Tên kịch: Cô bé Lọ Lem.
Biên kịch: Văn Tiểu Bảo.
Bảng phân công diễn viên.
Lọ Lem – Tiêu Hải Chân.
Người cha – Văn Tiềm.
Mẹ kế – Chu Cung Lệ (hoàng đế)
Chị cả – Văn Liệt (sau khi mặt đầy hắc tuyến kháng nghị, tiểu Bảo đáp ứng hắn có thể chọn một trong hai vai diễn chị cả và xe bí đỏ, tiểu Liệt đành phải chọn cái này).
Chị hai – Tiêu Hải Tường (bởi vì không muốn sắm vai đũa phép của bà tiên, tiểu Tường cũng kiên trì biểu diễn).
Bà tiên – Văn Tiểu Bảo.
Hoàng tử – Chu Sâm Lệ.
Đức vua – Văn thái sư.
Hoàng hậu – Phượng Dương Vương (Khi tuyên bố vai diễn này, toàn thể diễn viên té ngửa…).
Người hầu hoàng gia – Trầm Du, Hoa Nhất Khiếu.
Lời thuyết minh: Chấn Lâm (Thiếu chủ Hắc bang)
Danh sách nhân viên tổ kịch:
Đạo diễn: Văn Tiểu Bảo.
Thiết kế trang phục: Văn Tiểu Bảo.
Hóa trang: Phượng Dương Vương.
Kịch vụ: Văn Lệ Kinh.
Mở màn.
Bối cảnh là phòng bếp ở sân sau của Văn gia.
Hải Chân (Cinderella) đang thái rau, mặc chiếc váy dài mộc mạc, toàn thân dính bột mì. (chú thích: Chủ ý ban đầu của tiểu Bảo là muốn trét tro thiệt, đắp nặn ra một cô bé Lọ Lem sống động, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của hai kẻ nào đó, cuối cùng nhớ tới mình đang ở Minh triều, không có mua bảo hiểm nhân thọ, đành phải từ bỏ).
Lời thuyết minh vang lên: Lâu thiệt là lâu trước kia, ở một đất nước giàu có, có một cô gái khổ mệnh, tên là “Xin bờ ré na”…
(Đạo diễn tiểu Bảo: Cắt! Cái gì Xin bờ ré na! Dạy bao nhiêu lần rồi, là “Cinderella”, đọc lại!)
Lời thuyết minh tiếp tục:… Một cô gái khổ mệnh, tên là Sin… đờ… ré lờ… Bời vì cha mẹ cô bị ép không thể tham gia diễn xuất, cho nên cô trở thành người con gái bị chà đạp bởi người cha yếu đuối và bà mẹ kế độc ác.
Hải Chân xướng: Trên đời chỉ có mẹ tốt thôi, trẻ không mẹ như ngọn cỏ… Tìm đến vòng tay yêu thương, nay phải nương nhờ….
Văn Tiềm (người cha) lên sân khấu: ài, ở trong căn nhà này, ta như một cái bóng, không ai chú ý đến ta.
Cung Lệ (mẹ kế) lên sân khấu: Hừ, chỉ cần có ta ở đây, toàn bộ tất tần tật, đều bị ta khống chế. Phổ thiên chi hạ, mạc chi vương thổ, suất thổ chi tân, mạc phi vương thần.
(Khắp gầm trời này không đất nào không phải đất của vua, không có người nào không phải thần dân của vua)
Hai người xuống sàn.
Lời thuyết minh tiếp tục: Cô mỗi ngày phải làm bếp núc, nuôi bốn cái miệng khác trong nhà, cho nên toàn thân luôn dính đầy bột mì, bụi thoa thoa, che khuất gương mặt vốn xinh đẹp, do đó tất cả mọi người gọi cô là cô bé Lọ Lem.
Văn Liệt (chị cả) cau mày lên sân khấu, vừa đi vừa lầm bầm: Tại sao ta phải mặc cái váy phồng bự này, đóng cái vai như vậy
Hải Tường (chị hai) tràn đầy mạnh mẽ xông lên sàn: Chân ca Chân ca, huynh làm món gì ngon thế Thơm quá à…
Hải Chân mang sang một cái đĩa: Đây là điểm tâm làm dựa theo miêu tả của bà tiên – bố đinh hoa quả. Nếu ăn không đủ no, đợi lát nữa ta làm chân gà Hán Bảo thơm giòn cho đệ, còn có bò hầm hình trái tim đó.
Hải Tường hoan hô: Chân Ca huynh khóc quá.
(Đạo điễn tiểu Bảo: đọc không chuẩn! là giỏi quá! Làm lại!!)
Hải Tường hoan hô: Chân Ca huynh giỏi quá!
Văn Liệt sờ mớ da gà trên người.
Văn Tiềm lên sân khấu: Các con gái! Các con gái! Có tin vui!
Văn Liệt lại sờ mớ da gà trên người.
Văn Tiềm: Có một tin đặc biệt tốt!
(Đạo diễn tiểu Bảo nhắc nhở: hào hứng lên nào!)
Văn Tiềm hăng hái nói: Đây là tin mới nhất ba nhận được từ trong cung!!
…..
……….
(Đạo diễn tiểu Bảo giậm chân giận dữ: Văn Liệt, ngươi nên tiếp lời!)
Văn Liệt miễn cưỡng: Cha à, có tin gì ngươi biết mà ta không biết
Văn Tiềm: hoàng tử điện hạ từ Bắc cương trở về cung đình!
Văn Liệt Hải Tường vô lực: Hắn mới đi năm ngoái đã trở về rồi!
Văn Tiềm ra vẻ thần bí: Nhưng mà các ngươi không biết, tối ngày mai, trong hoàng cung sẽ cử hành vũ hội long trọng cho hoàng tử, mời toàn bộ nữ lang (*) chưa cưới trong kinh thành, … Ế không… Là nữ lang (**) vào tham gia, cha cũng nhận được thiệp mời, muốn ta dẫn ba tiểu thư xinh đẹp đi cùng.
(Ở (*) chữ lang này nghĩa là sói, (**) mới là nghĩ con gái theo cách gọi cũ)
….
……..
(Đạo diễn tiểu Bảo lại nổi giận: Ba người các ngươi! Tiếp lời!!)
Ba người miễn cưỡng nắm chặt hai tay trước ngực: Á, vũ hội cung đình! Khiến bao kẻ hướng về, chúng ta muốn đi!
Văn Liệt: Phải cho ta đi, trừ phi không mặc cái váy như cái nồi, không mang theo mấy đường ren buồn cười, không trát mớ phấn son tởm lợm, không phe phẩy cây quạt cười như thằng ngu…
(Đạo diễn tiểu Bảo dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn chằm chằm, vô hiệu)
Đạo diễn tiểu Bảo nói: Tối nay ngươi không muốn lên giường Thế là tiểu Liệt đầu hàng.
Văn Liệt: Ta muốn đi, ta phải mặc chiếc váy đuôi dài như lông công, khâu những đường ren xinh đẹp, thoa chút son thơm ngọt lên hai gò má trắng mịn, làm cho mỗi một ánh mắt của vương công quý tộc đều lướt theo cây quạt lay động của ta… (Nói xong lời kịch, lập tực chạy vào góc phòng ói…). (ói ké)
Hải Tường: Ta cũng muốn đi, ta phải xem thằng hoàng tử chết tiệt rốt cuộc có bộ dạng gì, hỏi hắn tại sao không chết quách ở Bắc Cương đừng về, ta quẳng yêu cầu quyết đấu lên mặt hắn, ta muốn cho hắn biết kẻ nào dám đánh chủ ý Chân ca sẽ chịu ra sao…
(Đạo diễn tiểu Bảo: Cắt! Lời kịch của ngươi hủy bỏ, câm miệng!)
Hải Chân: Ta rất mâu thuẫn, ta rất băn khoăn, tình đầu như một điệu sáo xưa, mãi vang lên dưới ánh trăng đêm… (xướng) quạ khóc than quên trăng luôn ngóng trông quá khứ, tiếng thuyền khách rẽ sóng không thấy như xưa…
Cung Lệ lên sân khấu: Các ngươi ăn vụng cái gì sau lưng ta
Văn Tiềm: Bệ… Phu nhân, người đã đến rồi. Chúng ta đang thương lượng chuyện vũ hội ngày mai.
Cung Lệ cười lạnh nâng mặt Hải Chân: Vũ hội Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho ngươi cơ hội gặp hắn sao Mơ tưởng, bây giờ ngươi đang ở trong tay ta, đừng trông chờ có thể cướp đi em trai bảo bối ngoan ngoãn đáng yêu, muốn ăn hiếp thế nào thì ăn hiếp thế đó… À không, hoàng tử bảo bối. Nghe đây, ngươi không có trang phục đẹp, toàn thân đều là bột mì, dẫn ngươi đi cung đình há nào bôi nhọ mặt ta, để người ta cho rằng ta là bà mẹ kế không hiền lành, ngược đãi ngươi, cho nên ngươi ngoan ngoãn chờ ở phòng bếp, cấm đi đâu cả. Nếu để ta phát hiện ngươi dám lén trốn đi gặp hắn, hừ hừ, ta sẽ học như Phong Lộng đối phố Biên Bức, ngươi sẽ XXX!
Cung Lệ hất đầu đi xuống. Văn Tiềm xuống cùng.
Hải Chân mắt rưng rưng vào góc phòng bếp, bắt đầu gọt củ cải.
Văn Liệt nói với Hải Tường: Nếu đệ ấy mở miệng nói muốn đivới ta, ta nhất định sẽ dẫn đệ ấy đi.
Hải Tường: Không được! Đệ sẽ không để cô bé Lọ Lem gặp hoàng tử! Cô bé Lọ Lem là của đệ! Đệ có thể cho huynh ấy hạnh phúc! Liệt ca, huynh nhất định phải giúp đệ, tối mai, không thể để cho Chân ca theo cùng chúng ta. Nhà này huynh mới là chủ nhân chân chính, nếu huynh nói NO, cha chẳng dám phản đối.
Đặt tả khuôn mặt: Văn Liệt cau mày khó xử.
Hạ rèm sân khấu.
Màn thứ nhất kết thúc.
Văn Lệ Kinh (kịch vụ) bưng lên cơm hộp, mọi người cùng nhau ăn, chỉ có Hải Tường đang gặm bố đinh hoa quả ca ca làm.
Màn thứ hai.
Kéo rèm sân khấu.
Bối cảnh là đại sảnh Văn gia.
Cung Lệ, Văn Tiềm, Văn Liệt, Hải Tường đứng ở đại sảnh. Đồi núi nhỏ bên cạnh hình như là trang phục sặc sỡ.
(Đạo diễn tiểu Bảo: Bắt đầu diễn rồi, sao đến cả quần áo còn chưa thay)
Cung Lệ: Ngươi đừng hòng kêu trẫm ăn mặc như con gà trống, đợi lát nữa bị con hồ ly Phượng Dương kia thấy, sẽ bị hắn cười chết mất!
Văn Liệt: Có lẽ ta nên mặc tây trang. Ngươi không phải nói ta mặc tây trang rất đẹp trai sao
Hải Tường: Trong tên của ta dù có một chữ Tường, nhưng không đại biểu ta biết bay, ngươi khâu một đôi cánh ở trên người ta làm gì Đã thế còn là cánh gà
(Tường có nghĩa bay lượn)
Văn Tiềm:….
(Đạo diễn tiểu Bảo: Ba người bọn họ cho qua, ngươi mắc gì không mặc Chẳng lẽ ngươi nghĩ mình có tư cách đùa giỡn đại bài)
Văn Tiềm: Bé… Mặc không vừa… Từ sau khi Di thế kết thúc, lòng ta thanh thản, mập lên chục cân…
(Đạo diễn tiểu Bảo té xuống đất tắt thở….)
Hải Chân đứng ở góc đại sảnh, rụt rè nhìn bên này.
Cung Lệ ngoắc gọi y sang.
Hải Chân: Mẹ, chuyện gì ạ
Cung Lệ: Ta vốn phải đổ một chén đậu vào trong tro kêu ngươi nhặt từng hạt từng hạt trước khi bọn ta trở về, nhưng gần đây thập lục đại sắp tổ chức, phong phanh quá nhanh, không thể viết ngược văn, cho nên ta sẽ không dùng cách xử phạt về thể xác. Bây giờ ta ra một câu hỏi cho ngươi, sau khi ta trở về từ vũ hội ngươi phải cho ta biết đáp án, nếu ngươi không đáp được…
Văn Liệt, Hải Tường lạnh lùng: Không đáp được thì sao
Cung Lệ:.. Cho dù không đáp được, nhưng chỉ để tiêu hao thời gian, không cho ngươi có cơ hội chuồn đi vũ hội.
Hải Chân: Mẹ đừng ra quá khó.
Cung Lệ: Này không khó, cũng có liên quan với hạt đậu. Nói, nếu ngươi trộn lẫn đậu đỏ với đậu xanh rồi rang trong nồi, rang rồi rang rồi rang, rang chín xong thì đổ ra ngoài, rầm một tiếng đậu đỏ đậu xanh tự động tách ra, ngươi nói chuyện gì xãy ra
Hải Chân: Hai hạt đậu. Một hạt đỏ một hạt xanh.
Cung Lệ giật mình: Á, ngươi biết hả
Hải Chân: Người trái đất đều biết mà.
Cung Lệ phất tay: Được rồi được rồi, thời gian sắp trễ, ngươi ngoan ngoãn đứng ở trong nhà, không cho phép ra ngoài, có người gõ cửa cũng không cho mở, không được nói chuyện với người lạ.
Hải Chân gật đầu: Dạ. Mẹ đi thong thả, cẩn thật hồ ly; cha đi thong thả, chú ý giảm béo; tiểu Liệt đi thông thả, chiếu cố tiểu Bảo; tiểu Tường đi thong thả, không được quyết đấu.
Cung, Tiềm, Liệt, Tường bước xuống.
Hải Chân ngồi ở trên ghế, dáng vẻ không có việc gì, xướng: Cho ta mượn cho ta mượn một đôi mắt tình tường, để cho ta nhìn những xích mích thanh thanh sở sở minh minh bạch bạch chân chân–thiết – thiết–
Lại xướng: Hãy cho ta một ly vong tình thủy, để đổi lấy một đời không rơi lệ, dù cho tấm chân tình này quá mỏi mệt, dù cho khó thể yên giấc, vẫn muốn yêu thương–
Tiếp tục xướng: Ta vẫn luôn nhẹ dạ — nhẹ dạ — không đành để người tìm đến hừng đông -, ta không oán không hối — trả giá cho mảnh tình ấy, ta biết người kỳ thật cũng như ta–
Tiểu Bảo (bà tiên) lên: Hải Chân! Hải Chân!
Hải Chân: A, tiểu Bảo… Ấy không… Ngươi là ai
Tiểu Bảo: Ta là tiểu tiên tử dũng mãnh vô địch đến từ tương lai – ta đến giúp đỡ ngươi.
Hải Chân: Giúp đỡ ta Giúp đỡ ta cái gì
Tiểu Bảo: Giúp ngươi gặp hoàng tử ấy mà.
Nét mặt Hải Chân buồn bã: Ta không biết mình thật sự muốn gặp mặt hắn hay không.
Tiểu Bảo: Không nói với ngươi chớ, NIUNIU còn chẳng biết có nên cho các ngươi gặp mặt hay không, nhưng nếu ngươi không đi, vở kịch này chẳng còn ai diễn, cho nên ngươi nghe ta, nào mặc bộ đồ này vào, đây là chiếc đầm mới nhất trong buổi trình diễn thời trang mùa hạ Paris 2002, xinh đẹp cực kỳ, ngươi mặc vào nhất định mê đảo cả đống người.
Hải Chân: Sao không có tay áo
Tiểu Bảo: Da đẹp phải khoe. Làn da ngươi tuyết phải nhường sương phải thẹn, hở một tí sợ cái gì
Hải Chân: Sợ lạnh. Bây giờ là mua đông đó, mặc mà như không mặc, sẽ chết cóng liền.
Tiểu Bảo ngẩn ngơ: ớ, quên mất vụ này, thôi, mặc cái áo khoác da này đi. Rồi mang thêm cái này.
Hải Chân: cú mèo
Tiểu Bảo: Là mặt nạ cú mèo! Ngươi không biết trong cung tổ chức là vũ hội hóa trang sao, ngươi mang mặt nạ bọn mẹ kế sẽ không nhận ra ngươi. Về phần hoàng tử, ngươi cho dù hóa thành tro hắn cũng nhận ra. Mau đeo lên, hoặc ngươi thích kiểu dáng con dơi
Hải Chân đeo mặt nạ lên: Ta đi thế nào
Tiểu Bảo cười ha ha: ta tiểu tiên tử dũng mãnh như thần đương nhiên là có phương tiện giao thông hiện đại, biến – biến – biến – ngươi xem!!
Hải Chân: Cái này là cái gì
Tiểu Bảo: Xe trượt. Bây giờ thanh thiếu niên đều thích chơi cái này.
Hải Chân: Không phải nói là xe bí đỏ sao
Tiểu Bảo: Đâu còn cách nào, tất cả mọi người không chịu diễn xe bí đỏ, Văn Liệt không chịu, ngay cả Anh nhi cũng không chịu, làm hại ta đành phải quay về thời hiện đại lấy cái này.
Tiểu Bảo dạy Hải Chân sử dụng xe trượt, Hải Chân dáng người nhanh nhẹn mau chóng học xong, trượt một vòng quanh đại viện Văn gia.
Hải Chân: Cảm ơn ngươi tiểu Bảo… “Chàng” tiên, ta đi đây.
Tiểu Bảo lắc lắc khăn tay be bé: Đi đường cẩn thận, tuân thủ luật lệ giao thông, uống rượu không được lái xe.
Hải Chân bước xuống.
Tiểu Bảo đắc ý xoay vài vòng, đột nhiên nhớ tới một chuyện lớn: Nguy rồi! Quên nói cho Hải Chân kịch bản đã sửa lại, y không cần phải rời khỏi trước mười hai giờ đêm, y có thể muốn chơi bao lâu thì chơi bấy lâu!!
Nhưng đã chậm, màn che buông xuống.
Màn thứ hai kết thúc.
Rèm thứ ba từ từ kéo mở, bối cảnh là cung thất tráng lệ. Phía trên bên trái treo một bảng quảng cáo, trên viết: vở kịch từ nhà tài trợ duy nhất tập đoàn Văn thị; phía trên bên phải treo một bảng quảng cáo, trên viết: trang phục kịch từ “Tiệm may tiểu Bảo” cung cấp, tiểu Bảo may vá, không mặc không biết, mặc rồi thực tinh xảo.
Một đống diễn viên quần chúng một thân trang phục hoa lệ.
(Đạo diễn tiểu Bảo: Cắt! Cắt! Nói với mấy người biết bao lần, chú ý vị trí, vị trí biết không, Vương đại nương, bác diễn là công tước phu nhân, chớ không phải đầu bếp của công tước phu nhân, mau dẹp cây dao đi… Bắt đầu lại nào!)
Một đống diễn viên quần chúng một thân trang phục hoa lệ, cẩn thận đứng ở vị trí trước bức tranh, chẳng dám nhích một bước.
Lời thuyết minh: Quốc vương bệ hạ giá lâm!
Văn thái sư (quốc vương) đầu đội vương miện, khoác lên tú kim lễ bào.
Văn thái sư: Lão phu… À không, đứa con yêu dấu của trẩm trước mắt không khuê nữ, làm ta sầu muộn vô cùng, cho nên ta cử hành vũ hội này, mời các tiểu thư xinh đẹp nhất trong vương quốc đến, hy vọng tối nay có thể kết duyên thành công cho hắn!
Văn thái sư nện bước uy nghiêm đến ngồi xuống vương tọa giữa sân khấu.
Lời thuyết minh: Hoàng hậu bệ hạ đến!
Phượng Phi Ly (Hoàng hậu) mặc váy dài lộng lẫy, đội mái tóc giả dài thiệt dài. Vừa lên sân khấu liền quét ngang đôi mắt phượng, làn thu thủy, trên dưới sân khấu nhất thời té xỉu cả đám, máu mũi phun trào.
(Đạo diễn tiểu Bảo: Tạm dừng! Mọi người thấy chưa, này mới gọi là giết người không dao, mọi người học cho tốt, làm mẫu cho bọn họ một lần nữa.)
Phượng Phy Ly lại bước lên sân khấu, dáng đi xinh đẹp, mị nhãn khẽ liếc, những người vừa tỉnh dậy lại bất hạnh té xỉu, máu chảy thành sông ~~~~.
Phượng Phi Ly cười duyên lấy ra một cái gương: Gương kia ngự ở trên tường, nữ nhân nước này ai đẹp được dường như ta
Gương (Lời thuyết minh phối âm): Đương nhiên là Văn Lệ Kinh…
Phượng Phi Ly nhíu mày: Tại sao
Gương: Bởi vì toàn là đàn ông… dù sao đâu thể chọn Văn phu nhân…
Phượng Phi Ly lảo đảo một bước: Vậy hỏi lại lần nữa, gương kia ngự ở trên tưởng, nam nhân nước này ai đẹp được dường như ta
Gương: Ở trong cung điện đương nhiên là ngươi đẹp nhất, nhưng sắp có một thiên sứ chạy xe trượt đến, hắn còn đẹp hơn ngươi một ngàn lần!
(Phượng Phi Ly quay đầu lại: Đạo diễn tiểu Bảo, ta sao cứ cảm thấy đoạn lời kịch này quen vậy cà Hình trong “Công chúa Bạch Tuyết” lần trước ngươi bán cho ta cũng có một đoạn như vậy… Kịch bản giống nhau ngươi không thể bán cho ta hai lần, quá gian rồi…
Đạo diễn tiểu Bảo: Không có khả năng, là ngươi nhớ lầm, tập trung chú ý diễn xuất! Đừng tưởng hồng là có thể đùa giỡn đại bài, ngươi là đạo diễn hay ta là đạo diễn Tiếp tục!)
Phương Phi Ly phân phó thuộc hạ: Mọi người chú ý, toàn bộ phương vị hải lục không (*) nghiêm mật theo dõi kẻ nào chạy xe trượt, một khi phát hiện lập tức đưa đến trước mặt ta! Mục tiêu của chúng ta là: –
(biển, đất, bầu trời)
Trầm Du, Hoa Nhất Khiếu (người hầu hoàng gia): Không có mọt nha!
Phượng Phi Ly: Sai! Mục tiêu của chúng ta là, thà rằng giết lầm một ngàn, quyết không để thoát một!
Trầm, Hoa lĩnh mệnh, Phượng đi đến vương tọa trên sân khấu ngồi xuống cực kỳ tao nhã, ngắm gương điểm trang, những kẻ đáng thương vừa vặn tỉnh lại…
Lời thuyết minh: Hoàng tử điện hạ đến!
Chu Sâm Lệ (hoảng tử) mang theo ánh mắt u buồn, bước đi phù phiếm trên mặt đất.
Sâm Lệ: Tầm tầm mịch mịch, lãnh lãnh thanh thanh, thê thê thảm thảm thích thích, đứng lẻ loi trên cao, phóng mắt đến con đường nơi xa xăm, quá ngàn cánh buồm, trong trăm nghìn con người tìm hắn, bổng ngoảnh đầu lại, người nọ đã không còn nơi ngọn đèn tàn.
(Đạo diễn tiểu Bảo: Cắt! Ta nói rồi, nhạc nền phải bật “người ngươi yêu nhất là ta, sao ngươi nỡ làm ta buồn”, là ai Ai bật thành “Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương” Thiệt phá hư hết không khí, Văn kịch vụ, tra ra ai trừ lương hắn… Cái vở này sao không xuôi chèo mát mái thế này! Tiếp tục!)
Sâm Lệ đi vào giữa sân khấu: Phụ vương, mẫu hậu, hài nhi có lễ.
Văn thái sư: Điện hạ miễn lễ.
Phượng Phi Ly: Ca ca ngươi hôm nay tới không (đạo diễn tiểu Bảo trừng mắt dữ tợn) A, con trai yêu dấu của ta, trông giữa hàng mày ngươi, tích ưu sầu như vạn sông băng, không khỏi làm tim ta đau xót, nhìn gương mặt ngươi, càng ngày càng… tiều tụy gầy yếu, làm sao mới có thể cho ngươi hạnh phúc lâu dài
Sâm Lệ: Mẫu thân ơi, lòng như hư không, dường như từng có được kỳ trân có một không hai, lại mất đi trong sai lầm và mê mang, nếu có thể để cho ta gặp thiên sứ xinh đẹp ấy, ta phải quỳ gối trước mặt người ấy nói: Anh yêu em, một vạn năm!
Sâm Lệ làm bộ dáng thống khổ, dừng hình,
Ngọn đèn chuyển đến trước sân khấu. Cung Lệ, Văn Liệt, Văn Tiềm, Hải Tường đồng loại lên.
Hải Tường: Ôi… Ôi…
Văn Liệt: Sớm nói với ngươi, bố đinh hoa quả là đồ ngọt, cho dù là Hải Chân làm, cũng không thể ra sức ăn như vậy, giờ biết đau răng chưa
Cung Lệ dùng mủi chân đá đá hắn: Để ngươi đặc biệt đi vòng một đường tới tiệm thuốc mua thuốc giảm đau, ngươi xem, đến muộn rồi, nếu con bé Lọ Lem chuồn ra chơi, nói không chừng còn tới sớm hơn chúng ta!
Vừa dứt lời, Hải Chân chạy xe trượt tới, vừa thấy Cung Lệ, sợ tới mức không phanh được, đâm xầm.
Hải Chân nhút nhát: Mẹ… Cha… Chị cả chị hai… Các người sao mới đến
Cung Lệ: Ha ha, ai đây nha, cư nhiên dám đến thiệt Ngươi không muốn sống nữa
Văn Liệt Hải Tường nhảy dựng lông mày.
Cung Lệ:… Ầy… Đều đến đây cả, ta không truy cứu, ngươi mau đưa mặt nạ cho ta, buổi tối hôm nay tuyệt đối không lấy lại!
Hải Chân vâng lời: Dạ mẹ. Ta có thể vào không
Cung Lệ: Vào đi… Ồ, đây là thứ gì đây, trước kia chưa thấy qua
Hải Chân: Đây là xe trượt “chàng” tiên tiểu Bảo đưa ta, cưỡi lên đạp như vầy, là có thể trượt rất xa.
Cung Lệ: Đưa đây ta thử xem.
Cung Lệ bước lên xe trượt, đạp một cái, lực quá lớn, lướt như gió về phía nội viện cung.
Người hầu hoàng gia Trầm Du lên sàn, ôm tay: Người cưỡi xe trượt tới! Rốt cuộc bắt được! Người tới, mau đứa đến trước mặt hoàng hậu bệ hạ!
Hoa Nhất Khiếu lên sàn, ôm lấy Cung Lệ, liền dâng đến trước mặt Phượng Phi Ly.
Cung Lệ thét chói tai: Không phải — Các ngươi bắt nhầm người rồi — Không phải ta — A — Cứu mạng — Ta không muốn thấy hắn — không muốn thấy hắn — cứu với a –
Tiếng kêu thảm thiết dần đi xa, rèm che hạ xuống.
Màn thứ ba kết thúc.
Màn thứ tư.
Màn che kéo ra, bối cảnh vẫn là cung điện tráng lệ. Bảng quảng cáo phía trên bên trái đổi chữ thành: Vở kịch chỉ hư cấu, kịch bản có điều phụ họa, toàn thể không lùi. Bảng quảng cáo phía trên bên phải: Giới thiệu phim mới, Phương Vương kịch đoàn, đội hình ngôi sao hoành tráng, siêu sao đỏ Phượng Phi Ly đảm đương diễn viên chính, đệ cửu đại tân sinh đại đạo diễn tiểu Bảo, cải biên dựa theo tiểu thuyết bán chạy nhất năm 2002, bộ phim luân lý thân tình “Cổ tích về hoàng tử Bạch Tuyết và bạch mã hoàng tử”, tình cảm nóng bỏng, không thể bỏ qua!
Ngọn đèn trắng của sân khấu sáng lên, bầu trời tháng sáu tuyết bay, nhạc nền “Oan Đậu Nga” chậm rãi trôi.
Hoa Nhất Khiếu kéo Chu Cung Lệ lên.
Cung Lệ khóe mắt rưng rưng, xướng: Gió Bắc kia thổi a, bông tuyết kia bay – bông tuyết kia bay a – ta oan – a – tiểu thái bạch a, địa lý hoàng a, vừa ba mươi, làm mẹ kế a, làm người mẹ kế không tốt, gái lớn gái nhỏ đều mạnh hơn ta a, mẹ kế diễn hết ba màn, ai ngờ bại bởi xe trượt a, mắt thấy phải gặp hồ ly vương, lòng ta không khỏi hoang mang a….
Hoa Nhất Khiếu: Khởi bẩm hoàng hậu, người chạy xe trượt đã dẫn đến.
Phượng Phi Ly vui mừng đứng dậy: dẫn đến gần cho ta xem.
Cung Lệ ngọ ngoạy vài cái, vẫn bị dẫn đến trước vương tọa.
Phượng Phi Ly đưa tay sờ cằm Cung Lệ: A, đúng là mỹ nhân a, vừa thấy đã hợp khẩu vị của ta, mỹ nhân mỹ nhân, hôm nay nếu ngươi rơi vào tay ta, cũng đừng sợ hãi, ta sẽ đối tốt với ngươi… Trước hôn cái nào…
Cung Lệ té xỉu.
Sâm Lệ tiến lên: Mẫu hậu, ngươi đừng quá phận, nếu ngươi quá đáng, ta sẽ không làm bộ không phát hiện. Người đó là ca ca ruột của ta…
(Đạo diễn tiểu Bảo: Phượng Dương Vương! Nhắc nhở ngươi lần nữa chú ý biểu diễn H chừng mực, không thể quá mãnh liệt, ngươi hôn thêm một cái nữa, hội đồng kiểm duyệt phim sẽ định thành mức N18, ảnh hưởng thu nhập phòng bán vé. Tiếp tục!)
Phượng Phi Ly: Người tới a, lấy ghế dựa cho tiểu mỹ nhân này mau, hầu hạ cho tốt, nếu không cẩn thận để cho hắn trốn thoát, ta bắt các ngươi sung quân toàn bộ đến tổ kịch “Vong mệnh thiên thai” thể nghiệm cuộc sống!
Văn thái sư lẩm bẩm: làm trò… trước mắt trẫm, trắng trợn quá lắm rồi. Tưởng ta không ngoại tình sao Nhóm bên kia hình như mỗi người đều là mỹ nhân a, đợi trẫm đến mời nhảy nào.
Văn Tiềm lên đầu, ngó trái ngó phải, giống như lần đầu tiên vào hoàng cung.
Văn thái sư: Vị tiên sinh này ngươi có thể tránh ra tí không…Hả Hóa ra là con ta… Mau tránh ra!!
Văn Liệt đen mặt, mất hứng lôi lôi kéo kéo váy phồng.
Văn thái sư: vị tiểu thư này mời nàng khiêu vũ… Hả Này cũng là con ta!
Hải Chân chần chừ, ánh mắt u oán hướng về Sâm Lệ cạnh vương tọa.
Văn thái sư: Vị tiểu thư này mời nàng… Hả Sao vẫn là con ta!
Tiêu Hải Tường như hổ rình mồi, hung tợn tìm kiếm tình địch.
Văn thái sư: Vị tiểu thư này mời nàng… Hả Đây không phải con ta, mà là cháu của ta! Mạng của ta tại sao so với hoàng liên… À không, so với Tần Hương Liên còn khổ hơn vậy nè…
(Tần Hương Liên là vợ của Trần Thế Mỹ)
Văn thái sư đau khổ, nghiêng ngả lảo đảo đi xuống.
Sâm Lệ giật mình: Ta nghe thấy hơi thở của mùa xuân, ta nghe thấy tiếng hoa nở rộ, điều gì ngọt ngào như vậy, rụt rè như vậy tiếp cận ta Phóng mắt nhìn lại, trai thanh gái lịch đầy rẫy, nhưng ta biết, em ấy đang ở ngay đây, cùng chung mái hiên với ta, điều này làm ta hạnh phúc, cũng làm ta đau khổ. Ta phải tìm được em ấy, vô luận em ấy dùng bao nhiêu ngụy trang bảo vệ mình, ta đều có thể liếc mắt một cái nhận ra tình yêu của mình!
Sâm Lệ hối hả, Hải Tường ra sức dùng váy phồng của mình giữ Hải Chân.
Cung Lệ tỉnh lại, tuyết tháng sáu hãy còn bay: Lạnh… Ta cảm thấy lạnh lắm…
Phượng Phi Ly lập tức nhìn quanh: Người tới mau, kéo xuống cái váy phồng kia cho ta, đắp cho mỹ nhân chống lạnh.
Trầm Du lên, kéo váy của Hải Tường cái roẹt, ngây người.
(Đạo diễn tiểu Bảo giậm chân: Cắt! Cắt! Hải Tường, tại sao ngươi không mặc quần trong váy! Tiêu rồi, nhất định N18…)
Hải Tường: Váy dày quá, ta sợ nóng, lại không có đọc kịch bản…
Kịch vụ Văn Lệ Kinh nhanh chạy lên, đưa ra một cái quần dự bị cho Hải Tường mặc vào.
(Đạo diễn tiểu Bảo: Tức chết mất, nghiệp dư của nghiệp dư mà! Tiếp tục!)
Trầm Du lấy đi váy của Hải Tường, Phượng Phi Ly đích thân đắp lên mình Cung Lệ, cười phong tình vạn chủng, rầm rầm té ngửa vô số.
(Đạo diễn tiểu Bảo căm tức: Phượng Phi Ly ơi là Phượng Phi Ly, tật xấu cướp diễn của ngươi đến khi nào thì có thể sửa Đừng cho hắn ánh đèn, tiếp tục!)
Sâm Lệ cuối cùng vui sướng thấy Hải Chân: Trời ơi, kỳ tích của tạo hóa đã xãy ra, ta thấy điều gì đây Đó là ánh nắng chói chang nhất trên thế gian, giấu sau con cú mèo…
Hải Tường: Ngươi nói ai hả Ai là cú mèo! Đáng đánh mà, quyết đấu! Xem ta không đánh cho ngươi răng rơi đầy đất…
(Đạo diễn tiểu Bảo chắn giữa hai người: Chu Sâm Lệ, đây cũng là bệnh cũ của ngươi, sao cứ đến thời khắc mấu chốt ngươi lại nói sai lời thoại chứ hả Làm lại!)
Sâm Lệ: Đó là ánh nắng rực rỡ nhất thế gian, giấu đằng sau mặt nạ cú mèo. Dù ta chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mông xinh đẹp, và chiếc cằm tinh xảo kia, nhưng ta dám khẳng định, ngươi, chính là nay Tần mai Sở… Á nhầm, là người ta sớm tối nhớ thương.
(Nay Tần mai Sở là triêu tần mộ sở, còn sớm tối nhớ thương là triêu triêu mộ mộ sở tư niệm.)
Hải Chân mắt rưng rưng để hắn nắm tay mình.
Hải Tường tức giận đến dựng tóc giả, có tiếng lớn: Keng – Keng – Keng –! Dứt tiếng vang cuối cùng, là đúng 12 giờ đêm Bắc Kinh!
Hải Chân nhảy dựng: Mười hai giờ, ta phải về.
Hải Chân đẩy Sâm Lệ ra, xốc váy chạy nhanh.
Sâm Lệ ở trên bục bồi hồi đau khổ: Không, ta không thể chịu được nỗi đau mất đi em ấy, người yêu tốt bụng của ta ơi, em nhất định sẽ để lại manh mối ta tìm em. Ta tìm! Ta tìm! Ta tìm tìm tìm!
Hải Tường cười lạnh, nhặt lên một chiếc giày ở trên mặt đất bỏ vào lòng: Ta sẽ không để cho ngươi dễ dàng tìm thấy Chân ca, giấu chiếc giày này trước đã, ta sớm chuẩn bị một chiếc giầy thủy tinh cỡ bự, ngươi cứ đi mà dùng chiếc giầy ấy, chỉ sợ chỉ có chân bự như khủng long mới mang vừa nhá… (Sờ tới sờ lui ở trên người) Thế quái nào, chiếc giày thủy tinh kia đâu Chạy đi đâu rồi
Vào lúc Hải Tường tìm giầy Sâm Lệ đã đi ngang qua hắn: Ta có thể ngửi thấy hương thơm mê người trên người em ấy, mang theo một hơi thở chất phác của bột mì, em yêu hỡi, chờ ta đi, thừa dịp bây giờ em không có ai bên cạnh, ta phải mau ôm lấy em!
(Sâm Lệ hớn hở theo đuôi Hải Chân chạy xuống, Hải Tường còn đang kiếm chiếc giày thủy tinh kia.)
Ánh đèn chiếu sang bên cạnh vương tọa.
Cung Lệ từ trong váy lấy ra một chiếc giày thủy tinh: Tên nào ở bẩn vậy Cư nhiên bỏ giày vào váy… (Thuận tay quẳng, bị Phượng Phi Ly tiếp được)
Phượng Phi Ly: Á, giầy thủy tinh, khi chúng ta đang cùng diễn vở kịch kinh điễn “Cô bé Lọ Lem”, ngươi tặng cho ta một chiếc giày thủy tinh Đây là tín vật định tình có ý nghĩ biết bao a, tiểu mỹ nhân ngượng ngùng của ta. Ta biết em thẹn thùng chính miệng thổ lộ tình cảm đối với ta, chỉ có nương theo chiếc giày thủy tinh câm nín này thổ lộ, yên tâm đi, ta có thể lĩnh hội tâm ý của em… Dzô, chúng ta làm một nụ hôn sâu nào!!
Cung Lệ lại té xỉu.
Ánh đèn tối dần.
Hết kịch.
Đạo diễn tiểu Bảo dẫn toàn thể diễn viên lên sân khấu chào cảm ơn.
Nhân viên công tác phát tờ rơi cho tất cả người xem, nội dung tờ rơi:
Ảnh sân khấu tuyệt đẹp của “Cô bé Lọ Lem”, giá niêm yết, không lừa người già trẻ nhỏ, số lượng năm mươi ngàn bức, mua nhanh kẻo hết.
Đính kèm danh sách giá tham khảo.
Hoàng tử u buồn Chu Sâm Lệ: 50 đồng/ bức.
Cận cảnh Văn Liệt tạo hình trang phục nữ: 100 đồng/ bức.
Công tước phu nhân xinh đẹp cùng dao phay: 150 đồng/ bức.
Phượng Dương vương kinh diễm làm nổi bật tâm tư của nhân vật: 180 đồng/ bức.
Cung Lệ hôn mê “một cái cúi đầu dịu dàng”: 200 đồng/ bức.
Hải Tường sau khi bị kéo váy, trước khi mặc quần, chân dung điểm sương: 250 đồng/ bức.
Cũng có chút ít NG ngoài ống kính, giá cả thoả thuận
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...