Dị Thế Tà Quân

Hơn nữa lão Thành Chủ thường nán lại chỗ đó, chốn này ra vẻ không thiếu loại Tục Hồn Ngọc tương tự. Ít nhất nếu so với vài khối Tục Hồn Ngọc của Tiêu gia thì còn lớn hơn, thậm chí là lớn hơn nhiều lắm nhiều lắm!

Sau khi tiêu diệt Tiêu gia, Quân Mạc Tà đã sớm thần không biết quỷ không hay đem khối Tục Hồn Ngọc trên người Tiêu Hành Vân bỏ vào túi của mình!

Giờ phút này, không chỉ có Hồng Quân Tháp nổi lên cảm ứng, mà Tục Hồn Ngọc trong lòng Quân Mạc Tà không hiểu sao cũng trở nên ấm áp!

Hàn Phong Tuyết bị dọa cho hoảng sợ mà lui lại hai bước, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn tiểu tử kia đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình.

Chỉ thấy vẻ mặt hắn lại có chút tham lam, lại có điểm ý tứ như sắc lang nhìn thấy mỹ nữ nên không khỏi nhíu mày cảnh giác hỏi "Ngươi muốn làm gì?"

Tiểu tử này không phải cũng có vài vị hồng nhan tri kỷ sao? Tại sao vẫn còn dùng loại ánh mắt đó để nhìn lão nhân gia ta. Bề ngoài thì ta trông như không già, nhưng thật sự là lão nhân gia đó nha, lúc này hắn có ý tứ gì đây?!

"Vãn bối không có tính toán gì, chẳng qua là có chút ý ngưỡng mộ một thân tu vi của lão Thành Chủ thôi." Quân Mạc Tà mỉm cười một phen. Bụp. Trong đầu chịu một đòn của Hồng Quân Tháp mãnh liệt đánh sâu vào, cơ hồ dùng hết tất cả lực lượng mới khống chế để chính mình không đến mức thất thố quá đáng.

Hắn rất kinh ngạc, đến tột cùng là món đồ thần kỳ gì mới làm thiên địa Linh Bảo Hồng Quân Tháp khát vọng như thế? Điều này cũng thật không thể tưởng tượng nổi? Chẳng lẽ ở trên Đại Tuyết Sơn này, vẫn còn có chỗ thần bí khác sao?

Trong đầu Quân Mạc Tà linh quang chợt lóe, đột nhiên nhớ ra ngày đó lúc ẩn nấp phía dưới Ngân Thành, đã gặp một nơi đông đặc lại không thể đi vào. Chẳng lẽ chính là chỗ đó? Nghĩ tới đây, Quân Mạc Tà không khỏi vuốt cằm âm hiểm nở nụ cười.

"Có gì ngưỡng mộ? Tiểu tử ngươi hiện tại tu vi so với ta còn cao hơn! Ngươi là đang khen ta? Nhìn lại nào giống như vậy?" Hàn Phong Tuyết càng cảnh giác, quân Tiểu Tam này rốt cuộc cũng sẽ không nói, ngươi định cướp của người như vậy sao? Càng xem càng cảm giác được tiểu tử này có chút không có hảo ý!

"Kỳ thật Ngân Thành sao lại đành để mất đi? Không phải chính là ở chỗ này sao? Hắc hắc, nếu như muốn gầy dựng lại, thật sự vẫn là không đơn giản!" Quân Mạc Tà xoa xoa cằm, hắc hắc cười nói.

Hàn Phong Tuyết trực tiếp xem như không có nghe thấy, liền coi như tiểu tử này ở đây thả một cái rắm! Phóng cái rắm còn có thể nghe một chút tiếng vang, thấy một chút mùi vị( DG: oạch!). Bây giờ người này nói như thế chính là không vang cũng chẳng thối, không mặn không nhạt, căn bản là nói tào lao, là một lời châm chọc!


Quy mô Ngân Thành, trước sau trải qua bốn đời Thành Chủ bỏ công lớn sửa sang, trước mắt mới phát triển đến dạng này! Gầy dựng lại sao có thể là chuyện đơn giản? Tiểu tử này lại còn nói: thật sự đơn giản! Lão phu xem ra ngươi định châm chọc khiến mình nghẹn họng tức chết thực sự hài lòng sao!

Hàn Phong Tuyết trong bụng hoàn toàn không vui. Nếu không phải vừa mới cùng Quân gia lập quan hệ hòa hoãn nên không tiện ra mặt thì cơ hồ đã muốn giáo huấn hắn tại đây!

Hừm... Mặc dù lão phu đánh không lại hắn... Nhưng tiểu tử này có thể sẽ không dám đánh trả lại?(DG: Mr.Tà mà hiền thế mới lạ!)

"Kỳ thật chuyện Ngân Thành sụp đổ như vậy, thật sự là thiên ý! Bởi vì, người làm đó, có trời nhìn. Động tĩnh thật lớn như thế nếu không phải ông trời làm thì người phương nào có tài cán như vậy?" Quân Mạc Tà lại nói một câu làm lão Thành Chủ sắc mặt càng đen lại.

Lão già cơ hồ muốn nổi trận lôi đình, ghìm giọng nói "Thiên ý? thiên ý chó má! Cho dù lão phu không biết tiểu tử ngươi đến tột cùng sử dụng thủ đoạn gì để có thể làm Kiếm Phong sụp đổ"

" Nhưng nếu như Kiếm Phong không ngã, Ngân Thành làm sao lại chịu vạ lây lan đến mà biến thành phế tích? Tiểu tử ngươi rõ ràng chính là đầu sỏ gây nên, lại cùng lão phu nói hươu nói vượn thiên ý? Cái gì mà ông trời chọc ghẹo?"

" Ngươi nhân tiện ra vẻ chính mình thông minh, không biết nói như thế nào, lão phu cũng muốn xin Quân gia ngươi, cùng gia gia ngươi một chút ý kiến!" (có lẻ là thế ^^!)

Tiểu tử ngươi đòi Hàn gia ta kiến giải, không phải là đem chúng ta bức điên lên sao. Nhưng hiện tại mọi người có quan hệ thông gia, trở về lão phu phải đi tìm gia gia của ngươi. Lão phu không trị được tiểu tử ngươi, nhưng vẫn có thể trị người của ngươi?

"Hàn lão Thành Chủ bình tĩnh ngàn vạn lần đừng nóng, vãn bối cũng không có ác ý, nghe ta kỹ càng, thì ngài cũng sẽ rõ ràng thôi." Quân Mạc Tà bày ra một bộ dáng thông minh, hướng dẫn từng bước mà nói

"Người xem, cả Ngân Thành mãi luôn là Hàn Tiêu hai nhà làm chủ. Hôm nay, Tiêu gia mang tâm phản loạn, mặc dù đã đền tội, nhưng trong Ngân Thành, lại vẫn là tràn ngập dấu vết của bọn họ"

" Đại để là lão thiên gia nhìn không vừa mắt, cho nên dứt khoát chấn động làm cho Ngân Thành tràn ngập khí tức tội lỗi của Tiêu gia phải sụp đổ! Như vậy có một câu so sánh rất tốt. Cũ không đi, mới không đến! Uh, chính cái dạng này, vãn bối nói như vậy, ngài có thể minh bạch rồi chứ?"


Hàn Phong Tuyết nặng nề hừ một tiếng, hai tay ôm ngực, ngẩng mặt nhìn trời, coi như Quân Mạc Tà ở bên cạnh là không khí, giống như không tồn tại. Nếu không, Hàn Phong Tuyết khẳng định chính mình sẽ bị tiểu tử này làm cho chóng mặt!

Rõ ràng? Lão phu rõ ràng cái rắm! Đây là cái thuyết pháp chó má gì? Cái gì mà tràn ngập khí tức tội ác của Tiêu gia? Chẳng lẽ bên trong Ngân Thành cũng chỉ có khí tức của Tiêu gia? Khí tức Hàn gia cũng là không thiếu? Theo như lời nói của tiểu tử ngươi, hôm nay Tiêu gia đã tử tuyệt, chết sạch, chẳng phải chính là Hàn gia chúng ta cũng muốn diệt sạch sao?

Lão phu đại nhân đại lượng, cũng lười tức giận với ngươi! Hừm, nếu các đấng tiền bối không làm việc cẩn thận chắc chắn thì hiện tại có khi hắn cũng chẳng thèm dùng tiếng người mà chê bai...

Bên kia, vợ chồng Hàn Trảm Mộng cùng Đông Phương Vấn Tâm cùng với Quân Vô Ý cũng đạt thành hiệp nghị, Tuyết Sương Thanh nhìn Quân Vô Ý, càng xem càng cảm giác vừa lòng, làm vị Huyết Y Đại tướng này nhìn mặt mày đều đỏ cả lên.

Đúng là, mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng thú vị. Hôm nay mọi chuyện đã xong, tâm tình Tuyết Sương Thanh đã tốt trở lại, Ngân Thành dù không còn, cũng không phải không thể gầy dựng lại.

Mấu chốt nhất chính là đã không còn Tiêu gia! Đây mới là chuyện tình làm cho người ta thoải mái! Hiện tại đương nhiên muốn suy nghĩ vấn đề chung thân hạnh phúc của nữ nhi.

Tuyết Sương Thanh lén lút nhéo cánh tay Hàn Trảm Mộng một phen, lặng lẽ nói: "Cũng khó trách Dao nhi coi trọng hắn, tên Quân Vô Ý này nếu so với kia Tiêu Hàn mạnh mẽ hơn rất nhiều. Vô luận là tướng mạo hay là nhân phẩm, hoặc là phong độ hàm dưỡng, đều phải so sánh Tiêu Hàn cao hơn không chỉ một bậc!"

" Một thân Huyền công cũng bất phàm, rất biết kiềm chế, ta nhìn đi nhìn lại cũng không rõ sâu cạn thế nào, nhưng có lẽ đã cao hơn nhạc phụ rồi. Lên trời xuống biển cũng khó tìm kiếm nha..."

Hàn Trảm Mộng lặng lẽ gật đầu, trong ánh mắt, hiển nhiên cũng có chút vừa lòng, cuối cùng cũng xong một cái gai trong lòng(DG: con gái trong nhà như trái bom mà, đẩy đi được mừng hết biết!).

Con gái lớn trải qua bao nhiêu khó khăn, cuối cùng tâm nguyện cũng được đền bù, hơn nữa đám Tiêu gia phản nghịch này cũng được thanh trừ hết, mặc dù Ngân Thành sụp đổ nhưng, tóm lại vẫn còn là một chuyện tốt!


Ít nhất sau này ở nhà cũng sẽ không có buồn phiền quá lớn. Hơn nữa tên con rể này thoạt nhìn cũng là làm cho người ta cảm giác có thể tin tưởng được

"Cái...này... Quân phu nhân..." Mặc dù vợ chồng Hàn Trảm Mộng trên danh nghĩa nếu so với Đông Phương Vấn Tâm thì coi như là cao hơn một bậc, nhưng hiện tại hai người Quân Vô Ý còn chưa thành thân, Tuyết Sương Thanh cũng không có ý kêu là cháu dâu...

Lại nói tuổi hai người kỳ thật hơn kém cũng không được vài tuổi, hơn nữa, chính tiểu nữ nhi nhà mình ra vẻ vẫn đối với nhi tử người ta rất có cái ý tứ kia, cái...này... Cái...này cái...này, đúng là một bút khó tả khó nói vai vế lung tung.

Cho nên Tuyết Sương Thanh trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy đầu óc chính mình mơ hồ, căn bản không biết xưng hô như thế nào mới phải, suy nghĩ hồi lâu, mới kêu một tiếng 'Quân phu nhân,...

"Cái...này, không biết Hàn phu nhân có gì căn dặn?" Đông Phương Vấn Tâm đồng dạng cảm giác xưng hô có chỗ không đúng, nghĩ lại, vẫn nên bắt chước cách gọi củaTuyết Sương Thanh.

"Cái...này, ta có một chuyện..." Tuyết Sương Thanh nhìn tiểu nhi nữ của mình một chút, rốt cục cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hướng về Đông Phương Vấn Tâm nói: "Có một việc, chỉ sợ muốn thỉnh Quân phu nhân làm chủ "

Đông Phương Vấn Tâm thấy vẻ mặt của nàng, trong lòng đã sớm rõ ràng bảy tám phần, nói: "Hàn phu nhân có chuyện gì cứ nói."

Tuyết Sương Thanh không nói chuyện, trước thở dài một hơi, nói: " Kỳ thật những điều này cũng đều là việc của tiểu nhi nữ, những năm gần đây thật sự là làm ta đau đầu không thôi, trưởng bối bọn ta nghĩ sai thì hỏng hết, làm cho Dao nhi thống khổ mười năm, ta coi như là chân chính suy nghĩ cẩn thận"

" Chung thân đại sự của nữ nhi, hãy để cho bọn họ tự mình làm chủ là tốt nhất, bậc cha mẹ chúng ta, thật sự là bó tay, chỉ cần bọn họ cảm thấy hạnh phúc là trên hết"

" Cứ mỗi ngày nhìn mà lo lắng suông, ban đêm mang trong lòng mà khó ngủ, cũng là làm việc vô bổ, không bằng dứt khoát buông tay, làm thỏa mãn tâm nguyện bọn họ..."

"Đúng vậy, không sinh con gái không biết cha mẹ khổ, không dưỡng con gái không biết cha mẹ ân... Lúc này giúp cho tiểu tử kia, nhiều ít gì cũng đều là tâm huyết cả..."

Đông Phương Vấn Tâm tràn đầy đồng cảm gật đầu, thở nhẹ một tiếng, mới có chút ý tứ thỏa mãn hàm xúc nói: "May mắn Mạc Tà nhà ta là người thành thật, từ nhỏ có nghe nói, thật sự ngoan. Kêu hắn làm cái gì thì ngoan ngoãn tuân theo làm ta đỡ tốn không ít tâm tư..."

Nàng mới nói tới đây, đột nhiên bên cạnh Quân Vô Ý phốc, một tiếng, vẻ quái dị quay đầu lại, vẻ mặt kia tựa hồ như đột nhiên bị nội thương...


Gì chứ? Thành thật? Ngoan? Nghe lời? Bớt lo? Những lời này là thật cũng không thể không nói, nhưng từ tốt đẹp như vậy như thế nào có thể dùng để hình dung cái thằng nhóc Mạc Tà này?

Nếu là đại tẩu ngài biết nhi tử ngài mấy năm nay đã làm gì, ta cam đoan ngươi tức giận đến tái mặt. Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, vì khen con cái chính mình, thật sự điều gì cũng dám nói ra.

Ngay cả đại tẩu nữ nhân ôn nhu hiền thục như vậy cũng biết trợn tròn mắt nói dối, điều này thật không dễ dàng...

"Cũng phải thôi, đám con cái biết nghe lời thì những người làm mẹ như chúng ta thật dễ dàng hơn rất nhiều"

"Thật sự rất hâm mộ ngươi, con cái có tiền đồ như vậy, lại ngoan như vậy..." Tuyết Sương Thanh nói những lời này rõ ràng có chút tuyên bố trái với lương tâm.

Mắt liếc thấy Quân Mạc Tà tiểu tử này đúng là loại... lắc cấc đệ nhất thiên hạ, thậm chí vẫn còn mang một loại tính khí du côn cùng tà tính... Chả biết làm thế nào mà không sao nhìn ra Đông Phương Vấn Tâm nói tới 'thành thật, ngoan ngoãn, nghe lời, bớt lo' thì ở chỗ nào...

Nhìn người này giống như toàn thân đều là mang theo một tính cách không thể dạy nổi, cứ nói là mẹ khen con mình thì còn dễ nghe hơn...

"Chà, hôm nay, tâm nguyện Dao nhi được đền bù, có chỗ chung thân, vợ chồng chúng ta coi như là bỏ xuống được một cái gai rất lớn trong lòng..." Tuyết Sương Thanh ấp a ấp úng nói: "Nhưng tiểu yêu nữ này, cũng làm cho ta đau đầu thật nhiều..."

" Nha đầu Mộng Nhi kia băng tuyết thông minh, lanh lợi nhu thuận, người gặp người thích, lớn lên lại là xinh đẹp Thiên Tiên, như thế nào lại làm ngươi đau đầu?"

Đông Phương Vấn Tâm một bộ dáng kinh ngạc. Hừ hừ, con của mình hiện tại là bảo bối, cô nương nhà ngươi nghĩ muốn phần một chén canh, phải dựa vào chính mình bắt đầu mới được. Dù sao ta sẽ không mở miệng trước. Cho nên Đông Phương Vấn Tâm unh dung bình tĩnh vững như núi Thái Sơn!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui