Dị Thế Võ Thần dương Ân

Đan thành!

Vạc thuốc phát ra âm thanh trầm thấp, xung quanh sóng gió hỗn loạn, một đám khói bụi bốc lên, hỏa lực đều biến mất, mùi thuốc cũng không tỏa ra nữa.

Tiểu Hắc nằm dài thở hổn hển trên mặt đất, nói: "Mệt chết Tiên Hoàng ta rồi".

Tiểu Hắc vốn chưa bao giờ ở trong trạng thái đỉnh cao của mình, nó có thể sử dụng thần thức và chân hỏa của mình để luyện hóa lò luyện đan đã là vô cùng giỏi rồi.

Dương Ân không ngừng suy nghĩ về chuỗi động tác vừa rồi của Tiểu Hắc, trong đầu hắn bây giờ vẫn còn cảm giác mờ mịt, hắn tiếp thu được quá ít kiến thức cơ bản của thuật luyện đan.

Con hổ Hỏa Vân thì càng không hiểu, nó kính cẩn nhìn Tiểu Hắc như nhìn một vị thần, một tiểu yêu tướng như nó làm sao có thể hiểu thấu đáo những bí thuật này được?

Một lúc sau, hơi nóng trên vạc thuốc từ từ tản ra, Tiểu Hắc nói với Dương Ân: "Mở nắp ra xem đã luyện chế được bao nhiêu viên".

Dương Ân gật gật đầu, nét mặt hưng phấn đi về phía vạc thuốc, đưa tay chạm vào nắp đỉnh, mới vừa chạm vào, trong lòng bàn tay liền truyền đến một luồng nhiệt lượng đáng sợ kinh khủng. Hắn hét lên, nhanh chóng rụt tay lại.

“Nắp đỉnh nóng như vậy cũng không nhắc nhở ta, làm chín tay của ta luôn rồi!”, Dương Ân nói, khóc không ra nước mắt.


“Là do ngươi ngu, trách gì ta?”, Tiểu Hắc trợn mắt nói.

Dương Ân vừa nói xong liền suy nghĩ một chút, sau đó hắn vung tay ra, song chưởng nổi lên một luồng huyền khí, ngưng tụ thành móng vuốt hướng về phía nắp đỉnh, quát lớn một tiếng: "Mở ra cho ta!"

Ngay khi Dương Ân nghĩ rằng mình có thể dễ dàng đẩy cái nắp ra, thì mới phát hiện mình không thể làm gì được nó, điều này khiến hắn vô cùng bực mình.

Vì vậy, Dương Ân một lần nữa gia tăng sức mạnh của mình, nhưng kết quả vẫn là vô ích.

“Đây là tiên đỉnh, dù chỉ là cái nắp của nó cũng đủ để gây khó khăn cho ngươi rồi”, Tiểu Hắc thấy Dương Ân đang bực mình nên vui vẻ nói.

“Ta không tin là mình không làm gì được nó!”, Dương Ân quật cường đứng dậy, nói xong liền huy động toàn bộ huyền khí trên người, song chưởng hóa vuốt bám lên nắp, mở nó ra.

Cuối cùng, sau khi dùng hết sức lực, cái nắp rốt cuộc cũng xuất hiện một chút khe hở, cuối cùng hắn mới hiểu được trọng lượng của cái nắp này đáng sợ như thế nào.

Thực lực của hắn hiện tại đã đủ để phát huy ra hai trăm đỉnh kình lực, đừng nói là cái nắp đỉnh nặng như thế này, nếu bảo hắn khiêng toàn bộ cái đỉnh, sợ rằng hắn cũng thật sự có thể làm được.

Ahhh!

Dương Ân hét lên, sức mạnh không ngừng dâng trào, cái nắp cuối cùng cũng bị hắn dời đi, mùi thuốc lập tức tràn ngập xung quanh.

Dương Ân hít một hơi thật sâu, cảm thấy đầu óc sảng khoái, dường như thực lực cũng tăng lên, hắn cảm khái nói: "Mùi thuốc thật nồng".

“Mau xem đã luyện thành bao nhiêu viên?”, Tiểu Hắc thúc giục hỏi.

Dương Ân nhìn một cái, sau đó vui mừng nói: "Tổng cộng có ba viên".

Trong vạc thuốc có ba viên đan dược nhẵn bóng to bằng ngón tay cái, trên mỗi viên đan dược còn thoang thoảng mùi thơm, vừa ngửi đã có cảm giác muốn nuốt xuống.


Tiểu Hắc không hài lòng, thở dài nói: "Vậy mà chỉ luyện được có ba viên thôi sao, đúng là thất bại quá".

Dương Ân cất đan dược đi rồi nói: "Tiểu Hắc, ngươi đã lợi hại lắm rồi. Ta thấy mấy đan sư khác có thể luyện được một viên đã là không tệ".

"Tên nhóc nhà ngươi nói cũng không sai, đây chính là mùi thơm sinh ra từ Hoàn Hồn đan cấp Vương. Còn mấy tên đan sư khác ấy hả, sợ là cho dù chỉ luyện ra được Hoàn Hồn đan cấp thấp nhất thì cũng đã coi nó như là thành tựu rồi", Tiểu Hắc lập tức đắc thắng nói.

Dương Ân thầm lẩm bẩm trong lòng: "Khen ngươi một chút là ngươi liền lên mặt".

Mà Dương Ân cũng không tiếp tục nói với Tiểu Hắc về mấy chuyện đó nữa, hắn nhanh chóng hỏi: "Tiểu Hắc, Khỉ Gầy có thể tỉnh lại sau khi uống ba viên đan dược này sao?"

“Một viên là đủ!”, Tiểu Hắc đáp.

“Thật sao? Vậy thì ta sẽ thử ngay bây giờ!”, Dương Ân vui vẻ nói, rồi chạy về phía Khỉ Gầy.

“Lấy cho hắn ta một ít nước trước, nếu không hắn ta không thể nuốt xuống được”, Tiểu Hắc nhắc nhở.

“Được!”, Dương Ân đáp lại, lấy ra một túi nước, đây là nước mà hắn đã tích trữ lại từ đầm nước, đến lúc này đã có thể sử dụng.

Dương Ân nâng đầu Khỉ Gầy lên, cho viên đan dược vào miệng hắn ta, sau đó đổ nước vào miệng để giúp hắn ta nuốt xuống.


Bị Dương Ân dày vò một hồi, Khỉ Gầy cuối cùng cũng đã nuốt viên đan dược xuống một cách trơn tru, nhưng vẫn không tỉnh lại ngay lập tức. Dương Ân liền hỏi Tiểu Hắc: "Tiểu Hắc, sao Khỉ Gầy vẫn chưa tỉnh lại, có phải do một viên là không đủ hiệu quả không?"

“Ông tướng, cho dù là tiên dược thì cũng cần một chút thời gian để tiêu hóa và hấp thụ chứ!”, Tiểu Hắc nói.

Dương Ân vỗ trán lẩm bẩm: "Do ta nóng lòng quá!"

Thực ra là do hắn quá quan tâm nên đâm ra lúng túng, hắn rất mong Khỉ Gầy có thể tỉnh lại ngay lập tức, vì vậy nên mới nóng lòng.

Dương Ân đặt Khỉ Gầy xuống để hắn ta từ từ hấp thụ đan dược, sau đó đi về phía Tiểu Hắc nói: "Tiểu Hắc, ở đây vẫn còn hai viên đan dược, làm gì với chúng đây?"

"Một viên chờ ngươi đả thông hết tất cả huyệt vị cùng kinh mạch, sau đó đột phá tới cảnh giới Vương giả rồi thì uống, viên còn lại thì ngươi tự xử lý đi", Tiểu Hắc nói, không thèm để ý một chút nào.

Lúc này Dương Ân càng vui mừng, đây là đan dược cấp Vương, giá trị không nhỏ, nếu như bán ra ngoài thì ngay cả võ giả cấp Vương cũng sẽ tranh giành đến sứt đầu mẻ trán.

Hắn nhớ từng có một cuộc đấu giá được tổ chức ở Vương Thành, nơi đó có đấu giá một viên đan dược cấp Vương, lúc đó Dương gia bọn họ dốc hết toàn lực muốn mua viên đan dược đó, nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào cạnh tranh được với người khác, vì vậy không thể mua được nó. Vậy mới thấy giá trị của viên đan dược cấp Vương này trân quý đến cỡ nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui