: Be_U
Biên Tập: Be_U
Thiên Phạt chúng thú tức thời bái phục sát đất, tỷ phu của chúng ta thiệt là bạo hãn, đại tỷ bá đạo như vậy mà cũng bị quát như thế, thiệt là xuất sắc, khâm phục sái cổ luôn!
Mai Tuyết Yên mặt trắng bệch, trong mắt không nhịn được trỗi lên một tia phẫn nộ. Nàng không bực mình Quân Mạc Tà đối với nàng không khách khí, mà giận hắn tại sao không thèm để ý đến thiên hạ chúng sinh.
"Mạc Tà, ngươi sao có thể như vậy được? Vì Đoạt Thiên Chi Chiến, cần phải tính toán những chuyện hơn thua của cá nhân sao?" Mai Tuyết Yên thở dài, nén giận nói: " Mạc tôn giả đã hy sinh như như vậy, chúng ta lẽ nào không lấy mạng hắn thì không được sao? Thật sự có ý nghĩa ư?"
"Đúng là lòng dạ nhân từ của đàn bà, lúc trước ta đã nói nàng đứng tránh qua một bên, nàng không nghe à!" Quân Mạc Tà tức giận nói: "Nếu không phải bởi vì Đoạt Thiên Chi Chiến, Độn Thế Tiên Cung mười vị chí tôn liệu có khả năng gây cho nàng thân chịu trọng thương một trăm năm không lành? Nếu không phải vì Đoạt Thiên Chi Chiến, Tam Đại Thánh Địa dám đối phó nàng không? Sớm đã biết bao nhiêu người chết dưới tay nàng! Nếu không phải vì lợi dụng lòng quan tâm đến đại cục của nàng, bọn chúng dám không? Dám không?"
"Hết lần này tới lần khác đều là bởi vì cái thứ gọi là "Đoạt Thiên Chi Chiến" mà nàng cứ phải chịu thiệt thòi!" Quân Mạc Tà cười lạnh một tiếng rồi nói: "Mà lần này cầu xin tha thứ, lý do cư nhiên vẫn là Đoạt Thiên Chi Chiến! Ta hỏi nàng, nàng rốt cuộc muốn chịu thiệt thòi đến lúc nào mới tỉnh đây!? Thử hỏi một câu, nếu như vai diễn đổi cho nhau, nếu như kẻ đang van nài là bản thân nàng, nàng nói những kẻ của Tam Đại Thánh Địa có bỏ qua cho nàng hay không? Có khi nào nhờ Đoạt Thiên Chi Chiến mà nàng được sống tiếp không?"
"Ta đương nhiên có thể tưởng tượng được sự lựa chọn của bọn họ sẽ như thế nào, nhưng lần này lại không giống …", Mai Tuyết Yên gấp rút phân tích, "ta có thể cảm giác được tâm ý của Sinh Tử Chí Tôn thật sự là mười phần…"
"Thế thì sao chứ? Dẫu thế thì cũng chẳng có chút bất đồng nào!" Quân Mạc Tà lạnh lùng nói. "Bởi vì một lần này, bọn họ vẫn đang lợi dụng sự quan tâm cho đại cục của nàng! Ta chưa hề phủ nhận là lần này Mạc Tiêu Dao chính thật là thật lòng vì Đoạt Thiên Chi Chiến, chân chính vì thiên hạ chúng sinh! Tâm ý của hắn, không chỉ mình nàng cảm giác được, ta cũng có thể cảm thụ được thành ý của hắn, toàn là mục đích chân chính! Nhưng đây không phải là lý do mà chỉ cần bọn họ cầu xin thì chúng ta liền bỏ qua! Nàng hiểu không?" Đây là tranh chấp đầu tiên từ lúc Mai Tuyết Yên biết Quân Mạc Tà! Lại là một hồi tranh chấp nghiêm trọng.
"Quân Mạc Tà, ngươi dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử! Chúng ta hiện giờ tuy suy sút, nhưng ngươi cũng không thể nhục mạ tùy ý!" Cổ Thanh Vân nghiến răng, gân xanh trên huyệt Thái Dương giật giật, đã phẫn hận đến cực điểm.
"Ta trước giờ vẫn là một kẻ tiểu nhân, trước giờ có bao giờ đã phủ nhận đâu? Nhưng mà, các người là quân tử à!?" Quân Mạc Tà lạnh lẽo nhìn hắn: "Ta chỉ hỏi ngươi một câu, Mạc Tiêu Dao, không cần làm ra vẻ khổ đại thù thâm như là phải chịu nhiều ủy khuất như thế, ngẩng đầu lên, mở to mắt ra! Cả lời khó mở miệng nhất cũng đã nói ra, lẽ nào vẫn không dám mở to mắt mà nhìn kẻ có đại quyền sinh sát ngay trước mắt ư?"
Mạc Tiêu Dao mệt mỏi mở mắt, đáy mắt hàm chứa sự nhục nhã ê chề, lạnh giọng nói: "Ngươi muốn hỏi gì? Ngươi hỏi đi! Lão phu rửa tai cung kính lắng nghe!"
"Ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề tối đơn giản! Trong mấy năm gần đây, Độn Thế Tiên Cưng đối phó Thiên Phạt Mai tôn giả phải chăng trước giờ đều lợi dụng yếu điểm về quan niệm đại cục của Mai tôn giả, rõ ràng biết Mai tôn giả vì Đoạt Thiên Chi Chiến sẽ không hạ sát thủ nên mới dám ra tay? Rất đơn giản phải không, đáp án bất quá chỉ là "Có", hay "Không", hai chữ, hãy cho ta một đáp án rõ ràng!"
"Có!" Gương mặt trắng bệch của Mạc Tiêu Dao xuất hiện một tia xấu hổ, nhưng câu trả lời của hắn không hề do dự chút nào. Sự thật chính là như vậy, bọn họ vốn trước nay đều lợi dụng lòng lương thiện của Mai Tuyết Yên mới lần này tới lần khác nhằm vào nàng!
"Nếu như không phải là Mai tôn giả mà là một ma đầu không việc ác nào không làm, một Thiên Phạt vương giả không có một chút cố kỵ nào, các ngươi dám làm thế không?" Quân Mạc Tà tiếp tục hỏi.
"Không dám! Nhưng nếu như chúng ta hoàn toàn có thể nắm chắc, liền nhất cử tiêu diệt nàng!" Mạc Tiêu Dao thở ra? "Bởi vì nếu như nàng hoàn toàn không để ý mà phát động "Huyền Thú Triều" tấn công đại lục, sẽ là tai nạn của toàn đại lục! Bởi vậy, nếu là như thế, liền phải thận trọng tính toán, tiếc là nàng ta lại không phải, may mắn là nàng không phải."
Mai Tuyết Yên đau khổ khép mắt.
Lúc trước sớm đã đoán được nguyên nhân thế này, nhưng lúc này đây nàng chính tai nghe đương sự thừa nhận sự thật, lại vẫn có cảm giác đau khổ như vạn tiễn xuyên tâm, và đau lòng vì những chuyện nàng đã làm đều thật không đáng! Thì ra lý do mà những chiến hữu lúc trước đối phó nàng cư nhiên là vì nàng quá thiện lương!
Chính sự thiện lương, lòng quan tâm đại cục của nàng đã cho phép bọn họ không hề e ngại, năm lần bảy lượt mai phục ám sát, thậm chí suýt đã khiến cho bản thân vạn kiếp bất phục! Bởi vì bọn họ biết, nàng sẽ không đánh trả quá tuyệt tình! Nàng vĩnh viễn sẽ không đối phó bọn họ giống như bọn họ đối phó nàng! Bởi vậy bọn họ tự tin không sợ! Thế giới này, từ bi thì sao? Thiện lương, liền chinh là lý do nên chết ư? Thiện lương, liền chính là nguyên nhân nên bị gài bẫy hãm hại ư?! Thiện lương, liền chính là căn nguyên của việc nên bị áp bức ư? Thiện lương, liền có thể trở thành cái cớ cho kẻ khác có thể vô liêm sỉ ư? Lúc này đây, Mai Tuyết Yên trầm sâu trong mê võng…
"Bây giờ các ngươi đã thua! Nhưng các ngươi vẫn muốn đem chuyện Đoạt Thiên Chi Chiến ra nói…" Quân Mạc Tà cười mỉa nói: "Ta biết, Mạc tôn giả, trong lòng ngươi lúc này đang thật sự hối hận, bởi vậy ngươi dựa vào Đoạt Thiên Chi Chiến cầu xin, cũng thật sự muốn vì Đoạt Thiên Chi Chiến xuất ra một đao! Rõ ràng, mục tiêu này thật cao cả, thật cao thượng! Thậm chí, ngươi cũng đã hy sinh rất nhiều! Điểm này, ta bội phục ngươi!"
"Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết! Mặc cho lý do có cao cả bao nhiêu đều không thể thành cái cớ cho ngươi tham lam chiếm đoạt, làm bao điều ác!" Quân Mạc Tà lãnh khốc cười. "Vì Đoạt Thiên Chi Chiến, vì thiên hạ chúng sinh, nói nghe thật hay! Các ngươi đúng là đã làm thế, đã ra sức! Nhưng, chậm đã, điều đó chẳng đại biểu cho cái gì sất! Làm sai một chuyện, vẫn phải trả giá! Không ai cho rằng vì ngươi đã ra sức cho Đoạt Thiên Chi Chiến nên phải è cổ ra cho các ngươi giết!"
"Ngay cả những cái gọi là "sự tích anh hùng" đi nữa, cũng không thể lấy công chống tội!" Quân Mạc Tà sắc bén vô tình nói: "Có kẻ đi cướp để cho mấy đứa nhỏ ở nhà có thể ăn no. Có kẻ càng cao thượng hơn, bởi vì trong nhà hắn thu dưỡng vô số cô nhi… nhưng những kẻ đó đã cướp, đã là một sự thật! Có kẻ giết người, bởi vì bảo hộ người thân, nhưng hắn đã là kẻ sát nhân! Đây cũng là sự thật. Sẽ không có ai bởi vì bọn họ có nỗi khổ riêng mà bỏ qua cho họ!"
"Sự thật như vậy, các người lại dựa vào lý do gì?" Quân Mạc Tà hung hăng nói. "Các ngươi hại chiến hữu, diệt đồng bạn, đồ huyền thú, săn huyền đan, rồi nhân danh đề thăng thực lực để ứng đối Đoạt Thiên Chi Chiến! Cho là ta tin tưởng các ngươi sau khi đề thăng lực lượng thật sự dùng cho Đoạt Thiên Chi Chiến chăng nữa… nhưng hai chuyện này có liên quan gi sao!?"
"Đoạt Thiên Chi Chiến, từ trước tới nay đều là nghĩa vụ của các người! Không phải là cái cớ cho các người! Càng không phải là lý do để cho các người làm ra những chuyện xấu xa đê tiện không biết xấu hổ! Hôm nay, ta tuyệt không bỏ qua cho các ngươi!" Quân Mạc Tà nói.
Hắn lãnh đạm nói, cười lạnh chỉ những tàn binh bại tướng trước mặt nói: "Mạc Tiêu Dao, ta tin những lời ngươi nói là thật tâm! Nhưng ngươi biết hôm nay các ngươi đã chết bao nhiêu người? Ngươi quay đầu lại nhìn thuộc hạ của mình, có ai không hận chúng ta thấu xương? Nơi đây có hơn 80 cao thủ Chí Tôn Thượng hạng, Mạc Tiêu Dao, cho dù ta tin ngươi sẽ không trả thù, nhưng bọn họ thì sao? Ngươi có thể cam đoan ư? Bọn họ sẽ không hề báo thù ta, báo thù Quân gia? Ngươi nói ta nghe, ta có thể tha các ngươi sao? Ta có thể thả hổ về rừng sao? Ta dám sao? Đổi lại nếu ngươi là ta, ngươi dám không?"
Mạc Tiêu Dao chỉ biết thở dài! Lúc đầu hắn nghe Quân Mạc Tà nói không thuận tai, cho là một sỉ nhục! Nhưng, nghe hắn nói tiếp, Mạc Tiêu Dao rốt cuộc cũng hiểu rõ, những việc mà bọn họ làm thật sự quá phận, cũng quá đê tiện!
Tam Đại Thánh Địa trước nay đều cho rằng, chỉ cần vì Đoạt Thiên Chi Chiến, bọn họ làm bất cứ cái gì cũng đúng! Nhưng chính cách nghĩ này, bản thân đã là một sai lầm nghiêm trọng!
"Quân Mạc Tà, ngươi có gì không tin bọn ta? Lẽ nào ngươi bức bọn ta phải phát huyết thệ hay viết huyết thư bảo chứng?" Tiếu Thiên Nhai nghiến răng nói.
"Huyết thệ, bất quá chỉ là một câu nói mà thôi! Hai môi trên dưới khép lại là có thể nói ra; Huyết thư, cũng thế, chỉ là một tờ giấy! Các người cho rằng ta chịu tin sao?" Quân Mạc Ta cười lạnh. "Các ngươi muốn ta đem tính mạng toàn gia ra đánh cược với sự đáng tin cậy của cái gọi là lời thề à? Thệ ước vạn năm trước của tổ tông, các ngươi còn có thể vi phạm mà xuống tay với Thiên Phạt, ta mà tin các ngươi thì là thằng ngốc chắc? Rủi ro như vậy, ta sẽ không mạo hiểm, càng không dám mạo hiểm!"
"Lần này là chúng ta thảm bại, vốn là không biết lượng sức, tự rước lấy nhục!" Mạc Tiêu Dao cười khổ một tiếng, ngoảnh đầu nhìn vẻ phẫn nộ lẫn thù hận trên mặt tám mươi tên thủ hạ phía sau, oán độc sâu sắc như thế, ngay cả chính Mạc Tiêu Dao hắn cũng có thể cảm nhận được một cách rõ mồn một, bất giác thở dài một hơi!
Mối thù khắc cốt ghi tâm này, dẫu cho hắn liên tiếp ra lệnh không được báo thù thì vẫn sẽ có kẻ ngoài thì vâng dạ nhưng sau đó lén lúc đi báo thù, còn về chuyện hai năm rưỡi sau liệu có thể còn giữ được cái mạng hay không, đến Thiên Phạt lệnh tử vân vân, lại càng hoang đường.
Quân Mạc Tà nói trắng ra là không sợ bọn họ báo thù, Mai Tuyết Yên cũng không sợ! Nhưng, những người khác ở Quân gia thì sao? Thiên Phạt chư thú thì sao? Đâu phải ai cũng là tôn giả cao thủ!
Lại thêm Đoan Mộc thế gia, Tư Không thế gia, Đông Phương thế gia… những gia tộc này, chỉ cần để những người ở đây sống sót, thì những gia tộc này đều sẽ phải hứng chịu báo thù đẫm máu! Đây là chuyện chắc chắn không phải nghi ngờ!
Năm ấy, mười vị Chí Tôn Thượng hạng có thể ám toán Mai Tuyết Yên đến suýt mất mạng! Càng hà huống bây giờ là tám mươi vị đỉnh phong cường giả hàng thật giá thật! Tuy Mai Tuyết Yên lúc đó đã bị trọng thương trước, nhưng thực lực cực mạnh của các vị Chí tôn này cũng không thể nghi ngờ!
Ngoài Quân gia ra, dù là toàn bộ san bằng các gia tộc khác, cũng không phải là chuyện không thể! Thậm chí, trong tám mươi người này xuất ra một hai người đã có thể làm chuyện đó nhẹ như không!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...