Dị Thế Tà Quân

: Tiểu Kim

Phốc phốc phốc, ba thân thể ngã xuống mặt đất khiến cho tuyết đọng bay lên, lộ ra khuôn mặ...t đôi mắt trừng trừng, thần tình co rút, nhưng đã cứng ngắc! Một vị Chí Tôn chi thượng, hai Chí Tôn! Tổng cộng ba người đã chết một cách vô thanh vô tức... Cao thủ như vậy bị giết lại không hề phát ra một chút âm thanh! Mười lăm vị cao thủ Chí Tôn Kim Thành đồng thời sắc mặt đại biến! Tiếu Vị Thành thân hình không ngừng lại, cấp tốc bay đi, tới một chỗ khác, sau đó lại là ba cỗ thi thể, nơi tiếp thep cũng là ba cỗ thi thể lạnh như băng.

Mười lăm cỗ thi thể liên tục bị lật ra…

Tiếu Vị Thành đột nhiên đứng thẳng trong hạp cốc, mười lăm cổ thi thể được sắp đặt ngay ngắn xung quanh, Tiếu Vị Thành khóe miệng co rút lại, sắc mặt thê lương như lệ quỷ! Đột nhiên, Tiếu Vị Thành ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên, mọi người không biết hắn hét lên làm cái gì, tựa như là rên rỉ vô ý thức, khiến người khác cũng cảm thấy tê cả người! Tiếng kêu gào không hàm nghĩa khiến vị Chí Tôn Kim Thành Tam Châu Vương Tọa cực độ bi phẫn!

- Là ai? Là hảo hán thì đứng ra đây cho lão tử!

Tiếu Vị Thành tức sùi bọt mép, quanh thân tràn ngập huyền khí, cái mũ trên đầu bỗng nhiên bạo liệt, một mái tóc hoa râm bay múa trên không, hắn lại rít lên một tiếng như sấm mùa xuân:

- Là tên chó má nào? Dám dùng thủ đoạn đê tiện vô sỉ bỉ ổi! Ra đây chịu chết cho lão phu!

Một vòi máu tươi theo miệng của hắn chảy ra! Tiếng kêu bi phẫn, thê lương tới cực điểm khiến trời đất rung động, tiếng vọng quần sơn! Lúc này, Tiếu Vị Thành bi phẫn đến phát điên, không bận tâm đến phong phạm của cao thủ, cứ mắng lớn, nhưng bốn phía lại vắng vẻ, không hề có nửa điểm thanh âm đáp lại! Lại đề khí, Tiếu Vị Thành lại rống to:

- Tên đồ tể chó đẻ! Đao phủ lãnh huyết! Có ngon ra đây, dùng ám toán thì tính là anh hùng cái chim! Ngươi đi ra cho lão phu!

Vẫn không hề có nửa điểm thanh âm! Tiếu Vị Thành tức đến nổ phổi, nhịn không được lại hét dài, tiếng hét đầy thê lương, kéo dài không dứt, chấn động trời cao, tuyết sơn bốn phía run rẩy, tuyết từ đỉnh núi chảy xuống, thanh âm như tận thế, không ngờ dưới tiếng hét của hắn lại tạo thành tuyết lở! Sóng tuyết cuồn cuộn, tự nhiên mà thành, thanh thế to lớn, tựa như đang cắn nuốt trời đất, tuyết vụ đầy trời, rộng tới mấy trăm thước, tựa như sóng thần trên biển, cuồn cuộn tiến đến.

Các cao thủ đứng gần liên tục né tránh, duy có Tiếu Vị Thành không hề tránh né, tùy ý để cơn sóng tuyết chôn lấp chính mình, thế tuyết vừa mới giảm xuống, Tiếu Vị Thành ở bên trong lại thét dài, từ trong tuyết phá ra, bắn vào không trung, âm thanh đầy thê lương…

Thi thể của mười lăm vị cao thủ triệt để bị vùi lấp dưới núi tuyết! Mai Tuyết Yên cũng kinh hoàng, nàng không ngờ một ít bố trí của Quân Mạc Tà lại có thể lấy được thành quả chiến đấu huy hoàng như vậy.


Thật là kinh người! Nếu là quanh năm suốt tháng ám sát, lấy thực lực cùng công phu quỷ dị của Quân Mạc Tà thì Mai Tuyết Yên tin tưởng hắn có thể làm được! Nhưng chỉ trong một canh giờ tập sát mười vị Chí Tôn, năm vị Chí Tôn chi thượng, nhưng lại không phát ra nửa điểm âm thanh.

Đây chính là thần tích! Bên ngoài hạp cốc, Quân Mạc Tà chạy tới, hô hấp dồn dập, cẩn thận tránh né sóng tuyết, hô to:

- Lão bà, lão lâu… Nàng không sao chứ, lão bà? Làm ta sợ muốn chết, vừa rồi đột nhiên nghe thấy người rống to khiến cho tuyết lở, ta đại tiện mới được một nửa, thiếu chút nữa dọa ta đi cả vào trong quần…

Mai Tuyết Yên vừa bực mình vừa buồn cười lại khiếp sợ, mắng hắn:

- Câm miệng! Nói ra không sợ dọa người à!

Thân hình của Tiếu Vị Thành dừng lại, cách Mai Tuyết Yên tám trượng! Vẫn là một người trong, một người ngoài! Hắn đứng đấy, ánh mắt âm trầm, tựa như bầy sói khát máu, lóe lên lục quang, hung hăng nhìn Mai Tuyết Yên, hắn gằn từng chữ, phẫn hận tới cực điểm:

- Mai Tôn Giả, hảo thủ đoạn, rất độc, rất độc a!

- Thủ đoạn cay độc?

Mai Tuyết Yên nhíu mày:

- Cái gì mà thủ đoạn thật độc? Ta có làm gì sao?

- Chẳng lẽ một màn trước mắt không phải do Mai Tôn Giả động tay động chân?

Tiếu Vị Thành đột nhiên trợn mắt, hét lên:


- Mười lăm huynh đệ của ta, vô thanh vô tức bị ám sát, Mai Tôn Giả! Ngươi thật ác độc! Dùng thủ đoạn đê tiện như thế, buồn cho ngươi là người đứng đầu Thiên Phạt! Đã làm rồi còn không có gan nhận, không phải có chút mất mặt a?

Mai Tuyết Yên hừ lạnh:

- Tiếu Vị Thành, buồn cho ngươi là Tam Châu Vương Tọa ở Chí Tôn Kim Thành mà lại có thể nói ra những lời như vậy, thật khiến cho thiên hạ chê cười! Bổn tọa nói không làm là không làm! Ngươi lấy cái gì mà chất vấn ta? Ta hỏi ngươi, ba mươi người các ngươi mai phục tại nơi này, nếu không phải muốn đối phó ta, vậy thì làm cái gì?

Tiếu Vị Thành hừ một tiếng, gắt gao nhìn Mai Tuyết Yên mà không nói gì!

- Đi mai phục còn bị người ta giết lại mắng ta đê tiện ác độc? Tiếu Vị Thành! Vậy mà cũng nói được! Vốn ta hoài nghi ngươi có óc hay là bên trong chỉ toàn bã đậu!

Mai Tuyết Yên khinh thường nhìn hắn:

- Ngoại trừ đê tiện, vô sỉ để hình dung thì ta không còn cái gì để miêu tả về ngươi nữa!

- Ta không thèm đấu võ mồm với ngươi, cuối cùng là ai đã hạ thủ, nhanh đưa hắn ra!

Tiếu Vị Thành hung tợn nói:

- Lão phu muốn nợ máu phải trả bằng máu!

- Ấy, Tiếu Vị Thành tiền bối, dựa theo những lời ngài nói có nghĩa là các ngươi có thể giết người khác mà người khác không thể giết ngươi phải không? Người khác phản kích các ngươi mai phục lại tính là đê tiện vô sỉ, có phải ý ngài là vậy?


Quân Mạc Tà bĩu môi, nhìn Tiếu Vị Thành một cách khinh thường.

- Đương nhiên!

Tiếu Vị Thành quát lên:

- Chí Tôn Kim Thành chúng ta cũng vì lê dân bách tính, đối nghịch với chúng ta là ngu ngốc! Vạn ác bất xá! Thủ đoạn của chúng ta luôn quang minh chính đại, phản kích chúng ta là đại nghịch bất đạo, đứng ở phía đối lập với nhân loại thì phải chết!

- Ha ha ha, thật là buồn cười!

Quân Mạc Tà vừa cười vừa nói:

- Vậy các ngươi vô cớ sát hại đồng minh, tính kế người khác cũng là quang minh chính đại sao?

- Vì thiên hạ, vì muôn dân thì thủ đoạn gì không thể dùng? Cho dù là thủ đoạn hèn hạ, chỉ vì mục đích quang minh, thì sẽ không thẹn với lương tâm!

- Đừng nói kiểu đó, Chí Tôn Kim Thành các ngươi thật vô sỉ! Các ngươi còn có da mặt hay sao? Không đúng, ta khẳng định một nửa da mặt dán tại nửa kia, một nửa cần da mặt, một nửa không cần!

Quân Mạc Tà mắng to, khinh miệt nhổ ra một bãi nước miếng.

Tiếu Vị Thành bỗng xoay người, hung hăng nhìn Quân Mạc Tà, lãnh lẽo nói:

- Quân tiểu tử, đừng nghĩ là có một vị cao thủ tuyệt đỉnh làm sư phụ thì thích làm gì thì làm! Chọc giận lão phu, lão phu sẽ đem ngươi nghiền thành tro! Có mấy lời, ngươi không thể nói, có những việc ngươi không có tư cách đi làm! Bây giờ thì ngậm cái mồm thối của ngươi lại!

Quân Mạc Tà hừ một tiếng, nhướng mi mắt nói:

- Nếu ta không muốn thì sao?


Tiếu Vị Thành thở ra, đột nhiên quay sang nói với Mai Tuyết Yên:

- Mai Tôn Giả, ngươi một đời là cao nhân! Hôm nay, chúng ta thừa nhận là đang phục kích ngươi, nhưng hiện tại đã không có khả năng! Ta chỉ hỏi ngươi một câu, rốt cục là ai đã xuống tay? Những người đã bỏ mình hôm nay đều được lựa chọn tham gia Đoạt Thiên Chi Chiến, ý nghĩa của việc này ngươi không phải không biết!

Ánh mắt hắn nhìn Mai Tuyết Yên như muốn phun lửa.

Mai Tuyết Yên hừ lạnh:

- Ta đã nói rồi, ta không hề làm cái gì cho nên cũng không biết! Các ngươi đấu tranh nội bộ, ta làm sao biết là ai? Chẳng lẽ cứ có người chết lại tính lên đầu của ta? Thật nực cười! Tiếu Vị Thành, nếu muốn khai chiến, vậy thì làm nhanh đi, nếu không thì cút ngay cho bản tôn! Tham dự Đoạt Thiên chi chiến? Bản tôn cũng là người tham dự Đoạt Thiên chi chiến, ngươi vì sao lại đối phó ta?

Tiếu Vị Thành nhìn chằm chằm vào Mai Tuyết Yên, không hề để ý đến nàng, đột nhiên hét lớn:

- Có phải tên khốn Sở Khấp Hồn hay không?

Sở Khấp Hồn?

Quân Mạc Tà cùng Mai Tuyết Yên kinh ngạc, kiểu suy luận gì đây? Tại sao lại xả lên người Sở Khấp Hồn, nhất là Quân đại thiếu lại càng khó chịu: "Đcm, bọn đầu bò! Thế giới này ngoại trừ Sở Khấp Hồn ra chẳng lẽ không còn ai có thể giết người? Tại sao đều nghĩ đến hắn?" Cũng do bọn họ không hề nghĩ tới là do chính bản Tà Quân hạ thủ!

Nhưng Tiếu Vị Thành vừa nói ra câu này thì người của Chí Tôn Kim Thành đều lộ ra khuôn mặt âm trầm! Đúng rồi, trên thế giới này người có thể vô thanh vô tức ám sát nhiều người như vật ngoại trừ Sở Khấp Hồn cũng không tìm được người thứ hai! Cho dù là chủ nhân của Tam Đại Thánh Địa cũng chỉ có thể giao phong chính diện mà thôi, giết người một cách vô hình thì họ không làm được! Đây chính là đặc thù của chức nghiệp! Tuy mọi người đều nghĩ đến Sở Khấp Hồn, nhưng chưa chắc hắn cũng làm được điều này, thậm chí còn có chút khiếm khuyết, nhưng ngoại trừ vị sát thủ Chí Tôn này ra thì đã không còn người khác! Đến vô ảnh, đi vô tung là chiêu bài thủ đoạn của sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn! Tiếu Vị Thành cắn răng, khuôn mặt vặn vẹo, khan giọng rống lên:

- Ta đã kiểm tra kỹ vết thương, vết thương tinh mịn như vậy, máu tươi sẽ không tràn ra ngoài, hơn nữa lục phủ ngũ tạng đều bị phá hủy! Ngoại trừ Thu Thủy Vô Ảnh Kiếm và Tồi Tâm Ngũ Độc Chưởng của Sở Khấp Hồn ra, không còn ai khác có thể tạo ra thương thế như vậy! Các ngươi còn có gì chối cãi? Ta biết, chính là hắn, đúng hay không?

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui