cắn nuốt!
Từng đường kiếm chém ra như hàng chục hàng trăm con Xích Viêm Xà muốn lao ra cắn chết Dương Ân.
Dương Ân dường như chỉ có sức mạnh phòng thủ chứ hoàn toàn không thể phản kích, hắn nhất định sẽ bị đánh bại bởi những đòn tấn công liên tiếp này.
Đột nhiên, lớp huyền giáp của Dương Ân nổ tung, hắn loạng choạng ngã xuống đất.
“Ân đệ!”, Vạn Lam Hinh vô cùng lo lắng kêu lên, cô ta chỉ muốn chạy đến cứu Dương Ân ngay lập tức.
“Không được làm tổn thương người đàn ông của ta!”, Nam Như Nam thì càng mất kiểm soát, cũng muốn lao đến giải cứu Dương Ân.
Lý Đại Chủy cũng muốn xông lên, gã ta không thể đứng nhìn Dương Ân chết trước mặt mình.
“Lui lại cho ta!”, hoa hồng Tử Thần đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
Cùng lúc đó, một luồng khí thế áp chế vô cùng đáng sợ lập tức quét qua xung quanh, trấn áp tất cả những người đang muốn động thủ, không để cho bất cứ ai xông lên đài khiêu chiến.
“Dương Ân tiêu rồi!”, mọi người đều có suy nghĩ này.
“Ha ha, xuống địa ngục đi!”, Vi Xích Viêm điên cuồng cười, cầm kiếm Xích Viêm chém về phía trái tim của Dương Ân.
Lúc này, gã dường như đã nhìn thấy hình ảnh Dương Ân chết dưới kiếm của mình.
Vào thời khắc mấu chốt, Dương Ân đột nhiên mở mắt ra, sắc bén nhìn Vi Xích Viêm, trong lòng Vi Xích Viêm ngay lập tức dâng lên dự cảm chẳng lành: "Không ổn!"
Gã không chút suy nghĩ muốn thu kiếm về, nhưng đã quá muộn.
Dương Ân đột nhiên từ trên mặt đất bật lên, song chưởng đánh ra, hung hăng áp lên ngực của Vi Xích Viêm.
Bang!
Lớp giáp chiến trên ngực của Vi Xích Viêm trong phút chốc bị xé nát, dấu tay của Dương Ân in sâu lên ngực của gã, bộ dáng của gã lúc này trông giống như con diều đứt dây, bay ra xa mấy chục trượng, cả người đập mạnh xuống mặt đất.
Phụt!
Xương ức của Vi Xích Viêm đã hoàn toàn vỡ nát, phủ tạng cũng đã vỡ nát, máu không ngừng trào ra, cơ thể co giật, chỉ trong nháy mắt đã tắt thở mà chết.
Cho tới tận lúc chết gã vẫn không hiểu tại sao Dương Ân có thể bật dậy được, rõ ràng hắn đã bị phấn độc đánh trúng, huyền giáp cũng đã bể tan tành, đáng lẽ hắn phải mất đi sức chiến đấu, để mặc cho gã lột da xẻ thịt mới đúng.
Gã đương nhiên không biết Dương Ân có thể chất dị thường, cơ thể của hắn không chỉ có thể tự chữa trị thương thế, bách độc bất xâm, mà còn bất tử.
Tất cả những gì Dương Ân làm vừa rồi đều là giả vờ, chỉ ngoại trừ khoảnh khắc hắn bị bất ngờ bởi phấn độc mà thôi.
Giang Canh Phàm vừa nãy còn đang muốn chém chết Dương Ân từ đằng sau, nhưng đột nhiên nhìn thấy khí thế như rồng cuộn hổ gầm của Dương Ân đã quay trở lại, gã kinh hãi thu chiêu, trong lòng thầm mắng: "Con mợ nó, tên nhãi này vậy mà lại không hề hấn gì, hơn nữa còn dũng mãnh như vậy, sao ta có thể đánh lại được!"
Dương Ân nhìn lại Giang Canh Phàm, cười nhẹ nói: "Mới vừa rồi ngươi chém ta một đao, có cảm thấy sướng không?"
Giang Canh Phàm rùng mình, lắp bắp nói: "Ta không..."
Gã còn chưa kịp nói hết lời, thì Dương Ân đã nhào tới trước mặt gã như một bóng ma và đấm vào bụng dưới của gã.
Bang!
Giang Canh Phàm bay lên không trung, hoàn toàn không có cách nào chống đỡ.
“Một đao vừa rồi, ta trả lại cho ngươi đó!”, Dương Ân không muốn đánh chết Giang Canh Phàm, hắn chỉ muốn dạy cho đối phương một bài học, bằng không cú đấm này đã giết chết gã rồi.
Tất cả mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, không ai có thể nghĩ rằng mọi chuyện đều do Dương Ân giả bộ, sau khi hắn giải quyết xong hai người kia thì bọn họ mới biết mình đã quá ngây thơ khi đánh giá Dương Ân.
"Một tên dùng phấn độc, một tên giả yếu nhớt, rốt cuộc thì ai hèn hạ hơn đây?", có người lên tiếng hỏi.
“Binh bất yếm trá, Dương Ân thực sự là tinh anh trên chiến trường, lợi hại lợi hại!”, có người đáp lại ngay lập tức.
"Đúng vậy, thống lĩnh Dương không chỉ có sức chiến đấu mạnh mẽ, mà ngay cả đầu óc cũng vô cùng sáng suốt. Thật sự rất đáng khâm phục".
"Ta còn tưởng rằng Dương Ân đã bị đầu độc bởi phấn độc. Làm thế nào mà hắn tránh được, thật khó hiểu quá!"
"Bây giờ chỉ còn lại ba đại chiến tướng là Huyết Cơ, Bạo Long và Độ Quảng Phật, liệu họ có thể hợp lực để hạ gục được Dương Ân hay không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...