: KhucCui
Biên Tập: Maison
Quân Mạc tà nhẹ nhàng tiến vào, ngón tay khẽ bắn, ba nữ tử không thấy hay cảm thấy bất cứ điều gì đã lâm vào hôn mê.
Cuối cùng Quân đại thiếu gia coi như có phong độ, không có hạ sát thủ đối với nữ nhân, nếu không đổi lại, JL(không bít JL này là gì!) thì chỉ còn là ba bộ tử thi.
"Là ngươi? Quân Mạc Tà?" Bát trưởng lão đảo mắt một cái liền lập tức nhận ra hắn, trong mắt liền toát ra oán độc sâu sắc.
"Ngươi vào bằng cách nào?" Hai người nhìn nhau, trong lòng đồng thời nổi lên một ý nghĩ cực xấu: chẳng lẽ Phong Tuyết Ngân Thành đã bị thất thủ? Nhưng lão Đại không phải đã nói Tam Đại Thánh Địa đưa tới hàng trăm cao thủ để giúp chúng ta đối phó với Quân gia sao? Sao lại nhanh như vậy liền thất thủ?
"Ta vào bằng cách nào có lẽ không quan trọng! Ít nhất đối với các ngươi là không quan trọng, quan trọng là một việc khác, ta muốn chúc mừng hai vị, các ngươi lập tức có thể đi ra ngoài! Lại thấy ánh mặt trời, có phải là một niềm vui rất bất ngờ không?"
Quân mạc Tà không có thời gian tốn hơi, thừa lời với bọn họ, liền dứt khoát xuất thủ. Mỗi chỉ một người, chế trụ huyệt đạo của hai người này, lấy thực lực kinh người cấp hai Tôn Giả của hắn mà nói, đối phó hai người Huyền giả Thần Huyền nhất phẩm tự nhiên là dễ như trở bàn tay, không cần tốn nhiều sức lực! Đối phương căn bản không có bất cứ chống cự nào!
Quân Đại thiếu gia dễ dàng chế phục hai người, lập tức thi hành bước tiếp theo của kế hoạch, thần quang trong đôi mắt bạo phát, khẽ quát: "Nhiếp hồn!". Lần này cũng không có mượn bất cứ ngoại lực gì, trực tiếp sử dụng tinh thần lực tối tinh thuần của bản thân mạnh mẽ thôi miên, trong nháy mắt đã làm lạc đi tâm trí của hai người này!
Ánh mắt Quân mạc Tà phát ra thần quang yêu dị, tập trung vào ánh mắt hai người, Bát trưởng lão và Cửu trưởng lão ánh mắt từ phẩn hận chuyển sang mờ mịt rồi lại chuyển thành ngoan ngoãn, thậm chí phục tùng từ đáy lòng.
Quân mạc Tà từ lúc đột phá đến giờ thi triển Nhiếp Hồn so với lúc đầuThiên Huyền sơ cấp thì so với lúc sau thi triển mặc dù nguyên lý không khác nhưng hiệu quả lại không cùng cấp bậc!
Lần này đây, chính là cực kì triệt để, cũng là tối thuần thục!
Tối nay! Ta sẽ mời này Phong Tuyết Ngân Thành long trời lỡ đất!
Khóe miệng Quân Mạc tà lộ ra một nụ cười tàn khốc, thần quang yêu dị trong mắt cáng lúc càng mạnh mẽ!
Trong lúc đó, đại sảnh bên trong Ngân Thành, cải cọ của Hàn Tiêu hai tộc cũng đã đến mức độ gay cấn.
Hàn Trảm Mộng sắc mặt ngưng trọng mang theo bi thương, lời nói càng thêm lãnh ý rét lạnh, trầm giọng nói: "Tiêu Hành Vân, từ lúc Ngân Thành được thành lập, trải qua vô số gian nan, qua bao thế hệ tới nay, Hàn gia ta nghiêm ngặt tuân thủ di nguyên tổ tông "Đối với Tiêu gia chiếu cố có hơn, vô luận chỗ tốt gì đều tùy ý Tiêu gia lấy ra, Hàn gia đều cho là phù hợp. Một khi gặp nguy hiểm, mỗi cái dũng giả Hàn gia đều xông lên trước, cho Tiêu gia các ngươi ngồi mát ăn bát vàng, mỗi cái, mỗi cái đều có thể chứng minh rõ ràng!"
"Xa xa không nói, ngày đó các ngươi tàn sát hai tiểu bối Quân gia, dẫn động Đông Phương thế gia điên cuồng phản công, nếu không có gia phụ trái với luong tâm phá lệ, thỉnh Chí tôn đứng đầu Vân Biệt Trần, cùng nhau áp chế Đông Phương thế gia, ngươi nói chỉ bằng thực lực huynh đệ các ngươi thật có thể chiến thắng Đông Phương lão phu nhân sao? Chỉ sợ một lần đó cũng có thể đủ cho Tiêu gia có nguy cơ diệt tộc!"
"Nhường nhịn, chiếu cố như vậy, đã qua mấy trăm năm thơi gian lịch đại tổ tiên đều cũng đã hết sức huynh hữu đệ cung, còn thân hơn thủ túc, nhưng đến thế hệ này của ngươi, dĩ nhiên lại lòng lang dạ thú như vậy đi ngược lại!"
" Không chỉ có ý muốm cướp địa vị thành chủ, mà còn tùy ý tàn sát huyết mạch đồng bào! Hành vi như thế nhân thần cộng phẫn, thiên lý bất dung! Tiêu Hành Vân, ngươi tạm thời đóng cửa tự vấn lòng, như thế nào không làm thất vọng nhiệt huyết liệt tổ liệt tông Tiêu gia vì Ngân thành mà rơi đầu?"
"Nói thật hay, Hàn Trảm Mộng, ngươi đã nói như vậy, lão phu trái lại muốn hỏi một câu, di nguyện tổ tông ban đầu đến nay vẫn còn treo trên vách tường! Ngươi cũng nói, lịch đại tổ tiên Tiêu gia ta tất cả đều vì Ngân Thành dốc hết tâm huyết, cúc cung tận tụy! Nhưng ngươi, trước mắt lại đối đãi với Tiêu gia ta như thế nào? Ngươi cư nhiên còn có da mặt bực này nói đến? Đến tột cùng là ai đi ngược lại, lời nói và việc làm không đồng nhất?"
Tiêu Hành Vân mặt mày bi phẫn, phẫn nộ, râu trắng phát run, trỏ tay hét lớn: "Ban đầu, Tiêu Hàn cùng Yên Dao, hai hài tử thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, người lớn hai nhà chúng ta hiệp nghị, định ra hôn sự, song phương chưa từng có dị nghị gì! Sẽ chờ cho bọn chúng khi lớn lên, sẽ thành thân, bách niên hảo hợp, bạch đầu giai lão, vốn là một mỹ sự thật lớn!"
" Nhưng ngươi, Hàn Trảm Mộng không biết dạy con, con gái vừa xuống núi liền cùng dã nam nhân câu kết làm bậy, lại vẫn còn cái gì thề non hẹn biển, phi Quân bất giá! Lúc ấy hai nhà vẫn còn thân thết, lời thề vẫn còn văng vẳng bên tai, cư nhiên lại làm ra việc thấp hèn như vậy thực là làm nhục nề nếp gia đình Tiêu gia ta!"
Gọng nói của hắn hổn hển, trầm trọng: "Nhục nhã vô cùng bực này, Tiêu gia ta sao lại chịu từ bỏ ý đồ! Nhưng ngươi không chỉ không trách cứ con gái ngươi, ngược lại bốn phía cản trờ Tiêu gia ta báo thù rửa hận, bắt chúng ta đem cái oán khi kia tươi sống nuốt trở lại vào trong bụng"
"Ngươi chẳng lẽ không biết Tiêu gia ta cũng là một thế gia đại tộc! Tiêu gia ta cũng có tôn nghiêm! Những điều này ngươi đều suy nghĩ qua sao? Có khả năng ngươi chỉ biết thiên vị con gái mình, căn bản không hế bận tâm đến mặt mũi Tiêu gia ta, khư khư cố chấp, cường ngạnh như thế nào! Trong thiên hạ, chỉ cần là nam nhân lại bị người khác đoạt mất vợ còn không báo thù lúc này thì xem như đạo lý gì? Có người nào có thể nhẫn được loại khẩu khí này?"
Hàn Trảm Mộng hai mắt lãnh khốc nhìn qua, giọng căm hận nói: "Tiêu Hành Vân, ngươi không cần ở nơi này lật ngược phải trái, lẫn lộn trăng đen! Thị phi đúng sai sớm có định luận, xác thục là ban đầu Dao nhi tuổi còn nhỏ định ra hôn sự!"
" Nhưng lúc ấy, [nội tử/ vợ] từng trịnh trọng nói qua, hôn sự tạm thời định ra, chỉ cần hai đứa tình đầu ý hợp, có thể thành thân! Nhưng nếu như tính tình không thể tương đầu, cũng có thể lánh nghị! Những lời này là có chứ? Lúc ấy định ra chuyện này, tất cả trưởng lão hai nhà ở đây đều chứng kiến, tin rằng tất cả mọi người đều không quên!"
"Cho tới khi Tiêu Hàn lớn lên cuối cùng là người như thế nào, tất cả mọi người ở đây vô cùng hiểu rõ, Hàn mỗ ở nơi này cũng không muốn nhiều lời, chỉ có Dao nhi từ đầu tời cuối đều phản đối chuyện này, trước đây, lúc bọn họ xuống núi rèn luyện cũng từng đau khổ cầu khẩn giải trừ hôn ước nhiều lần, thậm chí còn có một lần quỳ gối trước mặt ngươi thỉnh cầu ngươi làm chủ, chuyện này hết thảy ngươi không quyên chứ?"
" Lúc ấy ngươi nói như thế nào? Ta nhớ kỹ ngươi nói rất đúng: hôn nhân đại sự, chính là đại sự cả đời của hai người, nếu thật sự là không hợp cũng không nên miễn cưỡng! Dù sao dưa hái xanh không ngọt! những lời này là chính miệng ngươi nói, ngươi cũng sẽ không quyên chứ?"
"Trước có [nội tử/ vợ] nói như vậy, sau lại có câu nói kia của ngươi, hôn ước tuy có nhưng đã sớm tồn lại trên danh nghĩa! Nhiều nhất chỉ là không có tuyên bố ra ngoài mà thôi! Chuyện này thật ra cả Phong Tuyết Ngân thành có ai trong lòng không biết rõ? Tại sao ngươi lại nói đến làm bại hoại nề nếp gia đình Tiêu gia?"
"Đến khi Dao nhi xuống núi, gặp được Quân gia Tam công tửQuân Vô Ý, hai người tâm đầu ý hợp, ái mộ lẫn nhau, nhưng Dao nhi thủy chung chưa hề tiết lô quá thân phận của mình, ý muốn của nàng chính là bảo toàn mặt mũi Tiêu gia các ngươi! Nàng chỉ nghĩ khi trở lại Ngân thành báo cáo chúng ta, cuối cùng chính thức giải trừ hôn ước, sau đó mới thể hiện thân phận của mình với Quân Vô Ý, chỉ cầu ba nhà hòa thuận, không gây nên mâu thuẩn"
"Chuyện này, sau khi Dao nhi hồi sơn, chính ta và ngươi cùng nhau hỏi mới biết được, ngươi sẽ không giả bộ hồ đồ nói không nhớ rõ chứ? Hôm nay lại muốn bắt được không phải đương lý thuyết! Là dụng ý gì?"
"Chuyện quá rõ ràng, Quân Vô Ý rõ ràng là hoàn toàn không biết nội tình, Quân gia lại càng thêm là người vô tội, nhưng Tiêu gia các ngươi lại giống trống khua chiên xuống núi, mang Dao nhi quay về, càng bức bách Quân gia! Dao nhi là nữ nhi Thành chủ, bị các ngươi mạnh mẽ áp giả quay về, lúc ấy ta cũng không nói gì thêm, đơn giản là trong lòng đối với Tiêu gia vẫn có phần áy náy"
" Mặc dù là mọi người đều biết, nhưng dù sao cũng là Hàn gia ta đề xuất giải trừ hôn ước trước tiên. Về lý thì thì là chúng ta sai trước, nhưng các ngươi lại càng tệ hại hơn, cấu kết với bọn đạo chích, hạ độc thủ hại chết ba anh em Bạch Y Quân soái Quân Vô Hối! Làm cho Quân gia gia sa sút khốn đốn, gần như không gượng dậy nỗi! Càng tận lực không đưa Quân Vô Ý vào chỗ chết, chr muốn làm cho hắn tê liệt, tàn tật suốt đời! Với Quân gia mà nói thì họ quá vô tội?"
"Thậm chí bọn họ từ đầu đến đuôi đều không biết thân phận Dao nhi, lại bị gia hại như thế! Khuất phục chịu hàm oan! Thậm chí càng về sau Quân Mạc Ưu, Quân Mạc Sầu càng không biết chết vì đều gì! Nếu không có Đông Phương thế gia tham dự, chuyện này bao nhiêu phần đúng sai, Tiêu gia các ngươi còn không cảm thấy mình làm quá phận sao?"
"Sau đó trở về Ngân Thành, càng đem chuyện lớn này che giấu, mưu toan bức Dao nhi lập tức thành thân! Càng lấy Quân gia áp chế, làm cho Dao nhi lấy kiếm tự hại mình, gần như mất mạng, một mình ẩn cư Kiếm phong, đến nay đã được mười năm năm tháng!"
" Tại sao chuyện này cuối cùng phát sinh, ngươi lại đem những lời nói của mình quên đi toàn bộ? Cường hoành, ngang ngược, hung hăng! Ban đầu vì di nguyện tổ tông, vì nhân nhượng, Hàn gia mở rộng tấm lòng tất cả không truy cứ, thậm chí Tiêu gia các ngươi nói là lại định ra hôn sự cho Tiêu Hàn cùng Mộng nhi, bổn Thành chủ vẫn không tiếc làm trái với lương tâm, cũng muốn bồ thường cho cái hôn sự chưa hoàn thành trước kia"
" Ngay tại chỗ liền xúc động đồng ý, cũng không gây chút khó khăn nào! Có thể nói là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ! Tiêu Hành Vân, ngươi cẩn thận hồi tưởng, hơn mười năn nay, bao nhiêu chuyện tự làm tự chịu, đã bao lâu từng coi Hàn gia chúng ta là chủ tử? Ngược lại, Mấy trăm năm dài dằng dặc, đã từng có ngày nào coi Tiêu gia các ngươi là nô tài? Hôm nay, ngươi nói đến điều đó, chẳng phải là để cho người khác chê cười!"
Tiêu Hành Vân cười lạnh một tiếng: "Không tệ, ngươi cứ nói những điều này, đa phần đều là thật! Lão phu xác thực từng nói qua câu kia, cũng thừa nhận hôn ước có khả năng giải trừ! Nhưng sự thật là lúc đó cũng không chính thức giải trừ hôn ước, nhưng nhi nữ không biết tự ái kia của ngươi liến cùng người khác thông đồng! Chẳng lẽ điều này không đúng sự thật?"
" Lão phu từ trước đến nay là người thông tình đạt lý, nếu thật sự là đã giải trừ hôn ước, các ngươi đem khuê nữ gả cho ai là chuyện nhà của các ngươi! Tiêu gia toàn bộ không có nữa điểm liên quan, huống chi lão phu cũng nhìn Yên Dao lớn lên, từ trước đến giờ đều thương như con gái ruột của mình, làm sao lại không hy vọng nàng hạnh phúc? Nếu đã giải trừ hôn ước, nàng về nhà chồng, lão phu cũng sẽ không gây khó khăn cho nàng, hơn nữa, ai gây khó dễ nàng chính là gây khó dễ với lão phu!"
"Lời này nói ra một mình ngươi tin tưởng sao?" Hàn Trảm Mộng cơ hồ có ý muốn nôn mửa, người có thể vô sĩ đến mức này thật là hiếm thấy. (sao bằng Mr.Tà) Đem con gái của mình làm cho cùng đường, sinh tử lưỡng nan lại còn nói là thương như con gái ruột! Thật sự mệt nói với hắn mà!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...