Xuất hiện trước mắt họ là ba quân binh đang mặc quân phục, bọn họ cầm một bao binh khí chiến đấu bị hỏng, hẳn là định ném chúng vào trong hố binh khí này.
Ba người này phụ trách thủ kho binh khí, lần lượt là Trần Tư Nam, Triệu Đông Tây và Vũ Nhất Điền, thực lực chiến sĩ đỉnh cấp. Bình thường là ba bọn họ canh giữ ở kho binh khí này.
Mấy tên này chẳng có bản lĩnh gì nhiều, chỉ thích ngồi lên đầu người khác.
Bọn họ đều tỏ vẻ cao cao tại thượng với đám tân binh, mà một vài binh lính lão làng muốn đến kho binh khí để lấy thì cũng phải nịnh nọt, đưa ra không ít chỗ tốt cho họ.
Binh lính đi vào chiến trường mà lại tay không tấc sắt sao?
Đây cũng là lý do vì do Dương Ân, Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường đến hố binh khí để tìm binh khí.
Ba người bọn họ nghe được những lời khinh bỉ của Trần Tư Nam, trong lòng cũng khó chịu nhưng vẫn phải nhịn.
Bọn họ đúng là mới tới, bị lính đi trước nói vài câu thì có gì uất ức đâu?
“Khỉ Gầy, huynh mau tìm binh khí của mình đi!”, Dương Ân bình tĩnh nói với Khỉ Gầy.
“Được thôi!”, Khỉ Gầy đồng ý, nhảy xuống hố binh khí để tìm.
Nếu Tiểu Hắc không mò được cây đinh ba từ trong hố binh khí ra thì hắn ta sẽ thật sự cho rằng cái hố này toàn là binh khí hỏng, nhưng giờ hắn ta lại không nghĩ vậy. Có lẽ sẽ tìm được đồ gì tốt trong này đấy.
Tiểu Hắc cũng đào bới cùng Khỉ Gầy một phen, dường như không muốn Khỉ Gầy cướp đi món gì tốt vậy.
Từ Tiểu Cường lẩm bẩm: “Đám binh khí hỏng này thì có tác dụng gì chứ?”
Đám người Trần Tư Nam thấy mình bị người ta ngó lơ, sắc mặt sầm xuống. Trần Tư Nam lại lên tiếng: “Các ngươi bị điếc à? Không nghe thấy đại gia ta nói gì sao?”
“Ngươi nói tiếng người đi xem nào, bọn ta không hiểu các ngươi đang nói gì đâu”, Dương Ân nói với vẻ thật thà.
Phụt!
Từ Tiểu Cường lần đầu thấy cảnh này, nên không kìm được mà bật cười.
Nhưng vậy là hỏng rồi, đám người Trần Tư Nam tính tình không tốt, lại thấy Dương Ân dám mắng mình, bèn tức tối không thôi.
Trần Tư Nam nói với hai người bên cạnh: “Xem ra đám tân binh này không biết sự lợi hại của Tam kiệt chúng ta, phải cho chúng biết sự lợi hại của chúng ta thôi”.
Triệu Đông Tây cùng Vũ Nhất Điền tiến lên, bẻ các khớp tay, dáng vẻ “các ngươi chết chắc rồi”.
“Từ Tiểu Cường, ngươi lên đi!”, Dương Ân nói với Từ Tiểu Cường.
“Ngươi coi mình là đại ca thật đấy à, ngươi là ngục nô, ta là lính gác ngục đó!”, Từ Tiểu Cường bất mãn nói.
“Nhưng ta mạnh hơn ngươi đấy!”, Dương Ân đáp lời, khiến Từ Tiểu Cường câm nín.
Hiện thực thật tàn khốc, đây chính là thế giới tôn trọng thực lực.
Từ Tiểu Cường nén giận nói: “Hai đứa chúng mày ra đây chịu chết đi!”
Từ Tiểu Cường là chiến sĩ cao cấp, lại có kỹ năng chạy như bay, cho nên không coi đối thủ ra gì. Nhưng hắn ta đã nhanh chóng gặp vận xui.
Từ Tiểu Cường dựa vào lợi thế tốc độ để ra tay với Triệu Đông Tây trước, đấm thẳng vào mặt Triệu Đông Tây với sức lực không nhỏ. Hắn ta thầm đắc ý nói: “Đánh người thì đánh mặt trước, quá phê!”
Nhưng tiếc là hắn ta còn chưa chạm tới mặt Triệu Đông Tây thì Triệu Đông Tây đã đấm vào mặt hắn ta trước rồi.
“Dám chơi nắm đấm với tao à, đúng là nực cười!”, Triệu Đông Tây khinh bỉ cười lớn.
Triệu Đông Tây còn có một biệt hiệu là “cú đấm nhanh”, xuất quyền như gió, không thể ngăn cản.
Từ Tiểu Cường chịu thiệt nhưng không hề tức tối mà xoay người đá sang Vũ Nhất Điền.
Cú đá này chứa toàn bộ sức lực của hắn ta, chắc hẳn sẽ lấy lại được chút danh dự. Thế nhưng hắn ta còn chưa đá được vào Vũ Nhất Điền thì lại bị Vũ Nhất Điền đá vào hạ bộ trước, khiến hắn ta phun máu bay ra xa.
Vũ Nhất Điền dơ chân đá thành hình chữ “nhất” rồi cười khẩy: “Dám chơi trò đá chân trước mặt nhất cước sát tao à, đúng là chán sống”.
Vũ Nhất Điền mạnh ở chân, chân hắn nặng như đá, phá được cả thân cây.
Từ Tiểu Cường lại bị thương lần nữa, một bên mắt bị đấm sưng lên, phần bụng như lộn nhào hết cả, muốn đứng dậy cũng khó.
“Khà khà, bây giờ quỳ xuống xin lỗi cũng muộn rồi. Mấy thằng tân binh tụi mày nghe đây, trong quân doanh này, nắm đấm là lớn nhất đấy!”, Trần Tư Nam cười khẩy.
“Ngươi còn chịu được không? Không được thì để ta lên!”, Dương Ân hỏi Từ Tiểu Cường.
Dương Ân và Từ Tiểu Cường không thân lắm, mặc dù giờ bọn họ sống chung nhưng Từ Tiểu Cường có sự kiêu ngạo của mình, vẫn khinh thường một Tử tước đã rớt đài như hắn.
Từ Tiểu Cường cho rằng Dương Ân đã liên lụy Vạn Lam Hinh, cho nên Dương Ân muốn cho Từ Tiểu Cường hiểu ra rằng, bây giờ bọn họ đã được cột chặt trên một con thuyền với nhau, không thể tách ra.
“Được chứ, đàn ông sao có thể nói bản thân mình yếu được”, Từ Tiểu Cường cắn răng đáp lại, rồi bật dậy. Thân hình hắn xông về Triệu Đông Tây và Vũ Nhất Điền với dáng vẻ kỳ lạ.
Từ Tiểu Cường đã rút ra cây đao khổng lồ mà Dương Ân tặng mình.
Đây là đao chiến cấp tướng, dưới sự thúc đẩy của hắn ta, nó đã phát huy ra uy lực không nhỏ, khiến Triệu Đông Tây và Vũ Nhất Điền phải trốn tránh liên tục.
Trần Tư Nam canh giữ vũ khí lâu ngày, nên vừa nhìn đã biết con đao của Từ Tiểu Cường là đồ tốt, bèn hét lên: “Đông Tây, Nhất Điền, cướp lấy đao của nó, ta muốn con đao đó!”
Triệu Đông Tây và Vũ Nhất Điền cùng phát lực, một kẻ ra quyền như xuất thần nhập hóa, một kẻ đá chân vi diệu cực kỳ, nhanh chóng đánh cho Từ Tiểu Cường làm rơi binh khí, phải chịu trọng thương.
Từ Tiểu Cường lại bị đánh bay, máu tươi chảy ồ ạt, nhìn thảm vô cùng.
Mắt thấy cây đao sắp rơi vào tay Triệu Đông Tây, có một người bỗng xuất hiện cướp lấy nó về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...