Dị Thế Võ Thần dương Ân

Đúng vậy, bọn họ đã vào đây rồi thì sợ còn ích gì nữa, chẳng bằng nghĩ cách làm sao để giữ được mạng.

“Ngươi nói đúng lắm, đã vào đây rồi thì phải giết thẳng một đường, trở thành Vương!”, Từ Tiểu Cường nắm chặt tay và nói.

“Ngươi không có tương lai đâu, ta và đại ca ta mới có!”, Khỉ Gầy lại châm chọc.

“Tôn Tử, đến giờ ngươi vẫn chưa biết cảnh giới của ta cao hơn ngươi à!”, Từ Tiểu Cường phát điên.

“Thế thì làm sao, ta sợ ngươi chắc?”, Khỉ Gầy xắn tay áo đáp lại.

“Được, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là quỳ xin!”

“Ai sợ ai chứ!”




Hai bọn họ cứ thế mà lăn xả vào nhau, nhưng chẳng ai dùng đến huyền khí, chỉ như đánh đấm bình thường, chẳng có chút chưởng pháp nào, kẻ đấm người đá, không chịu dừng lại.

Dương Ân thì mặc kệ họ, hắn biết rõ hai tên này trời sinh xung khắc nhau, không đấu võ mồm là không chịu được, thôi thì cứ để cho họ đánh nhau đi.

Giờ đây, Dương Ân đang nghĩ xem kiếm một món binh khí vừa tay ở đây, và tăng thêm một vài kỹ năng chiến đấu chủ lực nữa, nếu không sẽ không đủ dùng trên chiến trường.

Dương Ân tu luyện được món chạy như bay, nên đã dần dần quen thuộc với loại này.

Không có xiềng xích quấn chân, cả người hắn nhanh nhẹn hơn nhiều. Hai chân linh hoạt như một con rắn, mỗi một cước đều có huyền khí lay động.

Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường đánh nhau xong, thấy Dương Ân đang tu luyện kỹ thuật chiến đấu thì cũng không dám lười, tự mình tìm nơi để khổ luyện.

Buổi tối trôi qua nhanh chóng.

Dương Ân tỉnh lại thì gọi Khỉ Gầy cùng Từ Tiểu Cường ra “hố binh khí” để tìm binh khí vừa tay.

Mặc dù Dương Ân đã luyện Ba Lãng Toàn Liệt chưởng đến giai đoạn hoàn mỹ và đánh ra được 49 loại biến hóa khác nhau, nhưng nếu có được một cây thương thì hắn còn có thể đánh được Bão Vũ Thương quyết, thêm một chút kỹ năng ẩn.

Hố binh khí là nơi để các tân binh của quân đoàn Tử thần đến lấy binh khí, không giống như các quân đoàn chính quy là phát binh khí cho binh lính.

Dương Ân, Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường tràn đầy tò mò và hy vọng với hố binh khí, nhưng khi đến đó thì họ sững sờ không thôi.

Vì nó đúng là một cái hố!

Chỉ thấy cái hố sâu hai trượng được lấp đầy bởi binh khí hỏng, mà còn có thể gọi là đồng nát thì đúng hơn. Binh khí bị hư hại cũng bị ném vào đây, cũng có vô số ổ chuột trong đó, chuột chạy qua chạy lại như đi hội.

“Đệch mợ, đúng là hố binh khí thật!”, Từ Tiểu Cường nói bậy.


“Quân đoàn Tử thần, đến binh khí cũng là binh khí hỏng, rõ ràng là muốn người ta nộp mạng mà!”, Khỉ Gầy khóc không thành tiếng.

Dương Ân hít sâu một hơi, cũng chửi: “Muốn ngựa chạy nhanh mà lại không cho lương thực, đám chó này đúng là khốn nạn mà”.

“Đại ca, chúng ta đi thôi, cướp binh khí của đám Man di kia!”, Khỉ Gầy kéo Dương Ân nói.

Dương Ân cũng không muốn quan tâm đến đám binh khí hỏng kia nữa, nhưng khi hắn định rời đi thì Tiểu Hắc nhảy từ trên vai hắn xuống, chạy vào trong đám binh khí hỏng đó, đào liên tục, động tác cực kỳ vội vàng như phát hiện ra điều gì.

Dương Ân ngừng lại, lẩm bẩm: “Tiểu Hắc lại phát hiện ra binh khí tốt rồi sao?”

“Con chó đen này lại ngửi thấy mùi thối nên mới chạy đến hay sao?”, Từ Tiểu Cường nói.

Dương Ân không đáp, Khỉ Gầy cũng yên lặng chờ, bọn họ tò mò xem Tiểu Hắc sẽ tìm ra binh khí gì.

Tiểu Hắc đào loạn một hồi, chìm sâu xuống dưới, rồi mới ngậm được một binh khí đi lên.

Nhìn có vẻ rất không tệ, là một cây đinh ba, dài khoảng 6 thước, trên đinh ba có đường vân, phía đuôi như lông phượng, nhìn cũng khá là đẹp mắt, nhưng thân đinh ba lại dày những vết xước, đến cả phần đầu cũng thế, giống như chỉ chạm khẽ vào là sẽ tan tành vậy.

Tiểu Hắc ngậm cây đinh ba đưa đến cho Dương Ân, sủa lên liên tục như bảo Dương Ân dùng đến nó.


“Ánh mắt của con chó đen này đúng là…”, Từ Tiểu Cường ôm mặt, thất vọng nói.

Ánh mắt của Khỉ Gầy lại đỏ lên, tìm hiểu binh khí này rồi kích động nói: “Đại… Đại ca, mau cầm lấy binh khí này đi”.

“Ngươi bị điên à!”, Từ Tiểu Cường khinh bỉ.

Khỉ Gầy mặc kệ Từ Tiểu Cường, thúc giục nói: “Đại ca không lấy là ta lấy đó, đây thật sự là binh khí chiến đấu tuyệt thế đấy”.

Dương Ân cười đáp: “Vội cái gì, đồ của Tiểu Hắc cho thì ta chắc chắn sẽ nhận mà”.

Nói xong, hắn cầm lấy binh khí nhìn có vẻ rất cũ kia lên.

Khi hắn động vào nó, thì mới phát hiện cây đinh ba này rất nặng, khiến hắn phải tốn sức mãi mới cầm lên được. Hắn thầm nghĩ: “Binh khí này kỳ lạ quá?”

Chính vào lúc này, có những tiếng cười khinh bỉ vang lên: “Đám nhóc con miệng còn hôi sữa đang chọn binh khí kìa, toàn là thứ đồ bỏ đi, này, ở đây còn cả một vài binh khí chiến đấu rác rưởi nữa, các ngươi thích cái nào thì chọn lấy mà chơi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui