Đối với thốn quyền, Băng Sơn chưởng và Ba Lãng Toàn Liệt chưởng, Dương Ân đều đã đạt đến giai đoạn hoàn mỹ rồi, chỉ có đao tập kích loạn mã và mười hai kiếm đuổi gió thì sắp tới mức độ thành thục mà thôi, hắn dứt khoát lấy ra đao sắt, một tay cầm đao, một tay cầm kiếm, đao kiếm cùng dùng, quả là vô song.
Cảm ứng được sơ hở trong đòn tấn công của đám người vây đánh là không thể chạy trốn quá xa, đao và kiếm của Dương Ân lồng vào nhau biến thành đao quang kiếm ảnh, bùng nổ lực tấn công phi thường, rất nhanh đã đánh ngã năm người còn lại.
A a a!
Một số người kêu la thê thảm, binh khí trong tay bọn họ đều rơi xuống đất, trên cổ tay xuất hiện vết thương do đao kiếm.
Dương Ân đắn đo có chừng mực, không hề khiến bọn họ bị thương nặng, chỉ khiến bọn họ chịu chút vết thương ngoài da thịt mà thôi.
Mười người chiến bại!
Cục diện đáng kinh ngạc này cuối cùng đã khiến các thống lĩnh đều phải im miệng rồi.
Song, Dương Ân cảm thấy như thế vẫn chưa đủ, hiện giờ kỹ thuật chiến đấu bằng đao kiếm của hắn vẫn đang kẹt tại giai đoạn đại thành, cách bước ngoặt chuyển tiếp lên giai đoạn hoàn mỹ kia vẫn còn thiếu một chút nữa, hắn lại một lần nữa khiêu chiến: “Bổn thống lĩnh cho phép hai mươi người cùng lên khiêu chiến, không phải là đồ nhát gan thì cút lên đây cho bổn thống lĩnh!”
“Tên này bị điên rồi!”. Tất cả binh sĩ đều nghĩ thầm.
Lời nói của Dương Ân quá ư là chói tai nên lại có hai mươi người đồng thời lên đài khiêu chiến, không nói một lời liền vây giết Dương Ân.
“Ta muốn xem thử tên tiểu tử này rốt cuộc đã tu luyện bảy loại kỹ thuật chiến đấu đó đến trình độ nào rồi!”, Nam Như Nam tự nhủ.
“Dù nói thế nào đi chăng nữa, lòng dũng cảm của tên tiểu tử này cũng thật đáng khen! Nếu là ở trên chiến trường, chắc chắn hắn đã bị chém thành thịt vụn rồi!”, Tưởng Cương Cường nói.
“Haha, ta cảm thấy vị huynh đệ này của ta hoàn toàn không có vấn đề gì cả!”. Nghiêm Minh Tranh không biết từ đâu đến, cười lớn nói.
Mấy ngày này, Nghiêm Minh Tranh vẫn đang chữa trị vết thương, không dễ gì mới hồi phục nên nhanh chóng đi tìm Dương Ân uống rượu, nhưng kho nghe nói Dương Ân ở trên đài khiêu chiến biểu hiện đầy oai phong thì liền vội vàng chạy đến ngay lập tức.
“Từ lúc nào mà Dương Ân trở thành huynh đệ của Nghiêm thống lĩnh ngài vậy?”, Hồng Nghĩa Long hỏi.
“Không phải là ta đã trở về từ cõi chết vào mấy ngày trước à? Nếu không được Dương Ân cứu, ta đã bị tộc Man giết chết rồi!”, Nghiêm Minh Tranh nói với vẻ mặt mang mấy phần may mắn.
“Hóa ra là như vậy, xem ra ngài đã rất rõ thực lực của Dương Ân?”, Hồng Nghĩa Long lại hỏi.
“Đó là đương nhiên, nếu như hắn ta muốn tranh cử một chức thiếu tướng thì cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát!”, Nghiêm Minh Tranh vô cùng quả quyết nói.
“Hừm, kỹ thuật chiến đấu không đủ để thay thế cho thực lực chân chính!”. Tưởng Cương Cường bất mãn nói.
“Phó thống lĩnh Tưởng nói đúng, ta và Dương Ân cùng gia nhập quân doanh, hơn ai hết, ta là người hiểu rõ cảnh giới của hắn nhất, cùng lắm là hắn chỉ mới đột phá cảnh giới cấp tướng chưa bao lâu. Nếu như là ở trên đài khiêu chiến lực chiến đấu, ta tin rằng Phó thống lĩnh Tưởng có thể đánh bại hắn chỉ với một tay!”, Từ Tiểu Cường mạo muội bước đến bên cạnh Tưởng Cương Cường nói.
Từ Tiểu Cường chính là người mà Tưởng Cương Cường lôi kéo gia nhập Chiến Hổ Doanh, hiện giờ quan hệ của hai người bọn họ tương đối không tệ.
“Ừ, Tiểu Cường nói không sai! Nếu như hắn ta có thể giành chiến thắng trận này, ta sẽ đánh một trận với hắn trên đài khiêu chiến lực chiến đấu, chỉ là xem hắn ta có dám hay không!”, Tưởng Cương Cường nói với vẻ đầy tự tin.
“Ta khuyên ngươi đừng có tự chuốc vạ vào thân!”, Nghiêm Minh Tranh nhắc nhở.
“Nghiêm Minh Tranh ngươi đang xem thường ta à?”, Tưởng Cương Cường bất mãn hỏi lại.
“Không phải là xem thường ngươi, mà là ngươi không biết thực lực mạnh mẽ của Dương Ân, dù sao ta cũng tự thấy mình không phải đối thủ của hắn”, Nghiêm Minh Tranh khẽ lắc đầu.
“Ta không tin hắn ta còn có khả năng lật trời!”. Tưởng Cương Cường hừ lạnh.
Cũng vào lúc này, trên đài khiêu chiến liên tục vang lên từng đợt tiếng kêu la thê thảm, hai mươi người nhảy lên khiêu chiến kia vậy mà đều đã ngã bên này nghiêng bên nọ, toàn bộ đều bại dưới tay Dương Ân.
“Haha, đa tạ, đao tập kích loạn mã và mười hai kiếm đuổi gió của ta đều đã đạt đến cấp độ hoàn mỹ rồi!”, Dương Ân chắp tay tỏ lời cảm ơn với hai mươi người đã ngã xuống.
Mọi người đều hoàn toàn choáng váng và sững sờ.
Không ngờ Dương Ân đã lĩnh ngộ hai loại kỹ thuật chiến đấu theo cách này, hơn nữa đều đã đạt đến giai đoạn hoàn mỹ, điều này còn muốn cho bọn họ một con đường sống hay không?
Người khác muốn lĩnh ngộ một môn kỹ thuật chiến đấu thì đều phải rèn luyện một cách gian khổ, muốn đạt đến nhập vi, tinh thông, thậm chí là đại thành, đều phải cần thời gian dài lĩnh ngộ, mà muốn đạt đến giai đoạn hoàn mỹ thì càng cần sự hiểu biết thấu đáo đối với kỹ thuật chiến đấu, mới có thể đạt đến bước này.
Nhưng Dương Ân lại chỉ dựa vào mấy trận chiến để rèn giũa kỹ thuật chiến đấu đạt đến giai đoạn hoàn mỹ, thiên phú này thật sự quá đáng sợ rồi!
Dương Ân cũng không ngờ rằng phương pháp tu luyện kỹ thuật chiến đầu bằng Thần đình minh tưởng theo lời Tiểu Hắc lại dũng mãnh như vậy, khiến việc tu luyện của hắn trồng sung ra vả*, thực sự khiến hắn vui mừng vô cùng.
*trồng sung ra vả: nhận được kết quả gấp đôi với một nửa nỗ lực, làm chơi ăn thật.
Hiện giờ, sáu loại kỹ thuật chiến đấu mà hắn có được từ bia chiến kỹ, ngoại trừ quyền cấp binh và liệt diễm thập tự thương ra, tất cả đều đã đạt đến giai đoạn hoàn mỹ.
Dương Ân vốn muốn tiếp tục mài luyện liệt diễm thập tự thương pháp, nhưng sau một hồi lưỡng lự, hắn vẫn từ bỏ quyết định này, liệt diễm thập tự thương pháp cần có được hỏa huyền lực mới có khả năng phát huy đến độ hoàn mỹ, hắn với thủy huyền lực vô cùng phù hợp, lại tu chiến kỹ của hỏa huyền lực nữa thì lợi chẳng bằng hai mất.
Xét cho cùng nước lửa khắc nhau là định luật từ xưa đến nay rồi!
Dương Ân không tiếp tục điên cuồng nữa, nhảy xuống khỏi đài khiêu chiến, quay người đi về phía Vạn Lam Hinh.
Lúc hắn đến phía trước Vạn Lam Hinh, liền phát hiện Từ Tiểu Cường và mấy người đang vây quanh Vạn Lam Hinh nói chuyện, hắn chào hỏi Từ Tiểu Cường: “Tiểu Cường, từ lúc chia tay đến giờ ngươi vẫn khỏe chứ hả!”
Từ Tiểu Cường không đáp, nhưng Tưởng Cương Cường bên cạnh đã buông lời thách thức: “Dương Ân, ngươi có dám cùng ta đấu một trận trên đài khiêu chiến lực chiến đấu không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...