Lý Đại Chuỷ ngoác miệng trả lời: “Tới giờ ăn thịt rồi”.
Nói xong, gã ta mặc kệ Dương Ân mà lướt qua một hướng khác.
Dương Ân nghĩ một lát, rồi quay đầu hô lên với Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường: “Đi theo gã ta”.
Khỉ Gầy tuyệt đối nghe lời Dương Ân, không cần nghĩ mà đi theo Dương Ân.
Từ Tiểu Cường thì đấu tranh một lát mới lẩm bẩm: “Đi thì đi, ai sợ ai”.
Thế là, họ cùng xông lên về phía trước theo hướng của Lý Đại Chuỷ.
Hướng mà Lý Đại Chuỷ đi tới chính là vùng trung bộ của sơn mạch Lang Yên ngăn cách giữa hoàng triều Đại Hạ và tộc Man di.
Nơi đó luôn xảy ra giao chiến giữa hai bên, kẻ nào vào núi thì tương đương với việc gặp kẻ thù, lúc nào cũng có thể nổ ra giao chiến.
Sườn núi vắt qua sơn mạch Lang Yên như xương sống của rồng ngăn cách hai vùng lãnh thổ, trong đó có hàng trăm dãy núi lớn nối dài bất tận, cổ thụ mọc tán loạn, có rất nhiều loài dã thú, linh yêu, là vùng đất chứa vô số các loại thực vật độc và là nơi hiểm yếu, khiến một bên muốn tấn bên kia với quy mô lớn cũng khó.
Trải qua nhiều năm đối đầu giữa hai phe, trong sơn mạch đã mở ra con đường hành quân.
Núi ở đó đã bị sức mạnh của các cuộc chiến tàn phá nát bét, thậm chí còn được coi là vùng núi bị san phẳng, trở thành vùng đất tan hoang đến cả linh yêu cũng không muốn lại gần.
Lý Đại Chuỷ cứ thế hướng về con đường chiến tranh này, Dương Ân, Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường vốn không biết tình hình của nơi đây nên cũng mạo hiểm đi theo.
Khi họ tới con đường chiến tranh thì phát hiện ở đây có nhiều xương cốt, chân tay đứt lìa, đẫm máu. Cho dù là mưa bão cũng không thể rửa sạch chúng.
Dương Ân, Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường đều cảm nhận được một mùi thê lương, dường như nhìn thấy hai quân đối chiến chém giết vô tình.
Cảnh tượng thảm sát mãnh liệt như thế thật khiến người khác khó quên.
Lý Đại Chuỷ rất quen thuộc nơi này, gã ta như linh miêu không ngừng tung thân nhảy khắp nơi, tốc độ được khống chế trong phạm vi mà đám Dương Ân có thể theo được.
Khoảng nửa tiếng sau, bọn họ rời khỏi con đường chiến tranh đi vào khu rừng rậm ở bên phải.
Cũng đúng lúc này, Dương Ân bỗng nhiên cảm nhận được phía trước có động tĩnh.
Đây chính là cảm ứng thần đình của hắn. Lúc đầu, sau khi hắn nuốt huyền tinh khí Tiên thai, tinh thần lực thần đình đã được tăng lên rất nhiều, khả năng phản ứng càng lớn hơn người bình thường.
Lúc này, Lý Đại Chuỷ cũng giảm tốc độ, trên mặt lộ ra nụ cười nham hiểm, lẩm bẩm nói: “Có thịt ăn rồi”.
Dương Ân nói với Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường ở đằng sau nói: “Chú ý, phía trước có động tĩnh”.
Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường bỗng cảm thấy căng thẳng.
Không lâu sau, phía trước bọn họ xuất hiện mấy tên người Man di.
Chúng đang đốt lửa nướng đồ ăn. Trên cái cây ở bên cạnh còn treo rất nhiều thi thể là binh lính của hoàng triều Đại Hạ.
Người Man di trời sinh khá cao lớn, trông rất khác biệt với người của hoàng triều Đại Hạ.
“Thịt của ta, ông đây tới rồi”, Lý Đại Chuỷ cũng không giảng giải sách lược gì đó mà xông thẳng tới giết mấy tên người Man di.
Khỉ Gầy, Từ Tiểu Cường cũng đi theo nhưng Dương Ân lại ngăn cản, sau đó chỉ vào mấy cái xác bị treo cổ, nhỏ giọng nói: “Các ngươi nhìn họ kìa”.
Chỉ thấy mấy cái xác đó không chỉ đã bị đánh nát mà cả tay chân cũng bị xé rời, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
“Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình, cho nên từ giờ trở đi, hãy giấu trái tim mong manh của chúng ta lại!”, Dương Ân siết chặt nắm đấm nói.
Sau đó, hắn lao về phía mấy tên Man di giống như Lý Đại Chuỷ.
Giết 100 lính Man di thì có thể gỡ bỏ thân phận ngục nô. Hắn phải gấp rút hoàn thành nhiệm vụ này.
Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường đưa mắt nhìn nhau như đã sáng rõ, không do dự nữa mà xông tới giết lũ Man di.
Trên chiến trường, không nói đến nhân từ, không phải địch chết thì chính là ta chết!
“Là Lý Đại Chuỷ ăn thịt người. Tên súc sinh nhà ngươi đã ăn bao nhiêu thịt của người tộc ta. Hôm nay ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn”, có tên Man di hô hoán.
Ở phía trước, tên người Man di đang quần nhau với Lý Đại Chuỷ.
Những tên Man di này dám ở chiến trường mà giết chết người của hoàng triều Đại Hạ, thì chắc chắn là thân thủ không yếu, sức mạnh dã man bộc phát không hề nhỏ.
Một tên Man di mặc bộ huyền giáp màu vàng bao phủ toàn thân, cầm rìu chiến bổ về phía đầu Lý Đại Chuỷ, lưỡi rìu mang vầng sáng bá đạo đạt tới sáu trượng.
Cũng không thấy Lý Đại Chuỷ có binh khí gì, chỉ dựa vào tay không để chặn đánh, có huyền khí lớn mạnh ngưng tụ, hoá thành hình móng vuốt, bắt lấy rìu chiến trong lòng bàn tay, kẹp chặt lấy nó.
Đồng thời, dùng đầu gối làm binh khí, thúc vào bụng của người Man di. Đòn tấn công này cực kỳ nhanh chóng và mạnh mẽ khác thường. Một khi bị đánh trúng thì đá núi cũng bị vỡ nát.
Từ trước tới nay, người Man di vẫn luôn dựa vào sức mạnh và khả năng phòng ngự, vóc dáng của chúng không kém gì yêu tộc, chỉ thấy huyền giáp trên thân của tên người Man di này ăn luôn đầu gối của Lý Đại Chuỷ. Rìu chiến cũng bổ về phía cổ gã ta.
Lý Đại Chuỷ dùng một động tác tránh cực kỳ khôn ngoan, đầu gối kia đập thẳng vào chân của tên người Man rồi đạp lui hắn ta, sau đó lật người, như một con sư tử xông vào con thỏ.
Tê Tâm Thủ kia tóm lấy trái tim tên người Man.
Tên người Man biết sự lợi hại của Lý Đại Chuỷ, một tay còn lại đón móng vuốt của Lý Đại Chuỷ mà đánh ra một quyền bá đạo.
Man Mãng quyền!
Ở một phía khác, Dương Ân và một tên người Man di khác cũng đang trong trạng thái tấn công.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...