: Sói
Lắng tai nghe, hai người kia tựa hồ như đang tranh luận vấn đề gì đó, khiến cho Quân Mạc Tà có chút kinh ngạc: thánh giả cũng cãi nhau sao? Cái này... Thật bất khả tư nghị a?
"Khương Quân Tập! Ngươi đã được ra ngoài, vậy còn không đi làm việc của ngươi đi, cứ đi theo chân lão phu làm gì? Ngươi không thấy phiền à?" Cái đầu Trì Thiên Phong hiển nhiên biến thành to như cái đấu, cũng không cần mặt mũi mạnh mẽ lên án, bởi vì lão bị quấn chân đến nỗi sắp phát điên, nào còn suy nghĩ tới chuyện lễ số.
"Đi theo Trì đại ca làm sao lại phiền chứ, ai ôi, Trì đại ca, mới vừa rồi ngài nói sai rồi, ngài hẳn là phải gọi tiểu muội Khương Quân Cơ mới đúng..." Khương Quân Tập thẹn thùng ôm mặt, trong lúc đó còn lét lút vứt một cái mị nhãn phong tình vạn chủng ỏn à ỏn ẻn nói: "Trì đại ca... Hừ... Ngài mà còn gọi tiểu muội là Khương Quân Tập nữa... Người ta không thèm đi theo nữa... Người ta rất ủy khuất a..."
Khương Quân Tập u oán nói… Trì Thiên Phong lảo đảo một cái rồi dừng bước, chỉ cảm thấy cả người nhiệt huyết cũng bị giận đến nỗi sôi trào...
Quân Mạc Tà ẩn thân giữa không trung đầu tiên là trợn mắt há hốc mồm, cũng cảm thấy toàn thân nổi lên một trận sởn gai ốc... Đây chính là vị âm dương thánh giả Khương Quân Tập kia sao? Xác thực là khác người a... Quả nhiên làm cho người ta chỉ cần liếc mắt sẽ nôn mửa cả đời! Lý Du Nhiên hình dung tuyệt không sai! Yêu nghiệt, quá yêu nghiệt a! "Ai..." Trì Thiên Phong ngửa mặt lên trời thở dài, một cỗ cảm giác so với chết còn thống khổ hơn tràn ngập toàn thân.(NB: thật đáng sợ)
Không, sống qua mấy trăm năm thánh giả cao nhân đã sớm nhìn thấu sinh tử, sinh tử bất quá chỉ là chuyện nhỏ, nhưng há có thể đánh đồng với chuyện trước mắt? Nhưng câu nói kia nói như thế nào cũng...Giống như Con cóc nằm úp không cắn người cũng làm cho người có cảm giác nôn mửa!
Mà vị âm dương thánh giả Khương Quân Tập này lại còn ác hơn, làm cho người ta cảm thấy kinh khủng hơn gấp 10 lần, gấp trăm lần, nghìn lần... Dù sao con cóc chỉ là loài vật, nếu như không thích có thể một cước đá văng đi, nhiều lắm thì chỉ buồn nôn một chú...tNhưng vị này, không những còn buồn nôn hơn con cóc, mà còn khó ứng phó hơn nhiều, dứt ra không được, cho dù đánh cũng không chết, dù sao người ta cũng cùng cấp bậc thánh giả với mình!
Thương thiên a, đại địa a, các vị thần phật a, có thể cứu ta hay không, ném một đạo sấm sét xuống giết chết tên buồn nôn này đi, thật sự nếu không được, vậy đánh chết ta đi, ta thật sự không chịu được nữa rồi!
Trì Thiên Phong run rẩy quay người lại, dùng một loại khẩu khí hết sức thê lương nói: "Khương Quân Tập... Ta còn phải đi kiếm rượu, nếu ngươi không có chuyện gì mà nói... Trước tiên có thể đi tới chỗ khác chơi... Cho dù là đi dạo thanh lâu sở quán... Cũng không thành vấn đề, chỉ cầu ngươi không đi theo lão phu nữa... Có được hay không?"
"Ân hừ... Trì đại ca, ngươi thật đúng là già mà không kính, thanh lâu cũng đi, đó là địa phương nào, chỗ đó chỉ dành cho đám gia môn các ngươi thôi, ngươi để cho tiểu muội đi thanh lâu...Tới chỗ bẩn thỉu đó, ngươi đường đường là thánh giả, sao lại nói như vậy, đây quả thực chính là vũ nhục tiểu muội, ta liều mạng với ngươi hu hu..." Eo gấu của Khương Quân Tập lảo đảo, cái mông to bè uốn éo, khóe mắt đỏ ửng, dường như bị vũ nhục rất mạnh, nước mắt giống lê hoa đái vũ (NB:lã chã như hoa lê dưới mưa) rơi ra.
Quân Mạc Tà ở giữa không trung rõ ràng có thể có thể thấy được Trì Thiên Phong ở dưới mặt đất, toàn thân nổi da gà, đôi môi run run, cả người run rẩy, hai mắt đăm đăm, giống như ngọn đèn trước gió, chập chờn như muốn tắt.
"Tổ tông a..." Trì Thiên Phong đột nhiên có loại cảm giác như kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, gia hỏa này cứ muốn đi theo mình, rốt cuộc là muốn làm gì a? Nghe lúc trước mấy vị kia đã nói gia hỏa này này không nhẽ muốn tìm thú vui trên thân thể mình sao? Làm sao biết, có một ngày lại bị xui xẻo như vậy?
"Khanh khách khách... Ai nha, bản thân ta đã quên, tại Thiên Hương cũng có sở quán chiêu đãi nữ khách, nơi đó cũng có vài tiểu quan, bộ dạng cũng có chút tuấn tú, chỉ là không đủ cường tráng, Trì đại ca sao biết nơi đó vậy, chẳng lẽ Trì đại ca ngươi cũng thích nơi đó..." Khương Quân Tập quái dị nói.
Trì Thiên Phong như muốn hỏng mất, ta... Ta vừa mới nói cái gì? Ta sao lại thích chỗ đó? Trong nháy mắt nghe ra hàm nghĩa trong giọng nói của tên biến thái này, Trì Thiên Phong thiếu chút nữa chết ngất, mình tự dưng bị một tên biến thái nhìn thành một kẻ biến thái?
"Người ta biết Trì đại ca quan tâm người ta, chẳng qua là người ta không thích kiếm 2 lưỡi, cho nên sẽ không quấy rầy Trì đại ca, tiểu muội ra ngoài tìm vui đây, chờ đến xế chiều sẽ ở chỗ này chờ ngươi, chúng ta cùng nhau trở về, người ta nhất định sẽ giữ bí mật giúp ngươi..." Khương Quân Tập che khuôn mặt thẹn thùng, lắc mông, đáp một cái mị nhãn sau đó mới tà tà bay đi.
"Tốt, tốt tố...t Ngươi đi đi, ta cũng đi đây..." Trì Thiên Phong toát hết mồ hôi, chỉ cầu cho yêu nhân này đừng lôi đi dục tiên dục tử, dục tiên dục tử dục tử dục tiên, toàn bộ không có nghe gia hỏa này nói xong cái gì mà "Kiếm 2 lưỡi", "Giữ bí mật" Chỉ cầu cho người này rời thật xa, vừa nghe được cô nãi nãi này thả người, lão không ngừng gật đầu, mặt không còn chút máu chạy như điên rời đi, như là tên tù nhân được đại xá vậy...
Nhìn Trì Thiên Phong rời đi, Khương Quân Tập mới xoay người tới một hướng khác, vặn eo lắc mông, chải chuốt lại mái tóc, sau đó mới tiêu sái vừa đi vừa lẩm bẩn: "Thật là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, Trì lão nhi này cũng phong tình như thế, ngày sau không thể bỏ qua được, cũng không biết tại tiểu trấn vắng vẻ này có được mấy người xinh đẹp chờ mình đây!"
Quân Mạc Tà ở giữa không trung chỉ cảm thấy toàn thân lông, tóc gáy dựng đứng lên!
Cái này còn là người sao?
Nhìn thân ảnh hùng tráng mà xinh đẹp từ từ rời đi, Quân Mạc Tà nhãn châu - xoay động lập tức đuổi theo.
Một đường đi Khương Quân Tập không vội không gấp, nụ cười quyến rũ vẫn thường trực trên khuôn mặt, nửa bên mặt đỏ hồng, sóng mắt lưu chuyển, làm như rất thẹn thùng, rất khát khao... Tựa hồ trong lòng đang nghĩ tới chuyện gì rất tốt đẹp vậy...
Đột nhiên ánh mắt của nàng tụ lại, ở trước mặt có một bóng hình dị thường cao ngất xuất hiện... Bóng lưng thật đẹp, cao ngạo cùng tiêu sái, giống như ngọn núi vậy.
Lúc trước quấn lấy mấy lão đầu tử thật đúng là lựa chọn không sáng suốt, hiện tại có một món hàng tốt như vậy, tất nhiên phải lập tức sán lại, ban đầu nhẹ nhàng sau dùng bạo lực, không đáp ứng cũng không sao, mềm không được sẽ dùng cứng, ta còn có cái danh là phách vương ngạnh thương cung mà!( NB: lão Phong Lăng cho cái tên thánh giả này ghê quá ta đọc mà muốn ngất)
"Wow, bóng lưng của vị lang quân này thật mê người, khiến ta say mê muốn chết a..." ánh mắt của Khương Quân Tập phát sáng, lè lưỡi liếm môi, vòng eo đảo một cái, lại duỗi tay lấy từ trong ngực ra một cái gương nhỏ, soi soi rồi duỗi tay chỉnh trang lại dung mạo, cuối cùng mới hài lòng, di chuyển tiếu bộ xuân phong như một cơn gió đuổi tới.
Vừa tới, quả nhiên là một thiếu niên xuất hiện trước mắt, lấy nhãn lực của hắn, tự nhiên liếc một cái là thấy, người thiếu niên này chỉ là người bình thường!
Một người bình thường như vậy, làm thế nào có thể chạy thoát khỏi tay một vị cường giả thánh cấp? Đây cũng là một bữa mĩ tiệc lớn a! Nước miếng trong miệng Khương Quân Tập cũng muốn chảy ra, cuối cùng hắn cũng hãm được sự sung sướng, ai nha một tiếng rồi nói: "Công tử, vị công tử phía trước kia..." Thanh âm ôn nhu ngọt lịm, thật mê người giống như mật đường. Nếu chỉ nghe thanh âm thôi, còn tưởng là của một cô gái thiên kiều bá mị...
Người thiếu niên phía trước kia tựa hồ như sợ hết hồn, theo hướng tiếng nói mà quay đầu nhìn lại, mới nhìn tới Khương Quân Tập, ánh mắt toát ra vẻ sợ hãi, nói: "Ngươi... Ngươi... Ngươi rốt cuộc là người hay là quỷ?"
"Ai nha nha... Vị công tử này nói chuyện thật buồn cười, giữa ban ngày ban mặt, làm gì có quỷ? Cho dù có quỷ cũng không sợ, đã có ta ứng phó!" Khương Quân Tập che miệng cười duyên, người thiếu niên nào lần đầu tiên thấy bộ dạng này của nàng cũng phản ứng như thế, đương nhiên nàng sẽ không trách, vừa quan sát khuôn mặt của vị thiếu niên công tử này, trong lòng lại càng yêu thích, chỉ thấy hắn mày kiếm sáng ngời, sống mũi thẳng, đôi môi gọt mỏng, tóc đen như mực, vóc người chính trực, vai rộng eo hẹp, chiều cao cân đối... Chính là một vị thiếu niên trong mộng a. "Vậy ngươi..." Thiếu niên này sợ hãi nhìn quái vật trước mặt, sau đó từng bước từng bước lùi lại, đây cũng là xuất phát từ thực tâm, dù sao vị này thật sự quá ác tâm đi.
"Ta mang một mảnh hảo tâm, thấy công tử đi chậm như vậy, không bằng để ta giúp ngươi một chút." Khương Quân Tập càng nhìn trong lòng càng ngứa ngáy, trái tim giống như con nai nhảy loạn, thiếu niên lang quân anh tuấn đẹp mắt như vậy, hôm nay đúng là nhặt được của quý rồi... Hĩ hĩ hĩ...( mèng ơi)
Không nói lời gì, chỉ thấy vẻ sợ hãi hiện lên trong mắt thiếu niên, Khương Quân Tập giống như là một tên hái hoa dâm tặc điển hình, hắn nhảy lên, một tay cặp lấy thiếu niên đặt bên sườn, một đường chạy như điên... Hiện tại nên tìm một chỗ yên tĩnh, làm chút chuyện tốt mới là đẹp nhấ...t
Thiếu niên bị kẹp hô to: "Thả ta xuống, ngươi mau thả ta xuống, cứu mạng a..." Nhưng thanh âm của hắn dường như bị từng đợt gió đánh tan.
Trong lòng Khương Quân Tập rất đắc ý, cạc cạc cười quái dị nói: "Kêu to lên, kêu to lên đi kưng, ngươi có kêu rách họng cũng không có người tới đâu..."
Đang lúc này, hắn không phát hiện ra, trong mắt thiếu niên đột nhiên toát ra sát cơ nồng đậm!
Đang lúc Khương Quân Tập xuân tâm nhộn nhạo, tỏng lòng tràn đầy dâm ý, là lúc hắn tối không đề phòng nhất.
Một đạo kiếm quang sáng rực chợt lóe lên, tựa như mặt trời chói chang, đột nhiên biến ảo bên dưới sườn Khương Quân Tập, sau đó cắm thật sâu vào trong cơ thể hắn, roạt một tiếng, kiếm khí mãng liệt trong nháy mắt bạo liệt trong cơ thể Khương Quân Tập! Một thanh âm lạnh nhạt đồng thời vang lên: "Tạp chủng, chịu chết đi!"
Kèm theo thanh âm này, thiếu niên cạnh sườn hắn cũng biến mất không còn cái bóng, thời điểm người này xuất hiện, đã cách Khương Quân Tập ngoài mười trượng! Hắn mỉm cười, ánh mắt hàm chứa khoái ý báo thù nhìn nàng.
Thiếu niên này dĩ nhiên là Quân đại thiếu gia Quân Mạc Tà!
Khương Quân Tập phát ra một tiếng kêu thảm tới cực điểm!
Hắn vạn lần không ngờ, "Con mồi" làm cho mình động tâm như thế, lại đột nhiên trong lúc sơ ý bỗng nhiên biến thành một sát tinh đoạt mệnh! Hắn còn không nghĩ tới, một người có thể ẩn dấu thực lực ngay cả dưới mắt của thánh giả!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...