Dị Thế Tiểu Nhật Tử


Đứng ở cửa thấy đại phu đã đi rồi, Kỳ Vãn Phong xoay người trở về, hướng phương hướng phòng bếp đi qua, thời điểm đi ra trong tay bưng một chén cháo ấm áp, đi về phía trong phòng, xa xa nghe được âm thanh trong phòng, cậu nhíu nhíu ấn đường, cuối cùng trở về vẻ mặt bình tĩnh.

Bưng chén đi vào thấy a mỗ cùng đại a sao, nhị ca sao hô một tiếng, liền hướng bên giường đi qua:"Tứ lang, ta bưng cháo lại đây cho ngươi, ta uy ngươi uống một chút."
Nói thật từ khi tỉnh lại đến bây giờ chỉ uống một chén nước, Tào Hướng Nam vừa nghe thấy được ăn, hai mắt liền sáng rực, trời mới biết y có bao nhiêu đói.

An An vừa nghe nói có ăn, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm cái bát a mỗ bưng, biết là cho cha ăn, liền cúi đầu nghịch tay nhỏ, cũng không nói chuyện.
Kỳ Vãn Phong chú ý tới động tác nhỏ của hài tử trong lòng chua xót, rốt cuộc vẫn là nhịn xuống.
"A mỗ, chúng ta đi ra ngoài trước, miễn cho chúng ta ở lại nơi này cản trở tứ thúc sao chiếu cố tứ thúc." Đại ca sao Trần Lệ ngửi mùi hương khó chịu trong phòng, bọn họ ở lại trong phòng này cũng không có biện pháp, còn không bằng đi ra ngoài thương lượng bây giờ làm sao mới tốt.

Nhị ca sao Vương Yến đã sớm muốn chạy, vừa nghe được lời này liền phụ họa:"Đúng vậy, để Vãn Phong giúp tứ thúc ăn thôi."
Bọn họ chạy còn không kịp chứ nói gì đến hỗ trợ, ai biết người trên giường kia khi nào mới có thể đứng dậy đi lại, vừa nhớ tới gã muốn cùng người sắp chết này ở cùng nhau, gã liền cảm thấy lông đều nổi lên.
"A mỗ, đại ca sao, nhị ca sao, Tứ lang nơi này ta chiếu cố là đủ rồi." Kỳ Vãn Phong đem chén cháo trong tay qua một bên, thấy bọn họ muốn chạy liền làm người tốt bắc cho họ một cái thang đi xuống.
"Vậy là tốt rồi, chúng ta liền đi ra ngoài." Tào a mỗ ngó nhi tử một cái cũng không có liền rời đi.
Đại ca sao, nhị ca sao đều vội vàng chạy theo đi ra ngoài.
Đợi người đi rồi, Kỳ Vãn Phong thở nhẹ một hơi, mấy ngày nay cậu đều tự uy phu lang ăn cơm, động tác đã thuần thục, hiện tại cũng không dám nâng người lên, chỉ có thể cứ như vậy từng muỗng, từng muỗng đút vào trong miệng y, người tỉnh so với thời điểm hôn mê uy dễ hơn một chút, ít nhất biết tự mình há mồm.
"Phu lang, hé miệng." Kỳ Vãn Phong đưa cái muỗng đến bên miệng Tào Hướng Nam nói.
"Chờ một chút." Trên mặt Tào Hướng Nam có chút thẹn thùng, y hiện tại chưa muốn uống cháo, bụng y tương đối căng, đã nghẹn từ lâu.


Vừa rồi nhiều người, giờ không còn ai nhưng cũng không biết phải mở lời như thế nào?
Kỳ Vãn Phong nhìn thoáng qua thần sắc phu lang liền hiểu được, đi tới góc tường tìm một cái bô tới.
Quần bị kéo xuống lộ ra JJ, cả mặt Tào Hướng Nam đều đỏ, rốt cuộc vẫn là nhịn không được.
Chờ đem nước trong bụng tháo ra, Tào Hướng Nam thoải mái mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt còn có chút biệt nữu.

Trừ bỏ khi còn nhỏ cần người xixi, khi trưởng thành vẫn là lần đầu tiên y để cho người khác giúp y loại chuyện này, hơn nữa tuy nói người này là tức phụ y, nhưng bất quá họ cũng chỉ là người xa lạ mới nhận thức nhau chưa đến một ngày.
Kỳ Vãn Phong mấy ngày nay làm những việc này đều rất thuần thục, cũng không có gì thẹn thùng, quay đầu để lại bô vào xó nhà, lấy nước ở trong chậu rửa tay mới quay lại giường uy phu lang ăn cơm.
Cứ một muỗng lại một muỗng uy cháo cho người nằm ở trên giường, cho tới khi y ăn xong, thời điểm cháo từ trên miệng y rớt xuống liền lấy một cái khăn lông giúp y lau khô.

Tào Hướng Nam ăn mà khi thường khó chịu, không phải khó chịu vì tư thế, càng không phải bởi vì nằm mà khó chịu mà là khó chịu ở trong tâm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui