: Matsukari
Biên Tập: Matsukari
"Cạch", bình rượu bỗng nhiên bị đặt lên bàn, phát ra một tiếng vang thanh thúy "Mà bây giờ, nàng lại chọn đúng lúc này để rời ta đi tới Quân gia! Quân gia... đó là nơi nào cơ chứ? Nơi đó kẻ nào cũng muốn ta chết đi! Đều muốn giết ta! Mà nàng rõ ràng đi đến nơi đó đúng lúc giao thừa!"
Đầu của ngài gân xanh nổi lên, kích động run rảy. Ngài thở hổn hà hổn hển mấy lần, rốt cục cũng bùng nổ " Hơn nữa, nàng có biết nơi đó còn có Dạ Cô Hàn đang chờ nàng, đang đau khổ chờ đợi nàng"
Văn tiên sinh yên lặng không nói, chuyện này là chuyện bí mật của hoàng gia. Lão quản không được, lại càng không muốn quản. Chuyện duy nhất lão có thể làm cũng chỉ là lắng nghe. Mà hiện tại, thực sự hoàng đế bệ hạ đang cần một người lắng nghe như thế. Vì vậy lão thành thực ngồi sắm vai này.
"Sinh mệnh của trẫm cũng gần đi tới bên kia cuộc sống rồi, tùy thời đều có khả năng ra đi! Quân Mạc Tà tiểu tử kia hẳn là tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ta!"
Hoàng đế bệ hạ thở hổn hển, trong mắt lòe ra vẻ điên cuồng mà đi đi lại lại ở trong phòng, chả có chút nào cái dáng vẻ ung dung uy nghiêm của ngày xưa nữa. Hiện tại, ngài giống như là một con sử tử đột nhiên bị nhốt vào chuồng sắt, nóng nảy mất bình tĩnh mà nổi giận.
"Giết nàng!" Ngài đột nhiên dừng lại, đứng lại, từ trong kẽ răng nói thật nhỏ ra những lời này, hai con ngươi đỏ rực!
Bỗng nhiên ngẩng đầu lên, Văn tiên sinh sợ hãi cả kinh, lão không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy Hoàng Đế bệ hạ của Thiên Hương đế quốc, rõ ràng bệ hạ cũng đã bị dằn vặt đến hầu như sụp đổ hình tượng nam nhân của chính mình!
"Giết nàng!" Hoàng Đế bệ hạ lại nói một lần, lúc này đây, giọng nói đúng là càng rõ ràng, hai mắt lòe ra hàn quang, tàn khốc mà đắc ý, mang theo một dáng vẻ biến thái của kẻ lấy việc giết người làm vui.
Lão nhìn chằm chằm vào Văn tiên sinh, đột nhiên tiến lên hai bước, hai tay nhanh nhẹn đặt lên vai Văn tiên sinh, khẩn cầu nói: "Văn huynh, nhờ vả ngươi giúp ta giết chết người này!"
Văn tiên sinh khiếp sợ không nói nên lời, chính xác là trước lúc lão đi, Hoàng Đế bệ hạ yêu cầu lão làm một việc cuối cùng cho bản thân! Mà chuyện này cuối cùng lại là...giết Hoàng Hậu của chính mình! Giết một người mà chính ngài mới vừa rồi còn yêu thương đến chết đi sống lại, nữ nhân ngài yêu đến cuồng dại!
Một chuyện hoang đường quá mà!
"Vì sao?" Văn tiên sinh cảm thấy âm thanh của mình sau khi nói ra mồm miệng chợt khô khốc.
"Vì sao ư? ha ha ha ha...." Hoàng Đế bệ hạ ngửa mặt lên trời cười cuồng tiếu, rồi lớn tiếng nói
"Từ xưa đến nay, thắng làm vua thua làm giặc, đây là thiên cổ chí lý không bao giờ thay đổi! Nếu là Quân gia không có quật khởi, như vậy, chỉ cần Quân gia hợp theo lí lẽ mà diệt vong ở Thiên Hương, như vậy mọi giá trị mà Quân gia có thể để lại ở quân đội cũng tự nhiên mọi thứ trở thành của quốc gia!"
" Chỉ cho đến lúc đó, ta mới rốt cuộc không cần lo lắng có người có mưu đồ đoạt ngôi, lại càng không nhất định sầu lo cái gì là uy thế giữa quân và thần, mà vẫn còn có thể có được đầy đủ chiến lực cường hãn để bình định thiên hạ! "
"Lấy hùng tài đại lược của ta, trong vòng vài năm, diệt Vũ Đường, thôn tính Thần Tứ như chuyện trở bàn tay! Nhưng trời xanh trêu người, Quân gia lòi đâu ra một tên Quân Mạc Tà, để cho nỗ lực bao năm của ta như nước chảy về biển Đông!"
"Việc đã đến nước này, nói cái gì nữa cũng vô nghĩa mà thôi, ta lúc đầu tham dự mưu hại Quân Vô Hối, Quân Mạc Tà kia vì báo thù cho cha tới giết ta thì cũng không có gì đáng trách cả, ta không trách hắn! À? Không! Không trách hắn? Ta hận hắn, ĐCM, hắn là cái thá gì? Quân Vô Hối cần chết cũng đã chết! Ta là Thiên Hương quốc chủ, hắn dựa vào cái gì đến báo thù?"
Dương Hoài Vũ lúc này hơi rượu bốc lên, nói đã có những lời bừa bãi, nói năng lộn xộn, hãy còn hung hăng
"Ta là vua, hắn là thần tử! Quân thần như cha con, quân muốn thần chết, thần không thể không chết! Đây vốn là luân thường đạo lý! Quân gia dựa vào cái gì muốn đến báo thù? Coi như là ta đích thân ban chết cho hắn thì sao, đó cũng là vinh quang của Quân gia! Báo thù? Vô liêm sỉ! Nào có tìm quân chủ của chính mình báo thù là đạo lý gì? Quân gia, quả thực chính là một lũ khốn kiếp!"
Ngài thở hổn hển mấy hơi "Đại nghịch bất đạo đúng là hỗn trướng khốn kiếp! Nhưng là lúc này Quân gia, thực lực quá cường hãn, tin tưởng tiên sinh cũng khó mà tranh phong, cho nên, ta không cầu tiên sinh nhằm vào Quân gia!"
"Nhưng là, Mộ Dung Tú Tú lại không thể không chết! Nàng là nữ nhân của ta, là Hoàng Hậu của trẫm! Dựa vào cái gì mà lúc giao thừa lén đi gặp tình nhân? Thậm chí... Còn có thể tiết lộ bí mật của ta với Quân Mạc Tà, bán đứng ta cho Quân gia! Nàng, không thể không chết! Có thể nào không chết?!" Ngài điên cuồng mà giương nắm đấm, nhìn trời rống to hơn
"Nhưng những lời này của ngươi lại chỉ là phỏng đoán. Cũng không phải sự thực! Nếu là chỉ vì lòng nghi ngờ, đã đem của mình Hoàng Hậu giết chết... Chẳng lẽ không đáng là chê cười?" Văn tiên sinh cau mày.
"Điều đó không phải suy đoán! Đây là sự thực! Ta dám khẳng định!" Hoàng Đế bệ hạ đỏ bừng cả khuôn mặt, nhãn thần dữ tợn, vù vù thở dốc: "Hơn nữa, coi như chỉ là suy đoán đi chăng nữa, nàng cũng không có thể sống!"
Ngài dừng lại một lát, đột nhiên rống to hơn: "Nàng là nữ nhân ta yêu mến nhất! Chỉ bằng điểm này, nàng đáng chết!"
Ngài nanh ác cười rộ lên: "Nữ nhân của ta, nếu ta lúc nào cũng có thể chết đi, như vậy, ta còn giữ nàng làm cái gì? Giữ lại nàng để nàng cùng tình nhân cũ có đôi có lứa sao? Ha ha ha ha... Một ngày là nữ nhân của ta, cả đời này là nữ nhân của ta! Nữ nhân của ta, cho dù chết, ta cũng muốn mang đi!"
" Không! Ta muốn làm nàng đi trước, ở dưới suối vàng kia chờ ta! Ta lo lắng, có thể nàng chết muộn hơn ta một ngày là ta đều lo lắng! Ta có thể vĩnh viễn không chiếm được trái tim của nàng, nhưng vĩnh viễn muốn chiếm lấy con người của nàng!"
"Ta là một đế vương! Thiên Hương quốc chủ! Há có thể nhận vũ nhục như vậy!"
Ngàiđột nhiên tung một cước, hung hăng đem chiếc bàn trước mặt đá tung lên, đụng vào trần cung điện, một tiếng vang đổ vỡ, chiếc bàn vỡ ra chia năm xẻ bẩy! " Cho nên nhất định nàng phải chết! Chết trước ta!"
Văn tiên sinh thở dài. Hoàng Đế bệ hạ rõ ràng đã là bị đố kị cùng với cừu hận làm mụ mị đầu óc."Chuyện này, ngươi có vô số cơ hội có thể giết nàng, vì sao lại muốn ta xuất thủ?" Văn tiên sinh nhíu mày bất đắc dĩ.
"Ta không bỏ được, ta không bỏ được, làm sao ta lại không thương tiếc?!" Hoàng Đế nổi giận rống một tiếng, tựa hồ đối với sự mềm yếu của mình rất không hài lòng
"Nàng tuy rằng chưa từng có có yêu ta, nhưng là ta cả đời này duy nhất chỉ thích mình nàng! Nếu là nàng ngày hôm nay không đi tới Quân gia, ta đây cũng sẽ không nổi lên sát ý với nàng... Giết nàng xong sẽ không có ai lại cùng ta chiến tranh lạnh, sẽ không có người có thể dằn vặt ta như thế! Ta sẽ rất tịch mịch! Rất khó chịu!"
Ngài đột nhiên xông lại, nắm tay Văn tiên sinh: "Văn huynh, giúp ta! Giúp ta lúc này đây đi... Giết nàng cho ta!" Ngài thiết tha nhìn vào mắt của Văn tiên sinh
"Dù sao ngươi ngày mai phải trở về Chí Tôn Kim Thành, giết một người như thế, đối với ngươi mà nói, không cần tốn nhiều sức. Giết nàng xong, ngươi tức khắc có thể xa chạy cao bay! Dù Quân gia cố tình truy cứu, cũng không có thể lay động Chí Tôn Kim Thành?"
Văn tiên sinh ngửa mặt lên trời thở dài, thần sắc trên mặt biến ảo; tràn đầy mâu thuẫn cùng với vướng mắc
"Văn huynh... Ta chỉ nhờ huynh lúc này thôi!" Hoàng Đế bệ hạ trong mắt chảy ra lệ, lại lóe lên vẻ điên cuồng
"Ta không thể cho phép nữ nhân của ta bị nam nhân khác ôm vào trong ngực, càng không thể chịu được là bị Dạ Cô Hàn kia đặt ở dưới thân! Xin ngươi thành toàn ta, thành toàn cho phu thê chúng ta! Đây là nguyện vọng cuối cùng của ta. Ta và ngươi tương giao suốt đời, đây cũng là lần duy nhất ta đối với ngươi đưa ra thỉnh cầu!"
"Được!" Văn tiên sinh tự hỏi thật lâu, này mới rốt cục ra câu trả lời gian nan: nhận lời! Rõ ràng, quyết định này với lão mà nói, cũng là quyết định thống khổ!"
"Ta đi! Nhưng ta giết nàng xong, ta sẽ trực tiếp ly khai, sẽ không bao giờ trở về nữa!"
"Đa tạ Văn huynh!" Hoàng Đế bệ hạ khom người vái tạ thật sâu, nói: "Nàng hiện tại vừa rời khỏi hoàng cung, hẳn là vẫn chưa đi xa, cũng còn chưa tới Quân gia; với tốc độ trình của Văn huynh, tất nhiên sẽ kịp... Tất cả nhờ vả ngươi!"
" Ngay bây giờ?" Văn tiên sinh hai mắt chăm chú
"Bây giờ! Chính là lúc này!" Hoàng Đế gật đầu thật sâu.
"Được!" Trên gương mặt gầy gò của Văn tiên sinh nổi lên một tia sát khí, vẻ mặt vốn rất bình thản hờ hững lại có chút co giật, lão chậm rãi nói
"Ta Văn Thương Vũ suốt đời đường đường chính chính, xử thế không ham danh lợi, từ chưa bao giờ làm chuyện khiến kẻ khác nghi ngờ. Nhưng lúc này đây... vào lúc ta sắp vĩnh viễn rời xa hồng trần thế tục mà đi làm một việc cuối cùng, lại là phải giết một nữ nhân mà ta không hề cừu hận!"
Trong bóng tối bên ngoài cung điện, một bóng dáng xinh đẹp thướt tha đột nhiên run rẩy toàn thân. Đôi mắt đẫm lệ, lén lút thối lui ra bên ngoài. Chậm rãi rời khỏi cung điện nhưng đột nhiên cả người run rẩy lên, tự đè nén không để cho mình khóc thành tiếng, điên cuồng mà hướng ra phía ngoài chạy đi.
Đó chính là Linh Mộng Công Chúa!
Nàng từ chỗ mẫu hậu đi ra, lại nghĩ tới giao thừa rồi mà chưa thỉnh an phụ hoàng, tuy rằng không muốn nhưng miễn cưỡng thấy chính mình có lỗi. Bởi vì nàng còn muốn, nếu có thể được, thì hỏi cha mình về tất cả các chuyện cho ngọn ngành?
Hỏi một câu... liệu Phụ hoàng của mình có nguyện ý cúi đầu trước Quân gia hay không? Có nguyện ý trước Quân Vô Hối sám hối hay không? Thiếu nữ này mộng tưởng, chỉ cần phụ hoàng đầy cao ngạo của mình cúi đầu, cái này cũng đủ những cừu hận giảm đi một chút ít? Vì vậy....
Nhưng đến nơi, chợt nghe thấy tiếng phụ hoàng ở tại đó đang lớn tiếng rít gào, rốt cục nổi lòng hiếu kỳ, lặng lẽ ra ngoắc tay cho thị vệ đến sát người để lệnh cho chúng đi ra. Sau đó chính mình đứng ở vị trí thị vệ, vốn muốn nghe một chút nguyên do vì sao phụ hoàng không vui, lại thật không ngờ, không ngờ nghe được một sự tình như vậy.
Lúc này đối với nàng mà nói, quả thực là như sấm nổ giữa trời quang! Người mình từ nhỏ tôn kính nhất chính là phụ hoàng, không ngờ phụ hoàng muốn giết người mình thân yêu nhất - mẫu hậu -!
Cái sự thực tàn khốc này như đem Linh Mộng Công Chúa ngất tại chỗ mấy lần. Nhưng nàng không dám ngất, thậm chí sợ chính mình không duy trì nổi mà ngất, bởi vì... Mẫu hậu đang gặp nguy hiểm!
Cho tới nay, chính bản thân công chúa luôn luôn cho rằng, phụ hoàng uy nghiêm nhân từ, đối với mình cũng có chút sủng ái, vừa là một minh quân, cũng là một người cha tốt. Cho đến một lần chứng kiến ba ông anh vì tranh giành hoàng quyền mà đánh lẫn nhau, mà hết thảy điều này lại do phụ hoàng thiết kế sắp đặt, lúc này mới hơi thay đổi cách nhìn.
Mãi tận về sau, ngẫu nhiên biết được Bạch Y Quân Soái của Thiên Hương quốc Quân Vô Hối bị giết hại, mà phụ hoàng của mình lại ở trong đó đóng vai một vai trò cực kỳ ám muội, trong lòng lúc đó cực khó chịu. Thẳng cho tới hôm nay, Linh Mộng Công Chúa rốt cục tâm tình nguội lạnh - đã chết hoàn toàn!
Mọi hy vọng cũng như ảo tưởng về phụ hoàng minh quân hoàn toàn tan vào hư vô! Rút cuộc cũng biết được phụ hoàng là một cái người như vậy! Cực đoan, ích kỷ, tàn nhẫn, lãnh khốc, đa nghi... Thậm chí là mười phần biến thái!
Giết chết mẫu hậu của mình!
Hơn nữa lại là xin người giết chết hộ! Như vậy thật không thể tưởng tượng nổi sự tình ngay tại trước mắt của mình xảy ra! Một trượng phu, bởi vì lòng ngờ vực vô căn cứ đố kị, muốn giết chết thê tử của chính mình, nữ nhân mà ông ta yêu nhất!
Một Hoàng Đế, vì e ngại nữ nhân của mình bị người khác hưởng dụng sau khi mình chết, lại muốn giết chết Hoàng Hậu... Đây quả thực chính là sự sai lầm nhất trên đời này, thực đáng chê cười!
Linh Mộng Công Chúa chạy đi thật xa, mới khóc lên thành tiếng nghẹn ngào, vừa khóc vừa gấp rút chạy, đi tới chuồng ngựa liền tự tháo dây cương rút ra khỏi cột. Nàng phi thân lên ngựa, hai chân kẹp chặt hung hăng quất lên mông ngựa, hét lớn một tiếng khàn cả giọng "Đi!"
Con ngựa hí dài một tiếng, hai chân trước giơ cao, chân sau cố sức, như tên bắn phi nhanh đi, như cắt ngang bầu trời đêm của hoàng cung!
"Ai?" Thủ vệ cửa hoàng cung lớn tiếng quát hỏi.
"Là ta! Mau mở cửa! Nhanh!" Linh Mộng Công Chúa gạt lệ, lớn tiếng hét!
"Vâng! Nguyên lai là công chúa điện hạ..." Bảo vệ vội vàng hành lễ, mở cửa cung. Linh Mộng Công Chúa dùng lực thúc vào đùi ngựa, thớt ngựa hí dài một tiếng, giống như cưỡi mây đạp gió phi ra ngoài. Xuyên qua mấy cửa cung, tiếng vó ngựa như sấm chớp, cuồn cuộn vang lên, trong nháy mắt đi xa, làm bắn lên vô số bụi tuyết...
Cùng lúc đó, trong hoàng cung, một thân ảnh thon dài, âm thầm lặng lẽ bay lên trời. Sau khi lăng không độ bảy tám trượng, đột nhiên giống như là lá cờ chợt bung ra trong cơn gió lớn, vù một tiếng rồi hình bóng tiêu thất. Hoàng Đế bệ hạ đứng ở phía trước cửa sổ, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý với nụ cười tàn độc!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...