Dị Thế Tà Quân

: Mindinusa

Biên Tập: Maison

Ba người đều đã nhận ra tên què này tựa hồ có chút không thích hợp. Nhưng sau một phen vặn hỏi, cũng không thu được cái gì. Bọn họ tuy là đương thời đỉnh phong cường giả, nhưng lại thủy chung khiếm khuyết đi linh giác kỳ diệu của Quân Mạc Tà, trình độ lại còn xa mới bằng Mai Tuyết Yên, cho nên cũng chậm rãi buông lơi cảnh giác.

"Thực lực của hai vị lão bản này rốt cuộc là như thế nào? Ta tại sao lại nhìn không ra? Cảnh giới của họ khó có thể ở trên ta được!" Mai Tuyết Yên truyền âm cho Quân Mạc Tà.

Quân Mạc Tà sờ sờ đầu, nói: "Cảnh giới của hai người này tuy rằng là cao, nhưng cũng vẫn không cao đến mức như vậy, chắc chắn phải thấp hơn nàng; nhưng cũng tuyệt đối là cao hơn ta"

"Nàng sở dĩ không thể tham trắc được thực lực của bọn họ, chính là bởi vì bọn họ có một loại kỹ xảo kỳ lạ, có thể che giấu khí tức của bản thân một cách phi thường hoàn mỹ, không chút mảy may để lộ ra ngoài. Bất quá hai người kia, nếu như ở đây xảy ra chuyện biến cố gì, tin tưởng rằng biến số lớn nhất, chính là hai lão đầu này."

Quân Mạc Tà lại không biết rằng, thời điểm bọn họ đang đàm luận, hai lão đầu này đã đã lén lút truyền âm: "Thiếu nam thiếu nữ ở bên trong kia có lai lịch gì? Tùy tiện chọn một người cũng đủ gây nguy hiểm cho chúng ta."

Người còn lại nói: "Không sai, nếu như ở đây xảy ra chuyện gì, tin tưởng rằng hai người trẻ tuổi này chính là biến số lớn nhất. Nhưng... rốt cuộc là ở địa phương nào lại lòi ra hai người trẻ tuổi ưu tú như thế này chứ? Đây chính là làm khó cho lão nhân gia ta à!"

"Về phía người của Huyết Hải tựa hồ còn chưa có phát giác ra... Cái tên què kia, rất không đơn giản đâu"

"Không cần phải quản việc này, chỉ cần bọn họ không trêu vào chúng ta, cứ việc tùy tiện cho bọn họ đánh một trận long trời lở đất, chúng ta còn có chuyện của mình, không có nhàn sự mà để ý bọn họ..."

Hai lão đầu lại tiếp tục dựa vào quầy hàng mà chợp mắ...t

"Về phía người của Mộng Huyễn Huyết Hải xuất hiện ở chỗ này, nếu tên què kia giống như lời ngươi nói là Sở Khấp Hồn, như thế nào mà lại cũng tới nơi này? Đây không phải là đưa dê vào miệng cọp sao?"

"Phải biết rằng, đây chính là ba vị cao thủ Chí Tôn Thượng hạng cao cao tại thượng! Thực lực của Sở Khấp Hồn! Cũng có chút cao minh, nhưng lấy một địch ba, cũng là không khôn ngoan à!" Mai Tuyết Yên cau mày.


"Không phải là giả thiế...t Mà là khẳng định như vậy! Tên què này nếu không phải là Sở Khấp Hồn, ta liền đem nguyên cái đĩa này ăn đi. Cái loại khát máu đã thuộc về trong xương cốt này, chúng ta tuy rằng không hề tra ra, nhưng cũng có thể cảm giác được rõ ràng!"

Quân đại sát thủ cười cười một cách cực kỳ âm lãnh, chậm rãi nói: "Hắn có thể xuất hiện ở chỗ này, ta cho là không có chút nào là ngoài ý muốn, thậm chí... hắn căn bản chính là vì ba người của Mộng Huyễn Huyết Hải mà đến! Xem ra, vị Vua Sát thủ này, rốt cục cũng bị truy sát mà dẫn đến tức giận! Lúc này đây, đơn giản chính là muốn triển khai hành động báo thù!"

"Không sai không sai, xác thực hẳn phải là như thế." Mai Tuyết Yên gật đầu tán thành: "Bất quá, ta còn chưa nghĩ ra được, hắn như thế nào có thể lấy thực lực một người có thể chống lại ba vị Chí Tôn Thượng hạng? Lấy thực lực của Sở Khấp Hồn, có khả năng chống lại một người thì vận khí cũng đãkhông tệ rồi..."

"Vẫn chính là câu nói kia, trên thế gian không có chuyện gì là không thể xảy ra! Thủ đoạn cao minh chân chính của sát thủ, thì mọi người vĩnh viễn cũng không thể lý giải được."

Quân Mạc Tà tràn đầy lòng tin cười cười nói: "Sở Khấp Hồn nếu đã dám đến, như vậy ba người này hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Ta chỉ là muốn nhìn một chú...t Tam Đại thánh địa ở chỗ này bày ra thiên la địa võng, lúc hắn ra tay giết ba người này, rồi lại làm sao có thể đào tẩu từ trong tầm mắt của mọi người? Phải biết rằng, Sở Khấp Hồn muốn giết ba người này, khi đắc thủ chắc cũng phải trả cái giá tương xứng!"

"Bất quá vị sát thủ chí tôn này, thật sự là...Lá gan không phải là nhỏ. Cư nhiên lại dám xông ra." Mai Tuyết Yên thản nhiên cười.

"Hừ, coi như là thỏ con nếu mà nổi điên cũng có thể cắn người... Sở Khấp Hồn vô duyên vô cớ bị người ta truy sát, trong lòng làm sao có thể không oán giận?"

" Lấy sự cao ngạo của một đời sát thủ Chí tôn, lại bị người ta biến thành chó nhà có tang, khẩu khí này... thực sự là xứng đáng với tính tình của hắn mà!" Quân Mạc Tà đồng tình nói.

"Chàng chính là đầu sỏ gây nên chuyện này! Cư nhiên lại còn ở nơi này giả từ bi như mèo khóc chuột a, nếu Sở Khấp Hồn thật sự có ám sát mấy bị cường giả Chí Tôn Thượng hạng này, mà sau đó lại biết được người chân chính hãm hại hắn là chàng, chàng cho là hắn sẽ bỏ qua cho mình sao?"

" Tuy là chàng có lòng tin ứng phó lại hắn, nhưng còn những người khác thì làm sao bây giờ?" Mai Tuyết Yên khinh thường nhìn hắn một cái.

"Để ngăn ngừa loại chuyện này nảy sinh, ta khẳng định sẽ không để lộ ra thân thế của mình... Nàng làm gì mà dùng cái loại nhãn thần này để nhìn ta, ta cũng chưa có nói đối với Sở Khấp Hồn cảm thấy thế nào"

"Nàng không thấy sao, sát thủ như vậy, nếu như thực sự chết đi đúng là điều đáng tiếc, thế gian tất nhiên sẽ bớt đi một chuyện kỳ diệu. Ý tứ của ta chính là sẽ trợ giúp hắn một tay, xem như là cho hắn một điểm bồi thường"


" Giúp cho người này nhanh chóng đem ba vị Mộng Huyễn Huyết Hải này xử lý, hoặc chí ít cũng có chịu chút điểm thương tổn. Ta nhìn một thân tử bào của Huyết Hải, thì thấy rất chướng mắt."

Quân Mạc Tà cười hì hì, đột nhiên đứng dậy, không thèm giảng lý cả tiếng nói: "Tên què kia, đcm ngươi! Ngươi ăn cơm có thể đừng chép miệng như vậy thử được không? Nghe thanh âm này, thiếu gia ta đừng nói là ăn, ói ra còn không kịp nữa là!"

Những lời này vừa văng ra, trong tửu quán có vài người khinh bỉ nhìn lại: "Người ta đã ra tới nông nổi này, tên tiểu tử này cư nhiên còn muốn bỏ đá xuống giếng."

Tên què kia ngẩn ra, ngẩng đầu lên, ủy khuất như là muốn khóc, cất tiếng nói: "Số ta thật là khổ a, có cái mệnh cũng đã mất đi một nửa (què chân = đi nửa mệnh - DG), lẽ nào ngay cả ta ăn như thế nào cũng không thể do mình làm chủ sao? Đây là cái thói đời gì? Trên đời này còn có hay không một điểm thiên lý công đạo?"

Những lời này vừa nói xong đúng là có thể khiến cho người ta phải rơi lệ. Phối hợp với những lời này, hình tượng hắn có vẻ thảm đạm đến cực điểm, đủ khiến cho những kẻ lãnh huyết nhất trên thế gian cũng phải đồng tình mà thở dài...

Đông Phương Vấn Tâm cau mày nhìn nhi tử, nàng mặc dù có chút khó hiểu, nhưng cũng biết rằng nhi tử của mình không phải là hạng người bỏ đá xuống giếng, có lẽ hắn tự có thâm ý gì đo chứ? Do đó cũng không có mở miệng ngăn lại, chỉ làm ra vẻ ngoảnh mặt làm thinh.

Mai Tuyết Yên thầm khen một tiếng, Đông Phương Vấn Tâm tuy rằng tu vi huyền khí không cao, nhưng về phần độ lượng cùng với trí tuệ, thì không phải người bình thường có thể sánh được.

Nàng vốn đã chuẩn bị khuyên giải, nhưng lại không nghĩ đến Đông Phương Vấn Tâm cư nhiên chẳng nói câu nào, chỉ là trầm tư mà thôi, đúng là đã tránh cho nàng rất nhiều phiền phức.

"Đcm! Ngươi không may là chuyện của ngươi, chân ngươi tàn phế, hay mất đi nửa cái mệnh là do thiếu gia ta ác tâm mà gây nên sao? Buồn cười, thực sự là buồn cười!"

Thái độ của Quân Mạc Tà có thể nói là càng ngày càng xấu xa, trên khuôn mặt đã dịch dung bộc ra một cổ khí tức tàn nhẫn, giống như một kẻ phú hộ mới nổi lưng đeo núi vàng, chầm chậm bước tới hai bước, một cước đá vào trên chậu than, từ trong chậu với thanh củi lửa đang được thiêu đốt văng tung tóe ra những đốm lửa.

"Cút nhanh ra xa khỏi ta! Đừng ở chỗ này làm cho lòng thiếu gia ta phiền; từ lúc tên tàn phế nhà ngươi vào đây, trong phòng này đúng là đã trở thành cái chuồng lợn mà, ngươi nghĩ thử xem bản thiếu gia như thế nào mà ăn hả, thế nào thế nào mà ăn hả!"


Quân Mạc Tà lắc lắc của cổ đưa mắt nhìn, một tay chống nạnh, cường hào tới cực điểm, nước miếng tung bay mà rống to

"Cút ra ngoài nhanh lên, nếu còn không cút, lão tử đem cái chân còn lại của người, kể cả cái chân thứ ba cũng cắt nốt! Rõ là con bọ phân trên bàn cơm mà, ăn cái gì mà khiến người ta buồn nôn!" Chính như sự phán đoán của Quân đại sát thủ, tên què này đích thị là sát thủ chí tôn Sở Uông Hồn.

Ở đoạn thời gian trước, Sở Khấp Hồn bị truy đuổi đến nổi lên trời không có đường, xuống đất không có cửa, thật sự là đã chịu khổ đủ rồi! Lão hổ không phát uy thì các ngươi tưởng ta là mèo bênh à.

Tam đại thánh địa là như thế sao? Cư nhiên ngay cả nghe ta giải thích một chút cũng không thèm nghe! Chẳng lẻ, cái danh sát thủ chí tôn của ta là khi không mà có à?

Phiền muộn tới cực điểm, đại chí tôn cuối cùng cũng bạo phá...t Hắn cũng biết, nếu như mà còn bị truy sát thêm nữa, chỉ sợ là cũng chỉ đường chết. Nhưng mà ta cho dù chết, cũng phải kéo theo các ngươi xuống!

Một mạng đổi lấy ba mạng, đây vẫn là một vụ buôn bán có lời! Do đó khi bị truy đuổi đến nơi đây, Sở Khấp Hồn rốt cục quyết định triển khai phản kích! Liều mạng phản kích một cách tàn nhẫn tới cực điểm!

Khi hắn trông thấy ba vị cao thủ Mộng Huyễn Huyết Hải tiến nhập vào cái tửu quán này, hắn liền bám theo gót bọn chúng tiến đến đây. Trong lòng ngọn lửa phục cừu, đã được thiêu cháy bừng bừng.

Nhưng hiện tại vị đại chí tôn này cũng đang cực kỳ phiền muộn! Hôm nay thật vất vả mới trà trộn vào được, lại qua mắt được ba lão gia hỏa này, chỉ cần chờ ba lão gia hỏa này ăn uống no say, cũng là thời điểm tính cảnh giác kém nhất, bản thân mình liền động thủ, nhưng tự nhiên ở giữa trời nhảy ra một tên tiểu tử lỗ mãng...

Ngay cả lão tử ăn một bữa cơm cũng muốn quản...! Thực sự là phá gia chi tử mà! Trong lúc nhất thời, hắn chi biết trừng con mắt mà nhìn tiểu tử da mặt vàng ệch trước mặt, cư nhiên là không biết phản ứng như thế nào.

Tên tiểu tử hỗn trướng này, thường ngày ta chỉ cần một ngón tay cũng đủ giế...t Nhưng phía sau ta còn có ba vị Chí Tôn Thượng hạng nữa! Ta bóp chết hắn tất nhiên là dễ dàng, nhưng nhất định sẽ bại lộ... ba lão gia hỏa phía sau muốn bắt giết ta cũng không có khó khăn...

Trong lúc nhất thời, vị sát thủ chí tôn túc trí đa mưu này lại có thể ở trong lòng thầm kêu một tiếng: Lẽ nào trời thật sự muốn diệt ta? Tại thời khắc quan trọng, cư nhiên lại nhảy ra một tên phú hộ trẻ tuổi mới nổi rất là lỗ mãng! Thực sự phải buông bỏ thời cơ quý báu này sao?

"Nhìn cái gì vậy? Nhìn cái gì vậy? Thiếu gia ta khỏe lắm thấy chưa? Đẹp trai là để ngươi xem sao? Ngươi vẫn còn xem hả?" Quân Mạc Tà bộ dáng hung ác mà rống to hơn, một tay nhấc vai hắn lên, một tay đẩy cho người hắn lảo đảo, loạng choạng lui lại mấy bước, rồi ngã bịch xuống đất.

Nhưng là tình huống khó chịu như thế, Sở Khấp Hồn đột nhiên trong lòng cả kinh mà không hiểu

"Cú đẩy này của hắn, vừa vặn đưa ta tới vị trí dễ xuất thủ nhấ...t Hơn nữa lực lượng ẩn hàm trong lúc đẩy, vừa vặn khiến cho thân thể ta thoáng nghiêng đi, liên thủ với cánh tay bị đong đưa, đều là chỗ dễ dàng nắm được chuôi kiếm nhấ...t


Chẳng lẽ?

"**! Ngươi nha cư nhiên lại còn có chút sức lực!" Quân Mạc Tà ân thanh có kỳ quái mà kinh hô, một cái bạt tai hung hăng đánh tới, Sở Khấp Hồn thét một tiếng kinh hãi, có ý định vô ý mà thối lui thêm bước nữa, cơ thể đã chỉ còn cách cái bàn của ba vị khoác tử bào ( áo tím)kia không tới ba bước.

Trong đó có một vị mặc tử bào khẽ nhíu mày, lạnh lùng quát lên: "Đủ rồi!"

Mà tại thời khắc vi diệ này, Quân Mạc Tà đột nhiên bay lên đạp ra một cước, "phanh" một tiếng ngay trên phần bụng dưới của Sở Khấp Hồn, Sở Khấp Hồn hét thảm một tiếng, "phanh" một tiếng rồi văng ra xa, cư nhiên lại có thể chui xuống cái bàn của ba vị mặc tử bào...

Vị trí này, so với vị trí tốt nhất trong kế hoạch của Sở Khấp Hồn, đúng là còn muốn lý tưởng hơn gấp mười lần! Hơn nữa, người ở bên ngoài xem ra, đều làm ra vẻ ngoài ý muốn, bất ngờ trăm phần trăm...

Nhị vị Vua Sát thủ của hai cái thế giới phối hợp một cách tuyệt diệu, ngay trong tình huống chỉ là ngầm ăn ý mà có thể đạt tới cảnh giới thiên y vô phùng!

"Hỏng bét!" Hai lão đầu phía sau quầy hàng đồng thời ngẩng đầu, sắc mặt biến đổi, trong miệng cũng đồng thời phun ra một chữ.

Trong đó một tử bào nhân đã vỗ mạnh xuống bàn, cả giận nói: "Tiểu tử hỗn trướng! Ngươi muốn tìm cái chết sao? Lại dám càn rỡ như thế..." Lời này cũng là hướng về Quân Mạc Tà mà nói.

Một câu này còn chưa có nói xong, đột nhiên ngay bên dưới cái bàn một cổ quang mang dịu dàng như mộng như huyễn được triển khai ra. Một tiếng hét thảm vang lên, huyết quang văng khắp nơi!

Một đạo nhân ảnh mang theo kiếm quang sắc bén giống như mộng huyễn xuyên phá bàn ăn, trùng không mà lao lên, vô số đạo quang hoa rực rỡ lốm đốm các điểm nhỏ, đồng thời hướng về phía yếu hầu của ba vị tử bào nhân mà cắt đi...

Một cước của Quân Mạc Tà, đã trực tiếp tuyên bố tử hình ba vị cao thủ Chí Tôn Thượng hạng! Thu Thủy vô ảnh Kiếm, như mộng lại như huyễn! Đích thị là chiêu bài của sát thủ chí tôn Sở Khấp Hồn!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui