Dị Thế Tà Quân

: Dinhha

Biên Tập: Maison

Bất quá ở nhờ Quân gia không chỉ có nàng ta mà thôi, gia chủ chính thức của Độc Cô thế gia Độc Cô Tung Hoành lão gia tử cũng đến nơi này ở nhờ.

Độc Cô Tiểu Nghệ ở lỳ không đi còn chưa tính, đường đường Độc Cô thế gia gia chủ đại nhân, lại có thể không về nhà chủ trì đại cục, ngược lại còn ở nhờ tại Quân gia, nói thế nào cũng không chịu rời đi.

Chỉ có điều lão gia tử ngôn ngữ hùng hồn đầy lí lẽ: đánh chết cũng không quay về, một lễ mừng năm mới mà trong nhà lớn nhỏ đều trở về, 3 thằng con trai với 7 thằng cháu làm cái nhà giống như chuồng heo vậy, ở nhà ngoại trừ tức giận thì nào còn chuyện gì khác, trong nhà có tiểu tử Độc Cô Vô Địch đó trấn thủ là đủ rồi!

Chuyện này ngay lập tức đã được chứng thực.

Độc Cô Vô Địch lúc đến kính mời lão gia tử về nhà, mặt mũi bầm dập, hai con mắt tím đen, làm cho Độc Cô Tung Hoành lão gia tử nổi lên một trận thóa mạ, vung gậy đuổi ra ngoài.

Nguyên lai 2 người em trai của Độc Cô Vô Địch đại tướng quân đã về nhà, Độc Cô Vô Địch đại tướng quân chịu đủ 1 năm chà đạp từ lão gia tử, tự nhiên là muốn thể hiện uy phong của đại ca, sau đó mới thương lượng tiếp xem năm sau đến phiên ai lưu lại.

Mới đầu hai người còn cúi đầu nghe đại ca giáo huấn, nhưng thương lượng đến cuối cùng, ai cũng không nguyện ý lưu lại ở nhà. Độc Cô Vô Địch đương nhiên là không vui: ta kháo a, hai người các ngươi đều muốn lẩn đi xa, ăn chơi nhàn hạ, ta phải làm sao đây? Ta một mình chịu sao đây? Chẳng lẽ ta làm lão đại lại phải chịu hành hạ sao?? Cho nên bắt đầu lớn tiếng răn dạy, đem cả lý lẫn tình ra để thuyết phục, tiếc rằng hai người em lão nhất quyết không chịu, vẫn một mực lắc đầu.

Độc Cô đại tướng quân thật sự không có biện pháp, thẹn quá hóa giận, bèn dứt khoát lấy thịt đè người! Dùng nắm đấm với hai người em. Hai người cũng không cam chịu yếu thế, cái này quan hệ đến cuộc sống trong một năm kế tiếp a, có câu tích tiểu thành đại, hai người dứt khoát liên thủ đánh lại lão đại.

Huynh đệ ba người đánh nhau, bên ngoài bảy đứa nhỏ đứng nhìn, đừng tưởng ngày thường quan hệ tốt đẹp, lúc này trong trận "phụ tử binh", tự nhiên là đều giúp đỡ phụ thân mình, vì vậy từ ban đầu là một cuộc tranh luận, phát triển đến cuối cùng cũng là một hồi dùng nắm đấm để nói chuyện. Huynh đệ bảy người trực tiếp thành một đoàn đánh lộn binh binh bang bang.


Mãi đến lúc lão phu nhân đi ra, vung long đầu quải trượng lên đánh cho đám người điên cuồng một trận, bọn họ mới thành thật trở lại. Bất quá lão phu nhân cũng mệt đến mức không thở nổi, lại càng tức giận thêm nữa, tất nhiên là lập tức phái người đi mời lão gia tử trở về trấn thủ.

Toàn gia nhìn trái nhìn phải, đều là thảm hại như vừa trải qua một trận chiến, duy nhất còn tương đối có thể xuất môn cũng chỉ có lão đại Độc Cô Vô Địch. Lại nói, Quân gia chính là thông gia của Độc Cô Vô Địch, hắn không tới thì còn ai đây?

Nhưng Độc Cô Vô Địch vừa đến, Độc Cô Tung Hoành nhất thời hừng hực giận giữ; nhìn người ta Quân gia cả nhà êm ấm, lại nhìn con mình, ngày 29 tết mặt bầm mũi dập đi tới…Đây không phải là công khai phá đám lão tử sao?

Không nói hai lời, trực tiếp vung gậy lên, có ý muốn đánh què một chân Độc Cô Vô Địch, Độc Cô đại tướng quân trên người vết thương cũ chưa lành, lại thêm tổn thương mới, đứng trong nhà con rể tương lai chưa được một hơi công phu đã phải chật vật mà chạy.

Mãi cho đến khi lão rời đi một lúc lâu, Độc Cô lão gia tử vẫn còn tức giận không thôi, lầm rầm chửi cái gì mà "Gia môn bất hạnh, con cái bất hiếu" các loại ý tứ, buồn bã không thôi.

Độc Cô Tiểu Nghệ ôn nhu an ủi, thành thật dựa vào người gia gia nũng nịu chọc cười, cứ như vậy hơn nửa ngày mới khiến sắc mặt lão gia tử tốt trở lại.

Trừ vị đó ra, còn có Mộ Tuyết Đồng, bất ngờ tham dự, đang cùng Quân Vô Ý mỉm cười tâm sự, từ sau khi Quân Mạc Tà phát ra tuyên bố khiến toàn thiên hạ phải kinh hãi, Mộ Tuyết Đồng và Hàn Yên Mộng thần sắc rõ ràng như trút được gánh nặng. Tuy vẫn còn chút hoài niệm đến Ngân thành, nhưng cũng biết từ thời khắc Quân Mạc Tà đưa ra tuyên bố, Ngân thành nhất định không có việc gì.

Cho dù Tiêu gia lại tiếp tục ngu xuẩn đi chăng nữa, tin tưởng rằng trong lúc mấu chốt này cũng sẽ không tùy tiện dấy lên nội chiến làm suy yếu rất nhiều tự thân thực lực của Ngân thành! Thậm chí, Tiêu giao còn có thể đưa ra chủ ý để người Hàn gia làm tiêu hao nhiều nhất lực lượng Quân gia cũng chưa biết chừng.

Trái ngược với Hàn Yên Mộng, sau khi bước vào trong đại sảnh, nguyên lai luôn trốn tránh nàng là Quân Mạc Tà lại chủ động nghênh đón, thái độ dị thường nhiệt tình

"Ai nha! Đây không phải Hàn cô nương sao? Mới vài ngày không gặp mà hôm nay trông càng thêm xinh đẹp a, không biết Hàn cô nương lúc nào đem vị tiểu lão bà của ta trói đến bên giường ta đây? Ta mỗi ngày đều trông ngóng a, ngóng trăng, ngóng sao rồi nhân tiện lại ngóng trông tiểu lão bà, cô nương làm chuyện tốt, mau mau chứng thực a…"

Hàn Yên Mộng mặt đỏ bừng, xấu hổ vô cùng, cơ hồ chỉ muốn phá cửa mà chạy.


Hàn tiểu công chúa trong lòng thực sự rất hối hận chỉ mong hắn đừng nhắc đến, ngày đó ngàn vạn lần không nên, thật sự là không nên cùng tên này đánh cuộc a! Người này thật sự rất gian trá! Trước tiên đặt sẵn cạm bẫy đợi mình nhảy vào, chính mình hết lần này đến lần khác ngu ngốc như vậy, tự cho là chắc thắng, còn cực kỳ đắc ý lấy tư thế người thắng cuộc để nhảy vào.

Sau đó mới biết được, không thể ngờ là mình trong lúc bất tri bất giác, đem chính mình thua cho người ta, làm tiểu lão bà. Hơn nữa lại còn phát lời thề! Điểm chết người chính là, cư nhiên dùng vinh dự chí cao của Ngân thành để thề! Lại còn tự mình trói mình đưa đến giường người ta…Chuyện này thật sự là…mắc cỡ chết người a…

Thấy tiểu di tử tay chân luống cuống, cặp môi run run, đầu cúi mặt đỏ, bộ dạng không dám nhìn ai, nào còn chút hung hăng xảo trá thường ngày, làm tỷ phu tương lai Quân Vô Ý có chút không đành lòng, vội vàng tiến tới bắt chuyện.

Tiểu cô nương lúc này mới co ro ngồi xuống, cúi đầu một hồi, thấy không có việc gì lúc này mới cả gan ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười đỏ hồng giống như mông mấy chú khỉ con, lại thấy Quân Mạc Tà không chú ý, hung hăng trừng mắt nhìn Quân Mạc Tà một cái. Quân Mạc Tà vừa quay đầu lại, nhất thời kêu lớn

« Ngươi là cái dạng người gì vậy, đánh cuộc đã kết thúc rồi, bây giờ lại không chịu thực hiện đổ ước, tự nguyện đánh cuộc mà còn không chịu thua, cư nhiên còn dám trừng mắt với ta! Nhanh nhanh nhanh, tiểu lão bà của ta đâu? Khuya hôm nay ta muốn! Ngươi nhanh chóng đem nàng trói qua cho ta, hừ hừ, chớ quên lời thề của ngươi… »

« Ta…ta…ta…ta…Ta không nhìn ngươi… » Tiểu la lỵ nước mắt lưng tròng, hít thở không thông cuống quýt giải thích.

« Ta đây mặc kệ, khuya hôm nay ta muốn lão bà của ta. Dù thế nào ngươi cũng phải thực hiện, lúc đầu ngươi đã đáp ứng rõ ràng »

Quân Mạc Tà cười thầm một tiếng, dương dương tự đắc nhìn nàng nói: « Thật sự thoải mái a, đêm nay có thể cùng tiểu lão bà của ta động phòng hoa chúc rồi. Ân, thực sự là cực kỳ chờ mong ah, khó trách mọi người đều nói: không quản giàu nghèo, muốn thành công, cưới vợ trước lễ mừng năm mới, câu này quả thực là chân lý a, lúc giao thừa cùng tiểu lão bà động phòng hoa chúc, thật sự là song hỷ lâm môn »

Đôi mắt Hàn Yên Mộng đỏ hồng « Oa » lập tức bắt đầu khóc, miệng nhỏ mở rộng, khóc lóc thật thương tâm.

Quân Vô Ý cùng Mộ Tuyết Đồng vội vàng khuyên giải, hai người biết rõ nguyên ủy trong đó liếc mắt oán trách nhìn Quân Mạc Tà một cái, Quân đại thiếu vẻ mặt vô tội vội buông tay đầu hàng.


"Tiểu lão bà cái gì?"

Độc Cô Tiểu Nghệ nhất thời trở nên cảnh giác, đôi mắt to tròn long lanh nhìn Quân Mạc Tà: "Mạc Tà ca ca, tiểu lão bà của ngươi từ đâu đến? ta như thế nào lại không biết, rút cuộc người đó là ai? Ta mau mau đi xem ah" Tiểu nha đầu vẻ mặt đầy sát khí.

Quân Mạc Tà da đầu tê rần, vừa rồi còn nhanh miệng chiếm tiện nghi, sao vội quên mất tình hình trước mắt! Lại đảo mắt nhìn, chỉ thấy Quản Thanh Hàn cũng rất hứng thú vểnh tai lắng nghe, mẫu thân Đông Phương Vấn Tâm lại càng cực kỳ quan tâm tiến lại gần.

Trời ạ! Ta chẳng qua cũng chỉ nói như vậy thôi… Quân đại thiếu có cảm giác thất bại như cầm tảng đá đập vỡ chân mình vậy. (Tự tay bóp…()

"Tới cùng là có chuyện gì xảy ra?" Đông Phương Vấn Tâm dứt khoát ngồi lại, truy hỏi nhi tử đầy hứng thú: " Là con gái nhà nào? Từ lúc nào người cư nhiên lại có thêm một tiểu lão bà?"

"Ách…Kỳ thật chuyện đó, là như thế này…" Quân Mạc Tà thấy Hàn Yên Mộng nhào vào trong lòng Mộ Tuyết Đồng không dám ngẩng đầu lên, liền đem âm thanh giải thích hạ xuống, xem ra hôm nay nếu không nói cho rõ ràng, ba nữ nhân này tuyệt đối không tha cho mình.

"Ha ha…" Độc Cô Tiểu Nghệ nở nụ cười tươi tắn như hoa: "Ngươi nói, nàng ta cư nhiên quấn lấy ngươi đánh cuộc, sau đó chình mình đào hố cho mình, cứ như vậy đem chính nàng ta thua vào tay ngươi thành tiểu lão bà, đây cũng quá là thông minh đi chứ…"

Quân Mạc Tà vẽ mặt đau khổ bất đắc dĩ buông tay: "Toàn bộ quá trình chính là như vậy, kỳ thật là ta bất đắc dĩ…"

"Về điểm tâm tư gian xảo này của ngươi, ai mà chẳng biết?" Quản Thanh Hàn hừ một tiếng, khẩu khí có pha chút bất thiện" " Nói không chừng người thấy tiểu cô nương nhà người ta bộ dạng xinh đẹp, trong lòng sớm đã động tâm, lúc này mới kiếm cớ đặt bẫy"

"Oan uổng! thiên đại oan uổng a! ta đường đường chính nhân quân tử, thuần khiết chính trực đạo đức tốt, sao có thể làm ra sự tình như vậy?"

Quân Mạc Tà vừa thốt ra những lời này, cả đại sảnh đột nhiên vang tiếng cười lớn.

Tiểu tử này nếu là có thể đem "thuần khiết chính trực đạo đức tốt" để hình dung, chỉ sợ thiên hạ bây giờ mỗi người đều là thánh nhân hết cả.

« Thì ra là thế a! » Đông Phương Vấn Tâm mặt mày hớn hở: « Không hổ là con trai ta, tán gái quả nhiên rất có nghề…ha ha…bất quá tiểu Mộng nhi cũng quá đáng thương, cứ như vậy u u mê mê đem chính mình thua mất… »


Độc Cô Tiểu Nghệ trở lại chỗ ngồi, vểnh mặt lên nói: "Cư nhiên còn phải đem mình tự trói đến trên giường…Ta đã cho rằng ta khờ khạo, không nghĩ tới tiểu nha đầu này so với ta còn ngu ngốc hơn! Hôm nay chính là mở mang thêm kiến thức a!"

Mọi người đều dùng một loại ánh mắt "ngươi hiện tại mới biết ngươi ngu ngốc a" để nhìn nàng rồi cười phá lên. Bất quá nha đầu kia với Hàn Mộng Yên cùng tuổi, cư nhiên còn trâng tráo gọi người ta là tiểu nha đâu…

Trong tiếng cười, Đông Phương Vấn Tâm dứt khoát đem Hàn Mộng Yên ôm trở lại trong ngực mình, dịu dàng an ủi, điềm nhiên thốt ra một câu: "Kỳ thật a, tiểu Mộng nhi, đến lúc đưa tiểu lão bà đến, chỉ cần nhẹ nhàng buộc là được, đừng chặt quá lại đau ra. Đấy cũng là con dâu của ta, ta sẽ đau lòng lắm a, có nghe không, ngàn vạn lần chớ có mà không biết nặng nhẹ.."

Hàn Yên Mộng ngạc nhiên mở to hai mắt, không nghĩ tới mẹ Quân Mạc Tà cũng đã hiểu rõ chuyện này, không khỏi một trận phản kháng, bắt đầu di di chân làm nũng trong lòng Đông Phương Vấn Tâm "Ta mặc kệ! Đại tẩu ngươi cũng khi dễ ta, ngươi phải làm chủ cho ta, không được để con trai người tiếp túc khi dễ trưởng bối…"

" Nha đầu ngươi tại sao còn gọi ta là đại tẩu?" Đông Phương Vấn Tâm nhíu mày, giả vờ giận giữ nói: "Ngươi cũng đã thua vào tay con trai ta làm tiểu lão bà rồi…Cũng không thể tiếp tục gọi ta là đại tẩu, sau này cũng đừng ra vẻ bề trên nữa…"

Hàn Yên Mộng lại càng xấu hổ đến mức toàn thân đều như phát sốt, duị đầu trong lòng Đông Phương Vấn Tấm, chết sống cũng không ngẩng đầu lên.

Quân Mạc Tà cũng một phen trợn mắt há mồm: Vậy là sao? Như thế nào mẹ giống như bình thường rồi? Ta ngất, sao lại không ra cái dạng gì như vậy?

Chính tại lúc ấy, Độc Cô Tiểu Nghệ cũng bám lấy bờ vai Đông Phương Vấn Tâm, lớn tiếng tuyên bố: " Bá mẫu, ta mới là con dâu chính thức của người, ta…ta… ta đã trông chờ lâu như vậy rồi. Người không thể chia rẽ uyên ương a, còn có Thanh Hàn tỷ tỷ, nàng càng là hàng thật giá thật gạo nấu thành cơm…Những người khác đều phải xếp sau…"

Chúng nhân mồ hôi đầm đìa…Tiểu nha đầu thật bưu hãn ah, thực khiến người ta chỉ biết nhìn mà than thở.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui