Lâm Thê Thê ôm Dương Ân đến dưới gốc cây Quỷ Hình, tạm thời không dám tùy tiện đi lung tung.
Cô ta nhát gan nên chỉ mong Dương Ân có thể nhanh chóng ổn lại. Cô ta để Dương Ân ở vị trí không có đầm lầy, sau đó lấy một viên thuốc trị thương ra đút cho Dương Ân nói: “Ngươi mau hồi phục lại, nếu không chúng ta sẽ chết ở đây mất”.
Sau khi Dương Ân nuốt viên thuốc xuống thì vết thương hồi phục nhanh hơn. Một lát sau đã không còn cảm giác đau đớn trên người nữa, nhưng đan điền còn hơi yếu nên cần chút thời gian mới có thể hoàn toàn khôi phục được.
Lâm Thê Thê dựa vào Dương Ân, người khẽ giật một cái, nước mắt đáng thương rơi xuống, hiển nhiên đã bị hoảng sợ và tủi thân.
“Ngũ Hoàng tử, mấy người đại sư huynh đang ở đâu, ta sợ cả đời này không gặp được họ nữa”, Lâm Thê Thê vừa khóc vừa lẩm bẩm nói.
Lâm Thê Thê không nhận ra lúc này Thần đình của mình bị hồn lực quấy nhiễu khiến cô ta sinh ra ảo giác. Cô ta nhìn Dương Ân thành ngũ hoàng tử mà mình thầm thương trộm nhớ, mà Ngũ hoàng tử này lại đang tỏ tình với cô ta.
“Thê Thê đừng khóc, ta ở bên cạnh bảo vệ muội, ta yêu muội”.
“Ngũ hoàng tử, huynh… huynh không lừa ta chứ? Chẳng phải huynh thích người khác rồi sao?”
“Ta lừa muội làm gì, lần đầu tiên nhìn thấy muội là ta đã say đắm muội rồi. Giờ ta có thể hôn muội không?”
“Ta cũng thích ngũ hoàng tử, huynh đối xử với ta tốt nhé!”
…
Ý thức của Lâm Thê Thê trở nên hỗn loạn ôm chặt Dương Ân, quấn lấy hắn… khiến cơ thể tràn đầy huyết khí của Dương Ân sắp không chống đỡ nổi nữa.
“Sẽ không phải là ảo cảnh đấy chứ!”, Dương Ân thầm nghĩ, đồng thời huy động sức mạnh nụ hoa thần đình để xem thử mình có gặp ảo giác hay không.
Lần này trong Thần đình không có bất kỳ khác thường nào, rất bình thường chứng tỏ hắn không bị hồn lực xâm chiếm, vậy thì mọi thứ trước mắt đều là thật.
“Chạm vào ta đi!”, mặt Lâm Thê Thê đỏ bừng nắm lấy tay Dương Ân đè vào hai quả đồi cao ngất của cô ta.
Máu mũi Dương Ân bỗng chốc không kiềm được chảy ra.
“Đừng như vậy, ta… ta không phải là người tùy tiện!”, Dương Ân thầm gào thét.
Dương Ân sắp có cảm giác không khống chế được nữa, hơi thở trở nên gấp gáp, có xúc động muốn xử tử Lâm Thê Thê tại trận.
“Ngũ hoàng tử thật tốt!”, Lâm Thê Thê hài lòng nói.
Nghe cô ta nói vậy, Dương Ân như bị tạt một gáo nước lạnh lập tức tỉnh táo: “Cô ta đang bị ảo giác”.
Dương Ân không hề do dự mà đập vào sau gáy Lâm Thê Thê, đánh ngất cô ta.
Dương Ân hít sâu một hơi đè ép ngọn lửa trong người xuống để bản thân bình tĩnh lại, đồng thời khơi dậy lực tinh thần trong nụ hoa thần đình để bắt đầu cảm nhận được tình hình xung quanh.
Không lâu sau hắn bị một lực tương tự ngăn lại, lực tinh thần của hắn như bị cái gì đó ngăn cách không thể tiến thêm bước nữa, hơn nữa còn có sức mạnh lớn hơn đang kích thích thần đình của hắn.
“Rõ ràng sức mạnh này mạnh hơn cây Xúc Hồn Đằng lúc trước, hẳn là Xúc Hồn Đằng Vương”, Dương Ân ngạc nhiên lẩm bẩm.
Hắn thu lại lực tinh thần của mình, lực tinh thần của hắn còn chưa hoàn toàn làm chủ được được, phòng ngự thì không sao nhưng muốn tấn công thì phải cần làm quen, hiểu rõ hơn về lực tinh thần mới được.
Lúc này hắn cần phải thu thập cây Xúc Hồn Đằng Vương thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Hắn đặt Lâm Thê Thê ở một bên, sau đó đi đến vị trí mà hắn vừa cảm ứng được.
Sau khi hắn đến gần thì có mấy cây dây leo quấn chặt lấy hai chân hắn từ bốn phía. Đây không phải là ảo giác gì mà là dây mây thật.
Mấy dây mây này xuất quỷ nhập thần, Dương Ân không kịp đề phòng đã bị chúng quấn chặt lấy hai chân, hơn nữa còn đang hướng lên phía trên người hắn.
Dương Ân lập tức phản ứng lại, lấy đao sắt ra chém liên tục nhưng hắn lại không thể chém đứt hết cây dây leo. Hắn thất thanh nói: “Chắc vậy à!”
Thấy mình sắp bị khống chế hoàn toàn, hắn không thể không dùng đến Tam Thương Long hai lưỡi, phát ra huyền khí sắc bén mới làm đứt dây leo này. Dù sao Tam Thương Long hai lưỡi là vương binh, nó sắc nhọn hơn cả đao sắt.
Dương Ân liên tục vung Tam Thương Long hai lưỡi cắt đứt hết đám dây leo trườn đến. Thần thức của hắn dần mở rộng, cảm ứng được tung tích của cây Xúc Hồn Đằng Vương.
Không lâu sau, hắn đã tìm được vị trí của cây Xúc Hồn Đằng Vương, bèn nhanh chóng lao đến.
Cùng lúc đó, hắn cảm ứng được lực tác động mãnh liệt của hồn lực, sức mạnh này suýt làm nụ hoa thần đình của hắn không chịu nổi. Nếu đối thành người khác thì có lẽ đã bị sức mạnh này quấy nhiễu, sau đó rơi vào trong ảo giác rồi bị dằn vặt mà chết.
Ngày càng nhiều dây leo không ngừng lao ra, dây leo đang đung đưa hóa thành vô số lưỡi đao sắc bén tấn công mạnh mẽ về phía Dương Ân, nhưng đáng tiếc sức lực của chúng có hạn nên mấy đòn đó chẳng là gì với Dương Ân cả.
Khi mấy cây dây leo này đều bị cắt đứt hết, cuối cùng Dương Ân cũng nhìn thấy được cây Xúc Hồn Đằng Vương. Nó cắm trễ sâu dưới đầm lầy, thân dây leo to hơn mấy Xúc Hồn Đằng mà trước đó hắn tìm thấy được, hơn nữa còn phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt.
“Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi!”, Dương Ân mừng rỡ nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...