Dị Thế Võ Thần dương Ân

Thực lực Dương Ân tăng mạnh, cho dù có là Man di cấp tướng đỉnh cấp cũng không làm hắn sợ, huống hồ là đám Man di trước mặt.

Khi hắn phát lực, từng tên Man di đều bị hắn giết chết tại chỗ, đến cả tên thủ lĩnh của không thoát.

Cây đinh ba trong tay Dương Ân như một cây kim đâm ra, giống hệt như long xà xuất động. Mũi đinh ba sắc nhọn đâm thủng huyền giáp hai lớp của tướng lĩnh, chọc thẳng vào tim của gã khiến gã chết tại chỗ.

Sau khi thủ lĩnh bị giết, đám Man di còn lại đều sợ hết hồn, vội vàng thúc ngựa chạy trốn. Trong đó có một kẻ thông minh hơn, bắn ra tín hiệu cứu trợ, cả bầu trời nhất thời toàn tiếng pháo hoa nổ.

“Hỏng rồi!”, Dương Ân hô nhẹ, không còn nhẹ tay nữa. Hai chân hắn chạy nhanh như gió, gậy đinh ba trong tay xuất thần nhập hóa, đâm đến đâu Man di bị giết đến đó.

Cuối cùng không một tên Man di nào trong số 30 tên cưỡi ngựa chạy thoát, tất cả đều trở thành quỷ hồn trong tay Dương Ân.

Dương Ân nhìn đám thi thể này, chẳng hề thấy thương tiếc. Không phải hắn máu lạnh vô tình mà là hai nước giao chiến luôn tàn khốc như vậy, nếu hắn rơi vào tay đám Man di thì cũng sẽ như thế thôi.


“Viện binh của đối phương đến rồi, phải đem đầu của bọn chúng đi thôi!”, Dương Ân biết thời gian gấp rút, chỉ thầm nghĩ rồi chặt đứt đầu của 30 tên Man di, gói thành một bọc rồi lại khổ não không biết đem đi kiểu gì.

“Đem 30 cái đầu này đi không khó, nhưng nếu là 300 cái thì sao chứ?”, Dương Ân đau đầu nghĩ, giờ hắn phải chém đủ 500 đầu mới được thoát tội.

Lúc này, hắn không nhịn được mà nhìn vào không gian càn khôn của mình, than nhẹ: “Nếu có Tiểu Hắc ở đây thì tốt quá”.

Dương Ân không nghĩ nhiều nữa, cất 30 cái đầu này, rời khỏi đây đã rồi tính tiếp.

Khi hắn rời đi không bao lâu, đã có hàng trăm tên Man di xuất hiện. Bọn chúng nhìn các thi thể dưới đất, sắc mặt tức giận vô cùng.

“Chắc chắn là đám tiện dân Đại Hạ làm rồi, hắn chưa chạy được xa đâu, chúng ta chia ra 60 người một nhóm, tìm cho ta. Tìm được thì bắn tín hiệu cứu trợ cho biết. Có lẽ đối phương là cảnh giới cấp tướng cao cấp, thậm chí còn là cấp tướng đỉnh cấp!”, tên Man di cấp tướng dẫn đầu nói lớn.

Đám Man di đã phân thành mấy nhóm, bắt đầu truy lùng tung tích của Dương Ân.

Dương Ân cầm một đống đầu người chạy trốn, chắc chắn sẽ để lại mùi máu. Đám Man di có cao thủ truy vết, đã đuổi theo phương hướng hắn chạy đi.

Cảm ứng thần thức của Dương Ân vượt qua người thường. Hắn đã cảm nhận được có truy binh phía sau, nhưng không hề hoảng loạn mà còn đang nghĩ cách làm sao để phản kích. Hắn không ngừng cảm ứng hoàn cảnh tứ phía, một lúc sau, hắn mới phát hiện một đám sói.

Đây là núi Lang Yên, nên lang yêu quần cư là chủ yếu.

Bọn chúng chính là chủ nhân của dãy núi này, không một ai dám chọc chúng nó.


Bọn chúng đều kết đội, mà rất dễ ghi thù, chính vì thế mà hoàng triều Đại Hạ hay là người Man di đều không dám đến tìm phiền phức.

Nhưng Dương Ân lại chạy về phía đám sói không chút kiêng dè.

Gràooooo!

Tính cảnh giác của sói rất cao, Dương Ân vừa bước chân vào địa bàn của chúng thì đã có tiếng sói gào lên, đây là tiếng kêu báo hiệu có kẻ địch tới.

Lang yêu ở khắp nơi nghe thấy tiếng đều tỏ ra hung ác, từng con xông tới từ các ngóc ngách. Gần trăm con lang yêu xuất hiện trong nháy mắt, bao vây lấy vị trí của Dương Ân.

Dương Ân nhìn đám lang yêu xuất hiện, vội vàng chìa răng sói trước ngực ra và hét lên: “Ngoan ngoãn chút, các huynh đệ sói à, đừng vội, Tử tước ta là bạn của tộc sói các ngươi, đây là răng sói mà lang Vương Lang Kiệt của các ngươi tặng ta, nhìn mà xem”.

Dương Ân không sợ đám lang yêu này nữa mà sợ bị bọn chúng vồ lấy giày xéo, đến lúc ấy lại không có cách giết đám Man di được.

Quả nhiên khi Dương Ân lấy răng sói ra, không ít lang yêu đã thấy. Có lang yêu lại kêu lên, đám lang yêu xung quanh mới không xông về chỗ Dương Ân luôn.


Có một con lang tướng cao lớn đi chầm chậm đến, nheo mắt hỏi Dương Ân: “Nếu là bạn của lang Vương thì cũng là bạn của chúng ta, vậy ngươi cần trợ giúp gì không?”

Dương Ân cười đáp: “Ta bị đám Man di đuổi giết, các ngươi có thể cho ta trốn nhờ không?”

“Không thành vấn đề, nhưng chúng ta không muốn can dự vào tranh đấu của loài người, chúng ta đã ước định với Vương của cả hai tộc rồi”, lang tướng nói.

“Đương nhiên rồi, bọn chúng sẽ không tới đây làm loạn đâu. Nếu bọn chúng cố tình xông vào, các ngươi cũng không cần khách sáo với chúng làm gì”, Dương Ân nói.

“Được!”, lang tướng đáp.

Cứ như vậy, Dương Ân ném túi đầu người ra một chỗ, sau đó nhờ lang tướng không cho phép lang yêu của nó ăn mấy cái đầu kia, rồi mới đến nơi trốn nghỉ ngơi, chuẩn bị phục sát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui