Dị Thế Võ Thần dương Ân

Dương Ân bị Lý Đại Chuỷ đánh một đòn ép lùi về sau năm mét, trừ việc khí huyết trong người hơi quay cuồng thì không bị thương gì cả.

Điều này không phải chứng minh hắn đã đủ mạnh để địch lại cường giả nhân tướng cao cấp mà là người ta còn nương tay với hắn, cùng lắm thì chỉ dùng ba đến năm phần sức mạnh mà thôi.

Dương Ân có thể chiến đấu với nhân tướng trung cấp không có nghĩa là có thể chiến thắng cảnh giới cao hơn.

Nếu hắn đạt tới cảnh giới chiến sĩ đỉnh cấp thì có lẽ cũng có bản lĩnh như vậy, nhưng bây giờ hắn còn cách một quãng khá xa.

Khỉ Gầy dừng nôn khan, hắn ta nhanh chóng tới bên cạnh Dương Ân, quan tâm hỏi han: “Đại ca, huynh không sao chứ?”

Dương Ân xua tay nói: “Không sao, chúng ta đi báo danh thôi”.

“Không ngờ ngươi lại lợi hại như thế, sau này miễn cưỡng để ngươi làm tiểu đệ của ta nhé!”, Từ Tiểu Cường đi tới, oai như cóc nói.

Kết quả là hắn ta vừa dứt lời đã bị Khỉ Gầy đấm một phát vào mắt.

May mà cảnh giới của Từ Tiểu Cường mạnh hơn Khỉ Gầy một chút nên nhanh chóng tránh thoát, còn quay lại mắng: “Ngươi làm gì đấy”.

“Làm ngươi!”, Khỉ Gầy thản nhiên nói.


Đúng lúc Khỉ Gầy định dốc sức để ra tay với Từ Tiểu Cường thì Dương Ân đã túm lấy tay Khỉ Gầy nói: “Chúng ta có thể cùng nhau gia nhập quân đoàn Tử thần chính là duyên phận, sau này mọi người là anh em, đừng làm tổn thương nhau. Chúng ta phải sống được ở đây, đó mới là mục tiêu hàng đầu”.

“Ai là anh em với hắn!”, Từ Tiểu Cường và Khỉ Gầy đồng thanh nói.

Họ trừng mắt nhìn nhau, nhưng không ra tay nữa. Họ hiểu rõ, những lời Dương Ân nói là đúng.

Dương Ân, Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường cùng đi vào trong lều.

Họ không thấy tướng quân ở đây mà chỉ nhìn thấy phó quan mặt lạnh như tiền.

Phó quan này là một người đàn ông cao, gầy và đẹp trai, đôi mắt đầy ma mị, khuôn mặt cứng ngắc, dường như mang theo hơi thở lạnh lẽo nhìn ba người đi tới, khiến họ không dám thở mạnh.

Phó quan nhận lệnh bài của họ, sau khi xác nhận thì xua tay để họ ra ngoài.

Khỉ Gầy không nhịn được lên tiếng: “Chúng ta ở đâu?”

Từ Tiểu Cường lại hỏi: “Chúng ta dưới trướng của vị thống lĩnh đại nhân nào?”

Dương Ân do dự một lát, cũng không mở miệng, hắn cũng muốn biết hai vấn đề này.

Phó quan cao ngạo kia lạnh nhạt nói: “Trời làm chăn, đất làm giường”, ngừng một lát gã lại nói: “Các ngươi đi theo Lý Đại Chuỷ!”

“Lý Đại Chuỷ chính là vị vừa rồi sao?”, Dương Ân mở miệng hỏi.

“Đúng vậy, chính là gã muốn ăn thịt người đó!”, phó quan lộ ra nụ cười nham hiểm nói.

Lúc này, vẻ mặt của Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường như nhà có tang, cực kỳ khó coi.

Họ muốn khóc lóc cầu xin phó quan này đổi một vị đại nhân khác quản lý bọn họ, nhưng bị Dương Ân cưỡng ép lôi ra ngoài.

“Đại… đại ca, chúng ta thật sự không thể nào đi theo gã ăn thịt người đó chứ?”, Khỉ Gầy mếu máo nói.

Từ Tiểu Cường cũng vô cùng chán nản, sắc mặt của hắn ta tái mét nói: “Chúng ta sẽ bị gã ăn thịt mất”.


“Bị người mình ăn thịt còn hơn bị quân Man di ăn thịt!”, Dương Ân đáp lại.

Bỗng chốc, Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường cũng không nói gì nữa.

Một khi đã gia nhập quân đoàn Tử thần thì họ cũng không có đường lui, ai dám lén lút bỏ đi thì sẽ bị đuổi giết bất chấp, cho dù chạy đến chân trời góc bể thì cũng chỉ có một đường chết mà thôi.

Đây là quy tắc quân đội đánh thép đã viết rõ ràng ở trong lều vừa rồi.

Dương Ân đưa Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường đi tìm Lý Đại Chuỷ, đã làm lính của người ta thì phải nghe lệnh của người ta mà.

Lý Đại Chuỷ đang nằm ngủ trong đám cỏ, bên cạnh còn có một số chân tay người, cho dù là người ở trong quân đoàn Tử thần cũng không có mấy kẻ dám lại gần gã thích ăn thịt người này.

Dương Ân đè nén lại kích động muốn nôn khan, hơi cong lưng hành lễ với Lý Đại Chuỷ nói: “Dương Ân, Tôn Đẩu và Từ Tiểu Cường tới báo danh”.

Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường nhìn thấy mấy cái tay cái chân người ở xung quanh kia thì đã dạt sang một bên không ngừng nôn khan.

Lý Đại Chuỷ dường như không nghe thấy, vẫn ngáy o o có vẻ như ngủ rất say.

Dương Ân cau mày, yên lặng đứng tấn Long Quy trấn thuỷ tại chỗ, ném những chuyện khác ra sau đầu.

Còn Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường vẫn đang nôn khan không đứng thẳng lên được, bọn họ cần thời gian để thích nghi với vị cấp trên ghê tởm này.

Hai công pháp kỳ diệu Thái Thượng Cửu Huyền quyết và tấn Long Quy trấn thuỷ trong cơ thể của Dương Ân kết hợp với nhau, tốc độ thu nạp huyền khí của trời đất vô cùng kinh người.


Trên đường đuổi theo quân trấn Man di, hắn đã đả thông được 136 huyệt vị, bây giờ lại mơ hồ có mấy huyệt vị sắp được đả thông.

Điểm này có quan hệ rất lớn với việc hắn đã đả thông được hai mạch Nhâm Đốc.

Hai mạch Nhâm, Đốc thông, tám mạch thông, trăm mạch thông không phải là chuyện vô lý.

Hắn cần trở nên mạnh mẽ từng giờ từng khắc mới có thể giữ được cái mạng nhỏ này mà lập công trong những ngày tháng tiếp theo.

Dương Ân đứng tấn một ngày, đả thông được 4 huyệt vị.

Mỗi huyệt vị được phá thì trong cơ thể lại như có một dòng sông đang xông lên, lại có xoáy nước đang xoay chuyển, phát ra dị hưởng, sức mạnh dồi dào đó dường như bị tràn ra ngoài vậy.

Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường đã sớm đứng ra xa một lát, tìm một nơi yên tĩnh để ngồi thiền điều khí. Họ không muốn là loại kém cỏi nên phải thích nghi mới môi trường tàn khốc này.

Lý Đại Chuỷ đang nằm ngủ ngon lành chợt mở trừng mắt, lẩm bẩm nói: “Đến giờ ăn thịt rồi!”

Khẩu vị của Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường không dễ gì mới lấy lại được giờ phút này lại bay đi sạch.

Dương Ân lại không đứng tấn nữa mà chắp tay với Lý Đại Chuỷ nói: “Dương Ân, Tôn Đẩu, Từ Tiểu Cường xin báo danh với đại nhân”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui