Nhớ lại những tháng ngày ngọt ngào kia, ta từng nói, hạnh phúc của chúng ta, tựa như không khí, thời thời khắc khắc được hô hấp, là sự tồn tại đồng bộ với sinh mệnh. Không biết tại sao, người luôn lạc quan như tiểu Nại lại vì lời nói ấy biểu hiện ra nỗi xót xa và bất an. Ta không biết mình nói sai ở đâu, cũng không biết ngoại trừ lời nói và vỗ về, ta còn có cách nào có thế truyền đạt tới em tình yêu bất tận này.
Ta tin chúng ta có thể mãi mãi không xa cách nhau, cũng không cách nào tưởng tượng nổi có một ngày tiểu Nại không còn ở bên. Từng phút từng giây ở bên cạnh em đều đáng quý như vàng, mỗi khi em ngủ dưới bóng cây, ta đều ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của em, một cái chớp mắt cũng thấy luyến tiếc.
Đại ca nhìn ta bằng ánh mắt khó tin, rất khó hiểu vì sao ta đột nhiên trở nên chững chạc hơn nhiều. Đấy là chuyện hiển nhiên, trong lòng ta đã có một người, ta sợ sự liều lĩnh của ngày trước sẽ vô tình làm đau em.
Ta nghĩ, có lẽ ta đã yêu người thiếu niên ấy cả một ngàn năm.
Hơn nữa, chắc chắn sẽ yêu em thêm ngàn vạn năm nữa.
Từ ngày nào đó gặp gỡ lần đầu, chúng ta mỗi ngày đều gặp nhau.
Từ ngày nào đó trao nhau nụ hôn đầu, chúng ta mỗi ngày đều hôn nhau.
Luôn cảm thấy, ngày như vậy sẽ vĩnh viễn tiếp tục, không gì có thể làm phai nhạt trái tim của nhau.
Vào cái ngày sinh nhật của em, ta tặng em một tấm áo choàng bạch hồ, em cho ta một chú ngựa con thích lạc đường.
Em nói đó là đệ đệ đáng yêu của em nhờ người mang tới từ quan ngoại, nhắc tới đứa bé thích làm nũng ấy gương mặt em tràn đầy vẻ cưng chiều. Hắn nhất định cũng là cậu thiếu niên hồn nhiên giống em nhỉ, ta đưa cây cổ kiếm quý báu mà mình thích nhất cho tiểu Nại, bảo em tặng lại cho Niếp Niếp. Ta sẽ yêu thương tất cả người, vật, thậm chí nhất trần nhất thổ mà em yêu thương. (1)
Tiểu Nại thường làm những món điểm tâm thơm ngon mang vào rừng cho ta ăn, ta thích nhất là long nhãn to. Tiểu Nại hay đùa rằng nếu ta có thể tự mình làm ra món điểm tâm này, em sẽ tha thứ một lỗi lầm của ta.
Tuy ta không cho rằng mình sẽ gây lỗi lầm gì với em, nhưng vì để em vui vẻ, ta hồi cung tìm đầu bếp học hành chăm chỉ.
Đại cả cảm thấy rất ngạc nhiên về hành động của ta, ta nói cho huynh ấy biết đó là ước định giữa ta và ái nhân, nhưng không nói tên của tiểu Nại, cũng không nói cho huynh ấy biết đó là một người con trai.
Ta không biết lúc ấy đại ca đã biết sự tồn tại của tiểu Nại.
Cuối cùng chuyện này vẫn bị phụ hoàng phát hiện, ông tức giận thẩm tra ta. Ta thừa nhận ta yêu một người con trai, ta muốn bên em ấy mãi mãi, mãi mãi yêu thương lẫn nhau.
Phụ hoàng cho ta một cái tát thật mạnh, nhốt ta ở trong cung. Ta không quan tâm mình phải chịu trừng phạt ra sao, ta chỉ lo lắng việc ta lặng lẽ biến mất sẽ làm tiểu Nại nghĩ ngợi lung tung.
Sau bốn ngày tuyệt thực, phụ hoàng từ bỏ ý nghĩ giam cầm ta. Một lần nữa được tự do, ta chạy vội tới bên cạnh em.
Cái ôm siết chặt và nụ hôn nồng cháy, đôi môi em đảo qua vết bầm nơi đôi gò má ta, hoàng cung lạnh lẽo kia không giam cầm được tình yêu nồng cháy của ta.
Đó là tình yêu ta dâng tặng em.
Niềm hạnh phúc này tựa như không khí, em không cần cất giấu không cần góp nhặt, bởi vì ta sẽ hiến dâng em đến bất tận, đến một ngày sinh mệnh ta kết thúc.
Chúng ta vẫn mỗi ngày gặp nhau, vẫn khát khao bên nhau trọn đời.
Tiểu Nại thỉnh thoáng có lúc ưu tư, ta nói: “Ngươi đừng lo lắng, ngươi sẽ không bao giờ mất ta.”
Lúc ấy ta thật không ngờ, em không mất ta, nhưng ta lại đánh mất em.
Phụ hoàng đột nhiên bệnh nặng, ta không thể không đình chỉ đối kháng với ông. Ta biết có thể trong một quãng thời gian ta không thể thường xuyên gặp mặt tiểu Nại, cho nên trước lúc hồi cung, ta thỉnh cầu em cho ta thời gian.
Trên giường bệnh phụ hoàng rốt cuộc lập đại ca làm thái tử, và không còn bức ta đoạt tuyệt quan hệ với tiểu Nại nữa. Ta thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến cuộc sống sau này cùng Nại Nại, không còn trở ngại không thể vượt qua.
Nhưng đại ca lại gọi ta đến cung huynh ấy, rõ ràng mà cương quyết nói cho ta biết, huynh ấy quyết không cho phép ta sống một cuộc sống không bình thường, xem một nam nhân là bầu bạn cả đời để rồi bị người ta chỉ trích.
Ta nỗ lực để đại ca có thể hiểu cho tình cảm của ta với tiểu Nại. Ta biết đại ca rất yêu ta, huynh ấy là một nam nhân rất có năng lực và dã tâm, có mưu tính mãnh liệt với vị trí chí tôn, nhưng vì yêu ta, dưới tình huống phụ hoàng chậm chạp không tiến hành lựa chọn giữa hai người chúng ta, huynh ấy không hề áp dụng bất cứ hành động thương tổn ta.
Nhưng ta sai rồi. Chính tình huynh đệ ấy, khiến cho huynh ấy không thể thừa nhận người con trai có thể cho ta hạnh phúc trọn đời.
Huynh ấy lật bài ngửa với ta: Có thể bảo trì quan hệ trước mắt với Nại Nại, nhưng ta phải có một vương phi.
Nếu không, huynh ấy sẽ bắt ta và Nại Nại mãi mãi không bao giờ được gặp mặt nhau, thậm chí ám chỉ sẽ thương tổn sinh mệnh của Nại Nại.
Ta biết huynh ấy làm được. Ta cũng biết không gì là huynh ấy không hạ thủ được.
Ta yêu Nại Nại yêu đến điên cuồng, bất luận dùng thủ đoạn gì ta cũng phải để em ấy ở lại bên ta, bất luận dùng thủ đoạn gì ta cũng không muốn mất đi em ấy.
Ta khờ dại cho rằng, dù lúc bắt đầu phải chịu thương tổn, nhưng ta nhất định có thể dùng tình yêu chân thành và tha thiết xoa nhẹ nỗi đau hiện giờ của em.
Ta đến bên hồ trong rừng cây, em quả nhiên ở đấy chờ ta.
Em một thân tuyết trắng trông có vẻ càng mỏng manh, khiến lòng ta quặn đau.
Em ôm chặt ta vào lòng, hơi thở ấm áp bao quanh ta, ta chỉ hận cớ sao thời gian không thể dừng ngay khoảnh khắc này.
Sau một cái ôm rất lâu, ta mở lời với em.
Em lần đầu tiên bỏ lại ta một mình nơi rừng cây, hơn nữa không cho phép ta đuổi theo.
Ta chưa từng hối hận như giờ phút này.
Em là một người đơn thuần, ta nào có thể hiến dâng em một tình yêu pha tạp
Văn Liệt lập tức cấm ta vào Thanh Phong sơn trang nhận lỗi với tiểu Nại, thỉnh cầu sự tha thứ của hắn, hắn bảo ta cho tiểu Nại thời gian bình tâm trở lại, vài ngày nữa hẳn đến.
Nhưng ngày hôm sau bệnh tình của phụ hoàng đột ngột chuyển nặng, ông nhắm mắt xuôi tay. Tuy ông trường thọ, nhưng nhớ tới những năm ông yêu thương ta, nỗi đau vẫn không thể đè nén. Kế tiếp là lễ đăng cơ đại điển của đại ca và kì đại tang hai mươi bảy ngày, nghĩ đến những ngày này tiểu Nại biết vượt qua thế nào, trái tim ta đau như ai xé.
Ta kiên quyết cự tuyệt yêu cầu tuyển phi của đại ca, thẳng thắn nói cho huynh ấy biết bất luận là sống hay chết, là định mệnh hay chia cắt chân trời, ta đây cả đời, chỉ yêu mình tiểu Nại.
Đại ca rơi vào đường cùng, nhưng huynh ấy vẫn không tin ta không phải nhất thời say mê. Huynh ấy đưa ra một điều kiện.
Đến Bắc Cương, không cho chào từ biệt tiểu Nại, cũng không cho thông báo tin tức, hai năm sau trở lại kinh thành, nếu khi đó hai người chúng ta vẫn kiên trì muốn bên nhau, huynh ấy sẽ không ngăn cản nữa.
Ta đáp ứng điều kiện này. Ta tin tình yêu giữa đôi ta không phải hai năm ngắn ngủi là có thể phai giảm.
Trước khi đi vài ngày ta tự mình làm một hộp long nhãn tô, hy vọng tiểu Nại có thể còn nhớ hứu hẹn khi xưa, tha thứ lỗi lầm của ta.
Khi sứ giả xuất môn bị đại ca bắt gặp, nhưng dưới thỉnh cầu của ta, huynh ấy cư nhiên không ngăn cản.
Ngày ta xuất phát đi Bắc Cương, ta ở cửa thành gặp Văn Liệt đang đi ở phía trước ta. Đuổi qua giữ chặt tay hắn, dù không thể nói cho hắn biết ước định giữa ta và đại ca, ta vẫn thỉnh cầu hắn chăm sóc tốt tiểu Nại. Văn Liệt hất tay ta ra, né tránh mà không quay đầu lại, ta chẳng thể nhìn thấy mặt hắn. Sau đó ta thường nghĩ, nếu ta nhìn thấy, nhất định sẽ không rời kinh thành.
Thời gian hai năm gian nan hệt hai ngàn năm, nhưng cuối cùng ta vượt qua được bằng nỗi nhớ tiểu Nại.
Câu đầu tiên khi trở lại kinh thành gặp đại ca, chính là nói cho huynh ấy biết ta vẫn muốn sống cùng tiểu Nại.
Đại ca dùng biểu tình phức tạp nhìn ta. Sau sự im lặng gần như khiến tim ta ngừng đập, huynh nói, cậu bé ấy đã chết.
Cậu bé ấy… huynh cư nhiên nói người ta yêu nhất đời này như vậy.
Không muốn nhìn mặt huynh ấy, không muốn nghe huynh ấy nói, ta xoay người chạy trốn, chạy ra cửa cung, chạy ra cửa thành, chạy đến bên hồ nước trong rừng cây.
Nhìn không thấy hình bóng người thiếu niên luôn chờ đợi ta.
Nhưng mà không sao, ta có thể chờ em.
Ngồi dưới tàng cây, ta bắt đầu chờ, từ sáng sớm đến đêm khuya, từ mặt trời lặn đến mặt trời mọc, dường như có ai đó đang khuyên ta dùng bữa, nhưng nếu không phải món tiểu Nại làm, ta cũng chẳng thiết ăn.
Một lão nội thị nói lải nhải bên tai: “Có lẽ tiểu thiếu gia đó không biết điện hạ ngài trở về, có lẽ tiểu thiếu gia đó đã ở nhà chờ…”
Ta cảm thấy vô cùng có lý, lập tức đứng dậy chạy đến Thanh Phong sơn trang.
Trước kia toàn gặp gỡ tiểu Nại ở bên hồ, ta chưa một lần vào bên trong Thanh Phong sơn trang. Đẩy mở đại môn, đi qua chiếc sân cỏ mọc thành bụi, ta xem xét tỉ mỉ từng căn phòng tích đầy tro bụi.
Ở trong căn phòng nhỏ cuối cùng, ta tìm được một cụ già dường như là người trông coi phòng ốc nơi này.
“Ông có biết Nại Nại không” Ta hỏi.
Ông gật đầu.
“Ông có biết y đang ở đâu không”
“Chết rồi, chết hai năm rồi.”
Một bàn tay thò qua nắm lấy trái tim, xoắn mạnh, xoắn không thương tiếc.
Ta không thể tin. Ta thật sự không thể tin. Nếu Nại Nại mất thật rồi, vì sao trong mắt ta giờ này lại không có lệ
Ta tìm được Văn Liệt.
Hắn nói: “Trên đời này đã không còn Nại Nại, ngươi hãy quên đệ ấy đi.”
Ta không thể thốt ra một lời. Tại sao ngay cả hắn cũng bảo ta quên, quên một nam nhân mà từng nét mặt từng nụ cười đều đã khắc vào tim ta
Đứng ở đầu phố, nhìn dòng người xô đẩy, vì sao trong đó không có tiểu Nại của ta
Một bóng dáng màu trắng hiện lên, khóe mắt ta bắt được tấm áo choàng bạch hồ quen thuộc.
Ta còn nhớ từng nói với em, nếu có một ngày em biến mắt trong tầm mắt ta, ta nhất định sẽ tìm được em.
Xin hãy tin tưởng ta, ta nhất định.
………………………………
(1) nhất trần nhất thổ
TRẦN
1. bụi; vết nhơ; rác
2. cõi trần; trần; trần thế; cõi tục; trần gian
THỔ
1. đất; thổ nhưỡng
2. đất đai; ruộng đất
3. địa phương; quê hương
4. thô sơ; trong nước
=>nhất trần nhất thổ: mỗi một hạt bụi, mỗi một nắm đất.
Cảm ơn bạn Yamiryu735 đã gợi ý ^^
……………………………………
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...