Dị Thế Tà Quân

: Ms Mèo

Quân Mạc Tà mỉm cười nói:

- Nếu là những người khác từ Tam Đại Thánh Địa ở đây vào lúc này, vãn bối tất nhiên cần cẩn thận đề phòng ám toán hoặc đánh lén. Nhưng nơi đây là Thành, Khúc, Kiều Tam tiền bối. Nếu ba vị thủ hộ Thiên Thánh Cung ngay cả mặt mũi cũng không cần… Vậy vãn bối dù thực sự có mất đi cái mạng nhỏ này, thì cũng không phải là chuyện gì lớn.

- Hảo tiểu tử! Ha ha...

Thành Ngâm Khiếu trong lòng cực kì vui mừng.

Câu nói kia của Quân Mạc Tà rất phù hợp thực tế, cùng là thể hiện sự tín nhiệm của hắn đối với ba vị thủ hộ. Để đạt được sự tín nhiệm của địch nhân là khó khăn nhất, nên Thành Ngâm Khiếu nghe xong trong lòng thoải mái, không khỏi mặt mày hớn hở.

Cửu U Thập Tứ Thiếu nhìn Quân Mạc Tà, nói khẽ:

- Tiểu tử họ Quân, bổn công tử lần này chính là cá cược trên người ngươi. Ngươi cũng không nên làm bổn công tử thua cuộc. Trận chiến này, ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?

Quân Mạc Tà ngạc nhiên nói:

- Tam Đại Thánh Địa nhân tài xuất hiện lớp lớp, thực lực bí hiểm. Hai trận trước phe ta thắng được cũng là có chút may mắn. Hiện giờ cuộc chiến trận thứ ba còn chưa bắt đầu, ta làm sao biết là nắm chắc được bao nhiêu phần? Trái lại, chúng ta ở bên kia liều mạng, các người lại ở trong này đem sinh tử của chúng ta đánh bạc? Cái này … thực sự là không còn gì để nói nha!

- Có cái gì mà không thể đánh cuộc. Chả qua cũng chỉ là mấy cái tính mạng thôi mà, có gì mà không thể đem ra đặt cược? (ND: đồ điên, bà đem JJ của mi ra đặt cược có đc ko)

Cửu U Thập Tứ Thiếu hừ một tiếng nói:

- Nếu đã là chiến đấu sinh tử, vậy tất nhiên phải chuẩn bị cho việc tùy lúc sẽ bị người ta đánh chết! Mà cũng chỉ là chết vài người … có gì đáng giá đâu! Hơn nữa, chúng ta cược chỉ là thắng bại, cũng không phải cụ thể chết bao nhiêu người… Mấy cái tính mạng này, trong mắt bổn công tử, thật chưa chắc có tư cách đem làm vật cá cược!

Quân Mạc Tà trên mặt cười khổ, nhưng trong lòng lại nổi lên chút nghi ngờ: Từ lúc Cửu U Thập Tứ Thiếu hiện thân tới giờ, mỗi tiếng nói, cử động của hắn dường như đều là giúp đỡ chính mình, thậm chí có xu hướng làm chỗ dựa cho mình … Đây là vì cái gì? Chẳng lẽ hắn nhận ra ta?

- Quân Mạc Tà, thủ hạ của ngươi vận dụng mấy cái phương pháp chiến trận kia thật là kì diệu đó …

Khúc Vật Hồi hừ hai tiếng, nói:


- Chiến thuật hợp kích của những người này, đều là do ngươi một tay huấn luyện dạy dỗ ra?

Quân Mạc Tà lộ ra nụ cười xấu hổ, cười hắc hắc nói:

- Tiền bối thật coi trọng vãn bối, vãn bối nào có bản lĩnh cao như vậy…?

- Hả? Vậy thì cao nhân phương nào có thể thiết kế trận pháp cao cường như thế này?

Thành Ngâm Khiếu mở miệng hỏi:

- Đương nhiên là một người khác hoàn toàn.

Quân Mạc Tà cố tình nhìn hướng khác, nói:

- Không biết các vị tiền bối đặt cược cái gì vậy?

- Mặc kệ là đặt cược cái gì, trận chiến này người chắc chắn sẽ thua!

Khúc Vật Hồi hiển nhiên đối với việc Quân Mạc Tà chuyển hướng đề tài có chút bất mãn, cho hắn cái liếc mắt coi thường, quay đầu đi.

- Giờ phút này thắng bại chưa phân, làm sao chắc chắn bên ta sẽ thua? Nếu tiền bối chắc chắn như vậy, vãn bối thật không khỏi mỏi mắt mong chờ. Nhưng mà, có vẻ như bên vãn bối đã thắng hai trận, nếu trận chiến này lại tiếp tục thắng, Linh Lung Liên kia chẳng khác nào đã nằm một nửa trong tay ta.

- Ngươi yên tâm, nếu ba người chúng ta đã tán thành, vậy có thật sự thua cho ngươi, cũng không ăn quịt của ngươi!

Thành Ngâm Khiếu thản nhiên nói:

- Chúng ta đều sống hơn nghìn năm, một chút uy tín như vậy vẫn phải có, ngươi không cần phải lo lắng.

- Ta đương nhiên không lo lắng …


Quân Mạc Tà lộ ra nụ cười châm chọc:

- Đáng tiếc, bên trong Tam Đại Thánh Địa, có thể những người có danh dự như vậy cũng là đếm được trên đầu ngón tay, hầu như không có mấy …

- Vừa rồi tiểu tử ngươi cũng nói, giờ phút này thắng bại chưa phân, nói đến tiền đặt cược có tác dụng gì! Ngươi nghĩ miệng lưỡi lợi hại của ngươi có thể giúp ngươi xoay chuyển chiến cục sao?

Khúc Vật Hồi hừ một tiếng, nói:

- Tiểu tử, nói thật cho ngươi biết, bảy thuộc hạ kia của ngươi đã bước nửa bước chân vào Âm ty! Ngươi bớt ở đây khoác lác đi, nhanh chóng chuẩn bị quan tài mới là việc đúng đắn.

- Sinh tử do mệnh, phú quí tại thiên! (sống chết có số, giàu sang nhờ trời). Vừa rồi Thập Tứ Thiếu tiền bối nói thật hay, nếu đã là chiến đấu sinh tử, phải giác ngộ được là sẽ có lúc bị người giết chết, điểm này thuộc hạ của ta đã thông suốt, không biết người của Thánh Địa thì như thế nào?

Quân Mạc Tà lạnh lùng cười, lời nói không chút nào nhượng bộ, có xu hướng đối chọi rất gay gắt.

Trong thời gian mọi người ở đây nói chuyện, giữa sân, mười bốn người đã bắt đầu chiến đấu. Thất Sát trận ban đầu biểu hiện ưu thế áp đảo cường đại. Thế trận bảy người liên thủ hình thành uy thế cường đại, đè nặng lên bảy tên đội viên Tàn Thiên Phệ Hồn. Mới vừa tiếp xúc, cục diện liền trở nên cực kì tồi tệ! Đến nỗi những người đang xem cũng gần như nghẹt thở.

Chỉ nhìn thoáng qua, Khúc Vật Hồi đã cười đến không thể ngậm miệng. Tình thế trước mặt thật sự là quá tốt, tuyệt đối nắm chắc thắng lợi trong tay. Nếu ưu thế đến như thế này mà không thể thủ thắng mới thật là gặp quỉ nha! Cửu U Thập Tứ Thiếu, lão phu thừa nhận thực lực không bằng ngươi, đánh nhau cũng đánh không lại ngươi, nhưng nếu có thể làm cho ngươi ăn giun sống, còn là ăn một lần một ngàn con, lão phu nằm mơ cũng sẽ cười ….

Cửu U Thập Tứ Thiếu đưa mắt nhìn bụi đất bay giữa sân, trên mặt hiện ra vẻ ngưng trọng hiếm thấy. Khúc Vật Hồi nhìn thấy, lại càng mở cờ trong bụng, miệng cười toe toét nói:

- Thập Tứ huynh không cấn sốt ruột, ngươi cũng không có nói đánh cuộc chưa chắc đã thua sao? Cuộc chiến trước mắt vừa mới bắt đầu, nói không chừng bảy hắc y nhân kia còn có cách xoay chuyển tình thế.

Cửu U Thập Tứ Thiếu bỏ qua cái thái độ vui sướng khi người khác gặp họa không thèm để ý mà nói:

- Nói không sai, chỉ cần còn chưa tới phút cuối, thắng bại còn chưa phân…

Cửu U Thập Tứ Thiếu cười như không cười nhìn hắn một cái, lên giọng dạy dỗ:

- Nếu ngươi có thể đem cái tâm trí đâm bị thóc chọc bị gạo của ngươi toàn bộ dùng trong tu luyện, không phải dùng trong tranh đấu võ mồm, thành tựu của ngươi chưa biết chừng có thể vượt qua bổn công tử…


Khúc Vật Hồi hơi chững lại, hậm hực xì một tiếng khinh miệt, quay đầu quan sát cuộc chiến. Không thể nghi ngờ, đây là một cuộc chiến hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ những người ở đây, về trình độ, so với hai trận trước, chỉ có hơn chứ không có kém! Cửu U Thập Tứ Thiếu chân mày hơi nhíu lại, quan sát một hồi, nhận ra điều gì đó, không khí âm trầm bao phủ toàn thân cũng dường như hòa hoãn lại…

Thành Ngâm Khiếu luôn chú ý đến thần thái của Cửu U Thập Tứ Thiếu. Hắn biết rằng trong số những người ở đây, nhãn lực cao minh nhất chính là Cửu U Thập Tứ Thiếu, điểm này không có ai hoài nghi. Giờ phút này, hắn cảm nhận một cách mẫn cảm thần thái của Cửu U Thập Tứ Thiếu dường như đột nhiên có chút dấu hiệu thả lỏng, trong lòng không khỏi căng thẳng, hỏi:

- Thập Tứ huynh có đôi mắt tinh đời, theo Thập Tứ huynh, trận chiến này ai có thể thắng?

Cửu U Thập Tứ Thiếu liền cười, lắc đầu nói:

- Trận chiến này kết cục phi thường cổ quái!

- Cổ quái?

Mấy người còn lại đều đưa mắt nhìn hắn. Trong lòng có chút kì quái: Trước mắt rõ ràng kết cục là Thánh Địa đang thắng thế, vì sao hắn nói là cổ quái? Còn có cái gì là cổ quái đây?

- Trận chiến này, Thất Sát trận chiếm ưu thế tuyệt đối, đem bảy tên hắc y nhân dồn vào một vòng tròn, ngay cả việc xê dịch né tránh cũng có chút khó khắn. Nếu chỉ phân tích theo điểm này, Thánh Địa dường như đã nắm chắc thắng lợi trong tay …

Cửu U Thập Tứ Thiếu cười cười:

- Vỗn dĩ bổn công tử xem ra đã thua, nhưng giờ lại chưa chắc!

- Làm sao ngươi thấy được?

- Trận chiến này hiện tại có ba điểm đáng ngờ, nhưng không thể giải thích, ngay cả bổn công tử cũng chưa hiểu rõ, cho đến giờ vẫn vậy.

Cửu U Thập Tứ Thiếu như suy nghĩ cái gì đó, nhìn sang Quân Mạc Tà một chút, rồi không nói gì nữa.

- Ba điểm đáng ngờ?

Ba người Thành Ngâm Khiếu lộ ra vẻ mặt căng thẳng, lần thứ hai ngưng thần nhìn về phía giữa sân. Nhưng chỉ thấy giữa sân bạch quang rực rỡ, kiếm khí bốc lên ngùn ngụt, Thất Sát trận một bên bảy thanh trường kiếm đan vào thành một mảnh lưới lớn rậm rạp, đem đối thủ bao phủ trong đó. Bên Quân Mạc Tà, vòng tròn bảy tên hắc y nhân đã bị ép thành một đoàn, tựa như bất cứ lúc nào đều có nguy hiểm bị giết chết, tựa như con thuyền nhỏ giãy dụa trong biển cả mênh mông, tuy rằng cực kì nguy hiểm, nhưng lại thủy chung duy trì không bị sóng lớn cắn nuốt. Khúc Vật Hồi nhìn một lúc lâu, lúc này mới đột nhiên vỗ trán một cái, nổi giận nói:

- Con bà nó! Thế trận này thật là cổ quái! Vừa rồi là tam nhân trận, ngũ hành trận, giờ lại là lung tung trận (ND: ổng sao bít tên thế trận của anh Tà nhà ta chứ), làm sao có thể như vậy?

Nghe hắn nói, Thành Ngâm Khiếu cũng Kiều Ảnh cũng bắt đầu nhìn ra huyền cơ trong đó.


Bên Quân Mạc Tà, bảy người kia cho dù là tránh né, đỡ đòn, đều duy trì một thế trận cổ quái. Bảy người tung hoành, bay qua bay lại, nhưng vẫn thủy chung ở bảy điểm cố định. Bảy chỗ đứng quái dị như vậy, trước đây chưa từng gặp.

Nhìn thoáng qua đội hình dường như rất tán loạn, nhưng cẩn thận suy nghĩ, vẫn là từ đầu đến cuối đều tiếp xúc với nhau, hỗ trợ lẫn nhau, phối hợp chặt chẽ giống như một khối. Cho dù không có khả năng tấn công, nhưng phòng thủ lại kín kẽ vô cùng, không chê vào đâu được!

Nhìn thấy tình trạng này, vẻ mặt mọi người đều có chút nghiêm trọng. Mấy người đều là những người có nhãn lực hàng đầu, sao có thể không biết phòng thủ hoàn hảo cũng giống như đứng ở vị trí bất bại.

- Điểm đáng ngờ thứ nhất, trận chiến này từ lúc bắt đầu đến giờ, hai bên đều cầm những bảo đao sắc bén vô cùng, lại sớm thể hiện đây là cuộc chiến sinh tử, hơn nữa phạm vi giao chiến di chuyển trước mặt vô cùng nhỏ hẹp, vậy mà thủy chung không có bất cứ người nào bị thương! Điểm này quá sức cổ quái!

Cửu U Thập Tứ Thiếu nhìn cuộc chiến kịch liệt giữa sân, giơ ngón tay tỏ ý tán thưởng, nói:

- Dưới chiến đấu kịch liệt như thế, hai bên đến lông tóc đều không tổn hại… Kết quả như vậy, đổi lại là giao chiến giữa chính bọn người chúng ta… chưa chắc đã làm được…

Thành Ngâm Khiếu cùng Khúc Vật Hồi chậm rãi gật đầu, nhíu mày, suy nghĩ một lúc.

- Lại đến nghi vấn thứ hai, cũng thực sự rất cổ quái… Hai bên từ lúc khai chiến đến giờ, lại không có bất kỳ tiếng binh khí giao nhau nào vang lên! Nói cách khác… Mỗi người ở đây đều đã tung ra ít nhất mấy trăm chiêu, binh khí trong tay ít nhất cũng chém ra mấy ngàn nhát, nhưng lại không ai tiếp xúc được với binh khí của đối thủ!

Cửu U Thập Tứ Thiếu âm trầm cười lạnh:

- Đây chả phải việc kì lạ nhất trên đời sao? Cái gì là cổ quái, sự việc hiện tại còn chưa đủ yêu dị sao?

Cửu U Thập Tứ Thiếu vừa nói vậy, ba vị thủ hộ cũng nhất thời nhận ra có điểm không đúng, sắc mặt lập tức đại biến!

Đây chả phải là điểm gì tốt, sự im lặng kì dị như vậy, thật giống như khoảng lặng trước khi phong ba bão táp ập tới! Chỉ cần bắt đầu, chính là cuồng phong bão tố, sấm sét dội vang! Mà trận chiến này, chỉ sợ cũng là như thế. Một khi có tiếng binh khí giao nhau vang lên, sẽ không xuất hiện người bị thương, bởi vì lúc đó người đã chết!

Hai bên tựa như đang chuẩn bị thế công cực mạnh! Một khi phá vỡ cục diện giằng co trước mắt, lập tức là gió tanh mưa máu!

- Đến điểm nghi vấn thứ ba… giống như là trong an có nguy, trong nguy có an, chủ động và bị động, chủ khách đổi chỗ… trận chiến này, thật sự có ý tứ nha!

Cửu U Thập Tứ Thiếu nhìn sang Quân Mạc Tà mà nở nụ cười quái dị.

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui