Mặc Quân Dạ không nhận ra những người này, nhưng Tuyết Khuynh Nhan lại biết, bọn hắn đều là người nhà của ba tên du côn lưu manh kia, hay là bọn hắn phát hiện chuyện Mặc Quân Dạ giết người?
Nghĩ đến khả năng này, tâm Tuyết Khuynh Nhan không tự chủ cảm thấy hoảng loạn.
Bất quá khi thấy dáng vẻ Mặc Quân Dạ mặt không đổi sắc, tâm Tuyết Khuynh Nhan không hiểu sao lại yên ổn, mặc dù là người đến không có ý tốt, nhưng những tên này đều là người thường, cho dù bọn họ thật sự phát hiện Mặc Quân Dạ giết người, cũng không làm gì được cậu cùng Mặc Quân Dạ.
Hơn nữa, nếu cậu cùng Mặc Quân Dạ muốn rời đi, chỉ bằng những người thường này căn bản ngăn không được.
Nghĩ như vậy, tâm Tuyết Khuynh Nhan càng không cảm thấy lo lắng.
Mặc Quân Dạ nhìn mười người đứng vây trước cửa, liền biết kẻ đến không có ý tốt, nếu đã đến gây chuyện, vậy hắn cũng không cần khách khí với bọn họ làm gì.
"Coi như cả nhà ngươi chết hết, chúng ta cũng vẫn có khẩu vị ăn cơm." Mặc Quân Dạ đứng lên, đối Vương Nanh khịt mũi coi thường nói.
Những người này đều là thôn dân thổ thôn, càng không phải tu luyện giả Huyền khí, Mặc Quân Dạ trước khi chưa bị trục xuất khỏi Mặc Gia, cũng rất ít ra cửa, cho nên cực ít người chân chính gặp được hắn.
Vì vậy dù Mặc Quân Dạ hoàn hảo vô khuyết đứng trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không biết Mặc Quân Dạ là ai.
"Tiểu tử thúi, ngươi muốn chết." Vương Nanh lập tức giận dữ, nâng nắm đấm đánh tới Mặc Quân Dạ.
"Quân Dạ, cẩn thận." Tuyết Khuynh Nhan vô thức hô.
Mặc Quân Dạ khóe miệng khẽ nhếch, trực tiếp nâng chân đá Vương Nanh ra cửa, mà nguyên bản người đứng trước cửa bị Vương Nanh đập trúng, hai người đồng thời té ngã trên đất.
Đám người bị hành động của Mặc Quân Dạ làm chấn kinh, khi bọn họ quay đầu nhìn Mặc Quân Dạ cùng Tuyết Khuynh Nhan, không khỏi sững sờ.
Chỉ thấy vết sẹo trên má phải Tuyết Khuynh Nhan, vậy mà biến mất.
Mà bọn họ lúc này mới phát giác, quần áo Mặc Quân Dạ cùng Tuyết Khuynh Nhan mặc, là vải tốt thượng đẳng.
Tuyết Khuynh Nhan trước mắt, cùng kẻ quái dị trong ấn tượng của bọn họ hoàn toàn là hai người.
Vương Diễm Nhi là nữ nhi của Vương Nanh, vì dáng dấp có chút xinh đẹp, cho nên có rất nhiều nam nhân trong thổ thôn theo đuổi, mà ngày thường ả ta cũng thập phần xem thường Tuyết Khuynh Nhan.
Chỉ là Vương Diễm Nhi hiện tại thấy đứng cạnh Tuyết Khuynh Nhan là một nam nhân tướng mạo tuấn mỹ, nhìn qua vô cùng tôn quý, trong lòng không khỏi sinh ra đố kỵ, nhịn không được nói nói, "Kẻ quái dị, bản lĩnh câu dẫn nam nhân của ngươi cũng không nhỏ a!"
Mặc Quân Dạ liếc xéo Vương Diễm Nhi, ánh mắt như có lãnh quang lấp lóe, híp mắt nói, "Gọi ai là kẻ quái dị?"
"Kẻ quái dị là hắn." Vương Diễm nhi nâng cằm, chỉ vào Tuyết Khuynh Nhan nói.
Tuyết Khuynh Nhan cúi đầu, không biết nghĩ gì.
Mặc Quân Dạ nhàn nhạt cười cười, đột nhiên nâng tay ôm eo Tuyết Khuynh Nhan, cong môi, nói, "Thân ái, có kẻ quái dị gọi ngươi kìa!"
Thân cận bất ngờ, khiến gương mặt Tuyết Khuynh Nhan không nhịn được phiếm hồng, luống cuống lại càng nhiều hơn là vui vẻ.
"Vị công tử này, hắn đã gả cho nam nhân làm vợ, mà nam nhân kia là phế vật bị trục xuất khỏi gia tộc, nghe nói nam nhân cưới hắn kia còn bị người đánh nửa chết nửa sống rồi hủy dung mạo, gia hỏa này chính là sao chổi, ai chạm vào người đó xui xẻo, ngươi không nên bị hắn lừa gạt." Vương Diễm Nhi ý đồ khiến Mặc Quân Dạ rời xa Tuyết Khuynh Nhan, chỉ là ả ta không biết Mặc Quân Dạ trước mắt chính là nam nhân cưới Tuyết Khuynh Nhan kia, nếu không ả ta tuyệt đối sẽ không nói như vậy.
Vương Diễm Nhi nhìn gương mặt Tuyết Khuynh Nhan, trong lòng thầm hận cùng tràn ngập đố kị, không nghĩ đến sau khi kẻ quái dị này khôi phục dung mạo, vậy mà dễ nhìn hơn ả.
Mà nam nhân đứng cạnh Tuyết Khuynh Nhan, vừa nhìn đã biết lai lịch bất phàm, người nam nhân cao quý như vậy chỉ có Vương Diễm Nhi ả mới xứng.
Nghĩ như vậy, trong mắt Vương Diễm Nhi không khỏi loé lên một tia tinh quang.
Tuyết Khuynh Nhan căn bản không quan tâm Vương Diễm Nhi nói gì, vì trái tim cùng lực chú ý của cậu hiện tại đều đặt trên người Mặc Quân Dạ.
"Xú nữ nhân, ngươi nói nhảm thật nhiều." Mặc Quân Dạ thần sắc băng lãng, lạnh lùng mở môi nói, "Các ngươi tới đây vì chuyện gì, nếu không giải thích hợp lý cho chúng ta, vậy đừng trách ta không khách khí với các ngươi."
Nụ cười trên mặt Vương Diễm Nhi lập tức cứng đờ.
Tại lúc Mặc Quân Dạ động thủ đối phó Vương Nanh, bọn họ đã biết Mặc Quân Dạ là tu luyện giả Huyền khí, nên cũng không dám phách lối trước mặt Mặc Quân Dạ.
"Vị công tử này, thổ thôn chúng tôi có ba tiểu bối trẻ tuổi mất tích, căn cứ theo tra xét, lần cuối bọn hắn xuất hiện là đang đi về hướng này, cho nên..." Một nam nhân trung niên cẩn thận đi tới giải thích nói.
Tuyết Khuynh Nhan nghe được lời này, tâm khẽ động.
"Ồ?" Mặc Quân Dạ câu môi giễu cợt nói, "Các ngươi hoài nghi ba người kia mất tích có quan hệ với bọn ta sao?"
"Ta mặc kệ, dù sao nhi tử ta đi về hướng này rồi mất tích, mà nơi này trừ nhà của kẻ quái dị cùng gia gia hắn, liền không có người khác, chuyện các ngươi nhất định phải phụ trách." Vương Nanh được người đỡ lên, dáng vẻ đương nhiên nói.
。。。.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...