Mộ Tuyết Đồng một tay gắt gao kéo tiểu công chúa Hàn Yên Mộng, dùng hết toàn bộ lực lượng của hắn, ở trên mặt tuyết trắng liều mạng chạy như bay. Hắn thậm chí còn không dám quay mắt lại nhìn một cái, bời vì hắn biết, chỉ cần mình vừa quay đầu lại, cho dù chỉ là trong nháy mắt, tốc độ liền khó tránh khỏi bị giảm bớt, chỉ sợ dù chỉ là thời gian trong nháy mắt này, cũng là có khả năng bị đuổi theo, như vậy thì bọn người Tam trưởng lão hy sinh sẽ toàn bộ trở thành vô nghĩa!
Cho nên hắn buồn bực, trong lòng bi phẫn mà chạy trốn, toàn lực chạy trốn!
Từ phía sau rất xa truyền đến một tiếng nổ mạnh, đó là do cao thủ Thần Huyền dùng hết toàn lực của mình, thậm chí mỗi phân tiền năng, kiệt lực mà công kích địch nhân mới có thể phóng ra huyền lực có tính nổ mạnh! Mộ Tuyết Đồng thân mình tuy rằng chỉ là Thiên Huyền cảnh giới, nhưng hắn là danh gia đệ tử. Ngân Thành lại có nhiều Thần Huyền cao thủ, tiếng động như này hắn chính là hiểu rất rõ ràng.
Theo đó, tiếng cười thê lương của Tam trưởng lão từ xa xa truyền đến:
- Tiêu Hành Vân, lần này có thể thỏa nguyện rồi chứ? Ha ha ha…
Thanh âm của Tiêu Hành Vân cuồng nộ vang lên:
- Liều Mạng? Mọi người toàn lực ra tay, chém hắn cho ta!
Tiếp theo đó là một trận âm thanh dị thường hỗn loạn do binh khí giao kích vang lên. Nhưng vì khoảng cách quá xa, âm lượng cũng hơi yếu. Lại có một tiếng kêu bi thảm vang lên thật dài, vang vọng Tuyết Phong, sau đó là thanh âm kiên quyết của Tam trưởng lão:
- Đến đây đi, cùng ta lên đường đi! Ha ha ha…
- Ầm!
Một tiếng nổ mạnh kịch liệt, theo đó là liên tiếp tiếng kinh hô thảm thiết.
Mộ Tuyết Đồng trong mắt nước mắt ào ào tuôn rơi.
Hắn biết.
Tam trưởng lão Hàn Phi Vân đã tan xương nát thịt, tự bạo rồi!
Vì kéo dài thời gian, dùng hết khả năng để kéo dài, Tam trưởng lão cuối cùng ngay cả thân thể cũng không hề lưu lại…
Mộ Tuyết Đồng mang theo Hàn Yên Mộng phi thân sưu sưu liên tục xuyên qua rừng tùng rậm rạp, liên tiếp ở ba phương hướng đều để lại dấu chân, sau đó hít một hơi, phát huy toàn bộ công lực, giống như sao băng vụt bay, trực tiếp vọt qua tám trượng khoảng không, dừng lại không ngừng mang theo Hàn Yên Mộng rơi vào dưới vách núi phía trước, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Ở chỗ này cố ý bố trí ngụy trang mới là biện pháp thoát thân tốt nhất!
Chỉ một lát sau, Tiêu Hành Vân nhẹ bay rất nhanh tới đây, cẩn thận xem kỹ xung quanh một phen, nồi giận vung tay lên:
- Lục soát cẩn thận! Trên mặt tuyết có dấu chân, bọn chúng tuyệt đối trốn không xa! Chia ra ba đường cẩn thận tìm tòi, hiện giờ chỉ còn lại mấy tên tiểu tặc này, không đáng để lại hậu hoạn, lục soát mỗi một tấc đất cho ta! Dù phải đào sâu ba thước cũng phải tìm ra bọn chúng! Nếu phát hiện, cũng không cần lưu lại người sống, giết không tha!
Quân Mạc Tà Quân đại thiếu gia ngủ một giấc thật ngon, thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy. Trong cảm giác quả nhiên là đã lâu không có ngủ đã ghiền như vậy.
Khả Nhi vì hắn trông cửa, tiểu nha đầu này chính là tương đối tận chức tận trách, bất kỳ kẻ nào cũng không cho phép đi vào quấy rầy giấc ngủ của thiếu gia.
Mãi đến khi qua bữa cơm trưa, có hạn nhân truyền báo. Nói là có một người tên là Bách Lý Lạc Vân cầu kiến. Quân Mạc Tà lúc này mới ưỡn lưng, ngồi dậy, lẩm bẩm:
- So với dự tính của ta còn sơm hơn ba ngày!
Nói xong liền đứng dậy, nói:
- Ta tự mình ra gặp tiểu tử đó!
Thời điểm đi ra nhìn thấy Bách Lý Lạc Vân. Tên thiếu niên thiên tài của Bách Lý thế gia này cả người đều phong trần mệt mỏi, thần tình cũng mệt mỏi, nhưng trong ánh mắt lại kiên định sắc bén khác thường, khí chất trên người so với trước kia cũng nhiều thêm vài phần khốc lệ.
Bách Lý Lạc Vân cứ như vậy đứng ở đó. Toàn thân cũng không động nhưng lại phát ra một loại khí thế lạnh lùng uy nghiêm đáng sợ, làm cho thủ vệ Quân phủ cảm giác có chút không thoải mái, không kìm lòng được liền nổi lên mười hai vạn phần đề phòng, phải biết rằng Quân gia là binh gia, cho dù là thủ vệ cũng đều là kẻ ăn ngủ ở chiến trường, đều là binh sĩ động đao thương, riêng với khí thế dũng sĩ bách chiến này trình độ sắc bén có thể nghĩ là biết.
Nhìn thấy Quân Mạc Tà tự mình đến gặp, Bách Lý Lạc Vân trong mắt hiện lên một tia bất ngờ, trọng trọng ôm quyền:
- Công tử. Ta đã trở về!
- Trở về là tốt rồi.
Quân Mạc Tà thản nhiên cười cười:
- Sự tình xử lý như thế nào?
- Năm mươi người, không thiếu một ai, đều đã bị ta tru sát! Hơn nữa, ngoại trừ vài câu thơ lưu lại kia. Bất cứ dấu vết nào cũng không có!
Bách Lý Lạc Vân thản nhiên trả lời, nhưng trong giọng nói bình thản lại đã tràn ngập sự tự tin và kiêu ngạo vô cùng.
- Làm tốt lắm. Khổ cực cho ngươi rồi!
Quân Mạc Tà vỗ vỗ vai hắn:
- Ta đã an bài địa phương cho ngươi, trước tiên hãy nghỉ ngơi cho thật tốt! Chuyện khác để sau này hãy nói!
Quân Mạc Tà nhíu nhíu lông mày, vị trí của Bách Lý Lạc Vân, còn chưa đạt được như mình mong muốn. Ngạo khí vừa rồi của hắn. Chính mình lại có thể cảm nhận rõ ràng được!
Đây chính là không được! Là một sát thủ nếu mà kiêu ngạo như vậy không phải là sự tình tốt lành gì!
- Công tử, không biết, cha ta bọn họ…
Bách Lý Lạc Vân hơi có chút chần chờ nói.
- Ta vừa rồi có nói qua, chuyện khác để sau hãy nói. Ngươi không nghe thấy sao?
Quân Mạc Tà sắc mặt trầm xuống, ánh mặt lại thâm ý nhìn Bách Lý Lạc Vân một chút. Trong ánh mắt, tràn ngập quyền uy!
Bách Lý Lạc Vân đột nhiên hiểu ra, sắc mặt khẽ đổi, khom người nói:
- Lạc Vân tuân lệnh.
Quân Mạc Tà khẽ cười:
- Nể tình ngươi là một người con có hiếu, bỏ qua lần này, sẽ không có lần sau nữa!
Bách Lý Lạc Vân sắc mặt đúng đắn, cung kính nói:
- Đa tạ công tử đại lượng!
- Vua không gạt binh, ta đáp ứng chuyện của ngươi, tự nhiên sẽ làm. Bọn họ ba ngày trước đã tới Thiên Hương thành. Ta đã thu xếp ổn định chỗ ở cho lệnh tôn. Bỏ đi, không thấy cha ngươi, ngươi thủy chung trong lòng bất an, đơn giản liền mang ngươi tới vậy! Đi theo ta.
Quân Mạc Tà sải bước ra khỏi cửa, dẫn hắn đi vòng về phía sau.
Bách Lý Lạc Vân là người thong mình, chỉ cần nói một lần là được rồi. Không cần phải nhiều lời, cũng không cần giải thích. Mọi người trong lòng đều hiểu rõ!
Cự ly cách Quân gia đại trạch không xa, một tòa đại trạch viện rõ ràng trước mắt.
"Lạc Vân phủ!" Ba chữ đại tự màu vàng lóng lánh. Dưới ánh mặt trời, càng thêm lộng lẫy.
Trước của là vài tên thủ vệ, tinh thần sung túc, dáng người dũng mãnh.
Trong phủ, phụ thân Bách Lý Lạc Vân đang thích ý ngồi trên ghế dựa ở sân trước, mặc trường bào đẹp đẽ quý giá làm bằng da huyền thú, vẻ mặt thỏa mãn cùng hạnh phúc.Ở phía sau hắn, có một vị tiểu thị nữ xinh đẹp, đang cần mẫn bóp vai cho hắn. Trong viện, còn có vài tên đầy tớ già đang cần cù quét dọn.
Bách Lý Lạc Vân kinh hỉ phát hiện, cha mình sắc mặt so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều. Không những khuôn mặt hồng nhuận hơn rất nhiều mà còn trông trẻ hơn. Cả người giống như là được thay da đổi thịt, trông như khi hắn còn trẻ, thậm chí nếp nhăn trên mặt cũng ít đi rất nhiều.
- Nơi này. Từ nay về sau, sẽ là nhà của ngươi, nhà của Bách Lý Lạc Vân.
Quân Mạc Tà mỉm cười khẽ nói.
- Nhà của ta.
Bách Lý Lạc Vân ngây dại.
Nhà. Chính mình vốn cũng là có nhà, nhưng mà là Bách Lý thế gia kia. "Nhà" cũng là tràn đầy ký ức đau thương. Đó căn bản chính là một cãi nhà giam khó có thể thoát khỏi. Căn bản sẽ không có chút cảm giác gia đình nào.
Làm sao có thể nghĩ tới, mình ở chỗ này lại có được một cái nhà, nhà mới tinh, một ngôi nhà hoàn toàn là thuộc về mình cùng cha.
Nhìn thấy hoa cỏ trong viện, Bách Lý Lạc Vân đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác ấm áp dị thường, tuy rằng đã là tháng mười một trời đông giá rét, nhưng cả người lại cảm thấy ấm áp.
Nguyên bản trái tim lạnh như băng của hắn, lại cũng ấm lên.
Quân Mạc Tà khẽ mỉm cười, lẳng lặng đi ra ngoài, để cho Bách Lý Lạc Vân chính mình cảm thụ tư vị này.
Loại cảm giác này, Quân Mạc Tà biết. Cho nên hắn không muốn quấy rầy.
Một lát sau, Bách Lý Lạc Vân vẻ mặt kích động vột ra, thấy Quân Mạc Tà, đột nhiên thân hình nghiêm, sắc mặt nghiêm túc, trang trọng quỳ xuống.
Quân Mạc Tà tay trái khẽ vung, một cỗ tiềm lực nảy sinh chế trụ Bách Lý Lạc Vân đang muốn hạ bái, khẽ nói:
- Làm cái gì vậy? Ngươi nếu theo ta. Ta tự nhiên sẽ an bài hết thảy thật tốt cho ngươi. Khiên ngươi không còn phải lo lắng gì, đây cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ta cần chính là trợ thủ đắc lực dốc sức vì ta, mà không phải là loại côn trùng chỉ biết phục lạy.
Quân Mạc Tà không khoan nhượng đưa hắn kéo lên.
- Có lẽ đối với công tử mà nói cảm thấy là bình thường. Nhưng với ta mà nói, cũng là ân sâu như trời cao đất rộng.
Bách Lý Lạc Vân nghiêm túc nói, nhìn thấy ánh mắt Quân Mạc Tà, lần đầu tiên ngoại trừ sự kính sợ đối với cường giả. Còn có thêm vài phần tôn kính!
- Việc này không cần nói nhiều! Lạc Vân ngươi cũng là người hiểu chuyện, có những việc không cần nói nhiều, ngươi cũng hiểu được. Chúng ta dứt khoát vẫn là một câu nói kia, cũng là một câu nói công bằng nhất: nếu Bách Lý Lạc Vân ngươi vô dụng. Ta sẽ không trả giá như vậy với ngươi. Mà chính ngươi cũng thấy rõ ràng, giá trị của ngươi, không phải chỉ đơn giản là một tòa nhà mà thôi. Chúng ta còn phải cùng nhau tung hoành thiên hạ! Ta cần là năng lực của ngươi! Nhớ rõ câu nói trước kia của ta, chỉ một lần này, vĩnh viễn không có lần sau!
Quân Mạc Tà chậm rãi nói.
Lời của hắn nói thực thong thả, thực thẳng thắn. Thậm chí là rất khó nghe.
Nhưng Bách Lý Lạc Vân lại biết, đây mới chính là lời nói thật! Cũng là lời nói xuôi tai nhất!
Mỗi người đều mong vận may từ trên trời rơi xuống đầu mình, nhưng lại không hề nghĩ tới, ngươi không có gì cả. Dựa vào cái gì việc tốt lại rơi xuống đầu ngươi nhiều như thế? Ngươi không có bổn sự gì, chuyện gì cũng không làm được, vậy thì, dựa vào cái gì mà muốn người khác trả công cho ngươi!
Việc này cũng giống với đạo lý tặng quà cho quan chứ không tặng quà cho một lão nông dân. Bởi vì quan có thể làm được việc, nhưng lão nông dân lại không làm được. Ách, đương nhiên, nếu mà ngươi coi trọng con gái như hoa như ngọc của lão nông dân, vậy thì không nói.
Nhưng hiểu được là một chuyện, có thể thẳng thắn nói ra lại là một chuyện, nói ra mà làm được, lại là một chuyện khác.
Hiện tại trong một vài gia tộc quyền quý nhân tài không dưới một trăm thậm chí còn là nhiều hơn. Nếu mỗi một nhân tài đều là thưởng nhà, thưởng thị nữ, ra tay hào phóng như vậy thì phỏng chừng dù là giàu có đệ nhất thiên hạ cũng muốn chịu không nổi.
Quân gia có nhiều cao thủ phục vụ như vậy. Vì sao lại chiếu cố riêng mình như thế? Chẳng lẽ Bách Lý Lạc Vân ta so với Lão Hồ Ly kia, thậm chí là Thiên Huyền, Địa Huyền cao thủ càng hữu dụng hơn? Điểm này, ngay cả Bách Lý Lạc Vân trong lòng cũng không mấy tự tin.
Cho nên Bách Lý Lạc Vân gật đầu thật mạnh, cũng không đem sự cảm động của mình biểu hiện ra ngoài. Mà là kiên định nói:
- Ta hiểu được!
- Ừ, không tồi! Xem ra huyền công của ngươi tại đoạn thời gian này lại tiến thêm một giai, lần trước gặp ngươi chính là Ngọc Huyền đỉnh phong. Hiện tại cũng đã là Địa Huyển sơ cấp đỉnh phong? Chỉ thiếu chút nữa là có thể tiến lên Địa Huyền trung giai. Loại tốc độ tiến bộ này, thật đúng là thần tốc a!
Quân Mạc Tà hai mắt đánh giá hắn, đột nhiên có chút kinh ngạc hỏi.
- Việc này vẫn là nhờ vào khỏa thần đan kia của công tử. Sau khi ta ăn. Cơ hồ là trong nháy mắt đột phá cửa khẩu Ngọc Huyền đỉnh phong, tăng lên Địa Huyền cảnh giới, sau đó ta vận công hấp thu dược lực một lần, sau khi hấp thu xong, ta cũng thật không tin tưởng lắm, chỉ bằng vào dược lực của khỏa đan lực này, lại có thể khiến ta tăng lên nhiều như vậy, quả nhiên là thần đan.
Bách Lý Lạc Vân nói đến chuyện này, bộ dáng lại thật sự là có chút kích động. Nhớ tới lúc ấy chứng kiến trên người mình toát ra quang mang hỗn độn kia, hưng phấn đến độ tay chân múa loạn. Không nhịn được đỏ mặt lên.
Thần đan của công tử, há lại chỉ là gia tăng mười năm công lực mà thôi? Chính là thần dược đột phá giai vị nghịch thiên a! Quân Mạc Tà trừng mắt nhìn hắn. Mấp máy miệng. Cũng không nói gì. Quả thật là muốn mạng người mà, mọi người dùng Thập Niên đan, ai cũng chưa từng tiến cảnh khủng bố như vậy. Mà hắn ta chỉ bằng một viên Thập Niên Đan cứ như vậy tiến giai, hơn nữa còn là tiến liền tới bình cảnh hạ giai. Xem ra không cần bao lâu sẽ tiến lên Địa Huyền trung giai.
Này cũng là quá nhanh đi!
Đương nhiên, loại tiến bộ "kinh người" này cùng với Quân Mạc Tà một lần nhảy vọt bảy tám cấp, thậm chí hơn mười cấp là còn lâu mới có thể bằng, nhưng Quân Mạc Tà trong lòng hiểu được.
Mình có thể nhảy hơn mười cấp như vậy, vốn là bởi vì trên người mình có Hồng Quân Tháp nghịch thiên trợ giúp! Hơn nữa, thân thể của mình, đều là bất cứ lúc nào cũng được linh khí cải tạo, mà Bách Lý Lạc Vân lại không có cái gì. Quả thật chính là dựa vào thiên phú tốt! Nhưng thiên phú như vậy, cũng thật sự là rất biến thái a!
Thiên phú như vậy, dù có đầu tư nhiều hơn nữa cũng là đáng, nếu nói điểm duy nhất của tiểu tử trước mắt này, chính là vẫn chưa kỷ luật nghiêm minh. Thi hành theo dù không sai, nhưng mà thói quen này cũng cần huấn luyện một chút!
Nước đến thì đắp thành!
- Đây là nhiệm vụ mới của ngươi. Trong thời gian này, ngươi liền phụ trách tập luyện như vậy, đem thân thể của chính mình toàn diện khai phát.
Quân Mạc Tà đưa cho Bách Lý Lạc Vân vài tờ giấy, trên mặt vẽ người với các tư thế cùng khẩu quyết chú thích. Một đám tư thế hình thù kỳ quái, hầu hết đều là vượt qua khả năng chịu đựng cực hạn của cơ thể người.
Bách Lý Lạc Vân chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức sáng lên. Người bình thường chứng kiến có thể sẽ cảm thấy được tư thế này không thể tưởng tượng, căn bản là không thể làm theo, nhưng Lạc Vân là kỳ tài võ học, thật sự có năng lực kiến giải cường hãn. Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra, trong những động tác này ẩn chứa tiềm lực vô tận.
Điều này đối với Bách Lý Lạc Vân luôn khát vọng tăng thực lực của mình lên tới mức cực đoan mà nói, không chỉ là lễ vật tốt nhất.
Bách Lý Lạc Vân một đường giết chóc đến giờ, dần dần thích loại cảm giác cầm trường kiếm đi ngàn dặm này. Tìm kiếm khoái cảm trong sinh tử. Nhưng chỉ có thực lực từng bước tăng lên, mới có thể hưởng thự cảm giác này lâu dài được!
Cho nên Bách Lý Lạc Vân cơ hồ không hề do dự, liền đáp ứng.
- Chỗ này có một phần danh sách, trên mặt có ghi tên người, ngươi nhớ cho kĩ. Cứ ba ngày sau khi tu luyện, ngươi liền ra ngoài giết một người.
Quân Mạc Tà trong mắt lóe lên sự tàn khốc:
- Giết ai trước đều do ngươi tự mình làm chủ! Những người này, toàn bộ đều là địch nhân của ta! Tuy nhiên, trước mắt cũng không cần gặp, chậm rãi thu thập là được, không cần quá gấp, hiểu chưa?
Quân Mạc Tà chậm rãi nói.
Bách Lý Lạc Vân gật đầu thật mạnh, đem tờ giấy cẩn thận bỏ vào trong lòng.
- Ta hi vọng người sau ba tháng có thể lên tới Địa Huyền đỉnh phong.
Quân Mạc Ta khoanh tay xoay người mà đi, thản nhiên bỏ lại một câu:
- Đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi lập tức đột phá Địa Huyền, tới Thiên Huyền sơ giai đỉnh phong, thậm chí còn cao hơn! Hi vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng!
Bách Lý Lạc Vân cả người chấn động, trong mắt bắn ra quang mang dị thường nóng bỏng.
Khi Quân Mạc Tà trở lại tiểu viện, chỉ nghe thấy Quản Thanh Hàn lại đang thổi tiêu, như khóc như thương, mang theo áp lực trầm trọng như cũ, cho thấy áp lực không chịu nổi gánh nặng khổng lồ.
Quân Mạc Tà thở dài, lắc lắc đầu, ánh mắt chăm chú nhìn tới hai thân ảnh giống nhau trong tiểu viện. Đúng là hai tên thiếu niên tàn tật lúc trước cắn ngón tay của mình mà viết huyết thư!
Hai tên này không có đầu lưỡi, một tên trong đó lại còn thiếu một cánh tay. Hơn nữa, còn là không có tay phải.
Quân Mạc Tà trước khi đi Thiên nam, từng cấp cho bọn hắn một phương pháp luyện tập, nhưng là đưa cho bọn hắn phương pháp đề cao gấp đôi khả năng thừa nhận ở độ tuổi của chúng. Hai tên tiểu tử này căn cốt cũng không khá lắm. Cho dù là tận tâm luyện võ, cũng chưa chắc có thể tạo nên cơm cháo gì. Cho nên Quân Mạc Tà muốn làm cho bọn chúng biết khó mà lui.
Nhưng. Làm cho Quân Mạc Tà giật mình chính là, hai tên tiểu tử gầy yếu đến mức một trận gió cũng có thể thổi bay này, thế nhưng lại có thể kiên trì được! Hơn nữa còn tự động đem lượng luyện tập tăng lên gấp bốn lần!
Nếu nói "Tàn Thiên Phệ Hồng" hai đội đang dùng cực hạn để luyện thân mình, thì hai hài tử này chính là mỗi ngày mỗi đêm đang dùng tính mạng của mình mà luyện tập! Trừ phi là đang luyện tập mà chết đi, nếu không, mỗi ngày luyện tập gấp bốn lần, một chút cũng không giảm! Chỉ cần cảm giác được trên người đã khôi phục một chút lực lượng, liền lập tức vùi đầu vào tập luyện.
Ba tháng nay ngày nào cũng như vậy!
Cọc gỗ mà Quân Mạc Tà vì bọn chúng bố trí, lại đã bị bọn chúng cắt đứt nhiều lần!
Hiện tại, Quân Mạc Tà nhìn thấy bọn chúng luyện mình như vậy, không nhịn được trong lòng bốc lên một cỗ lãnh khí.
Kinh ngạc, đây cũng là việc Tà Quân kinh dị, Đại thiếu hắn cũng là người, ngay cả có kinh nghiệm hai đời rồi, ngay cả có đạo cụ Hồng Quân Tháp hỗ trợ như vậy, nhưng trong lòng cũng còn là một con người, sự tình này cũng là vượt khỏi dự kiến của bản thân hắn!
Hai tên thiếu niên mười một mười hai tuổi này, thân hình dị thường gầy yếu, nhưng, thời điểm bọn chúng đánh nhau, lại như là hai con sói đang bác đấu.
Hai con sói tàn nhẫn!
Không có một chút do dự, cũng không có bất kỳ sự hạ thủ lưu tình nào.
Mỗi một quyền một cước, đều là hướng tới chỗ chí mạng! Thường thường là khi có một tên bị đá sẽ ở trên mặt đất giãy dụa run rẩy thật lâu. Mà người kia ở một bên nhìn thấy, ánh mắt lãnh không, không chút nào dao động, đừng nói là nâng đối phương lên, không đi lên bồi thêm hai cước đã là tốt lắm rồi...Mà tên bị ngã xuống đất kia, chỉ cần thoáng giảm bớt đau một chút, sẽ lập tức nhảy dựng lên lần nữa bác đấu. Sau đó hai người mỗi ngày đều là bị đối phương đánh cho bầm dập mặt mũi, thậm chí cả cổ họng, hạ âm, ngực cũng là mục tiêu công kích của hai tiểu tử kia.
Tuyệt không có cố kỵ những chỗ này nếu đánh vào có thể gây chết người…
Bọn chúng đều biết, hai người bọn họ vốn hẳn là giúp đỡ cho nhau, nhưng mà hiện tại, không phải là thời gian bọn chúng giúp nhau! Bây giờ là thời gian sinh tử liều mạng, nếu mà không thể sống qua luyện tập hiện tại, như vậy sau này đi ra ngoài cũng sẽ chết trong tay kẻ khác! Nếu như vậy. Chẳng thà hiện tại chết ở trong tay huynh đệ mình còn hơn…
Hai kẻ này tập luyện, đập vào mắt chính là kinh tâm.
Hai nhi đồng này, nếu mà cùng so sánh với Bách Lý Lạc Vân, trừ bỏ tư chất kém quá xa ra, ngay cả sát khí cũng là không kém bao nhiêu, nhất là tâm tính tàn khốc này, lại là hơn xa!
Ba người, đều là Quân Mạc Tà nhận định có tính cách của sát thủ! Tam đại sát thủ!
Quân lão gia tử từng đến thăm một lần. Sau khi quay trở lại thư phòng của mình, vẻ mặt kinh sợ còn chưa có lặng xuống.
Theo lời lão gia tử nói chính là: hai tên tiểu tử này, căn bản không phải là người! Chinh chiến cả đời trên ngựa lão nguyên soái như lão, vậy mà cũng bị khiếp sợ đến mức như vậy, có thể thấy được sự luyện tập tàn nhẫn của hai tiểu tử kia…
Quân Mạc Tà trước khi đi Thiên Nam, tiểu viện vẫn là ngăn nắp. Hơn nữa sau khi trải qua thiên địa linh khí đè nén, mặt đất biến chất cũng đã cứng như tinh cương! Nhưng lần này trở về. Lại phát hiện trên mặt đất đã xuất hiện vô số chỗ lồi lõm, tuy rằng mức độ biến đổi cũng không lớn, nhưng dù sao cũng là bị phá hư rồi!
Mà chỗ bị phá hư đó, rất rõ ràng là do hai tiểu tử kia dùng thân thể của mình mà tạo ra.
Loại mặt đất cứng rắn này dù dùng đại chùy đạp mạnh lên cũng không nhất định có dấu vết, vậy mà lại bị hai tên tiểu tử kia trong vòng ba tháng tạo thành bộ dáng này! Có thể thấy bọn chúng đối với chính mình luyện tập nghiêm khắc như thế nào. Đã là tình trạng như thế nào!
Quân Mạc Tà thở dài. Vỗ vỗ tay, nói:
- Hai người các ngươi, lại đây!
Lúc hai thiếu niên này đi tới trước mắt. Quân Mạc Tà rõ ràng phát hiện hai tiểu tử này cái đầu sưng to, hơn nữa cơ nhục trên người cơ hồ không hề nguyên vẹn. Nhưng trong ánh mắt lại thể hiện sự lãnh đạm đối với tính mạng của mình. Điều này làm cho Quân Mạc Tà càng thêm giật mình.
Hai người đồng thời quỳ xuống, dập đầu bái, đây cũng là lễ nghi khi bọn chúng thấy Quân đại thiếu gia. Quân đại thiếu gia cũng từng bảo bọn chúng không cần như thế. Nhưng hai người này vẫn làm theo ý mình không chịu sửa, Quân đại thiếu gia cũng biết cá tính quật cường của hai người này, dứt khoát liền mặc kệ!
- Đứng lên đi, ta xem thân thể các ngươi, đến tột cùng là rèn luyện đến trình độ nào rồi.
Quân Mạc Tà phân biệt vươn tay, thần thức linh lực lộ ra, chỉ một thoáng vận chuyển trong kinh mạch hai người một lần. Khe khẽ thở dài!
Hai người này luyện công cố nhiên là khổ tới cực điểm ai cũng không thể phủ nhận. Mà qua đoạn thời gian này bất kể là cường độ hay là sự nhịp nhàng của thân thể. Đều có tiến bộ cực lớn!
Nhưng hai người hạn chế vẫn là ở tư chất.
Tư chất hai người bọn họ cùng với Bách Lý Lạc Vân quả thực chính là hai cái thái cực, cách biệt như trời và đất!
Quân Mạc Tà cảm giác được chính mình lại cần phải chế thuốc rồi.
Quân đại thiếu gia từ trong lòng lấy ra hai khỏa Thập Niên Đan. Nói:
- Ăn vào đi! Sau đó dựa theo huyền khí vận hành mà hấp thụ!
Lấy tư chất hai người bọn họ cùng với ba tháng tập luyện kia mà nói, tùy tiện dùng khỏa Thập Niên Đan này nhất định sẽ gặp thống khổ rất lớn! Thậm chí, so với người bình thường dùng còn muốn thống khổ hơn chục lần. Nhưng vừa ồi Quân Mạc Tà sau khi xem qua bọn chúng luyện tập, liền đã biết, hai tên tiểu tử này, chính là trời sinh ngoan độc!
Người khác có lẽ sẽ không chịu nổi, nhưng hai tên tiểu tử này cũng hoàn toàn là không thành vấn đề!
Quả nhiên, hai người sau khi ăn vào, trong thời gian cực ngắn liền có phản ứng, bọn hắn mới bắt đầu tu luyện huyền khí tầm ba tháng. Cũng chính là ở trình độ huyền khí nhị, tam phẩm, nhiều nhất cũng là bằng công lực khi Quân đại thiếu gia xuyên qua, mà Thập Niên Đan này, là thiên cấp đan dược mà khiến Ngân Huyền cao thủ ăn vào cũng khó chịu thật lâu!
Nhưng nếu bọn hắn có thể bằng vào nghị lực của bản thân mình gượng chống đỡ được, kinh mạch sẽ được mở rộng đến mức khoa trương! Chịu đừng được càng nhiều, thu được cũng sẽ càng nhiều! Tựa như Thần Huyền cao thủ. Có ăn khỏa Thập Niên Đan này hay không, căn bản là không quan trọng. Sẽ không có quá nhiều phản ứng, là có thể đem mười năm công lực liền hấp thu, nhưng sẽ chỉ được đơn thuần là mười năm huyền lực tinh thuần mà thôi.
Mà với kinh mạch nhỏ bé yếu ớt của hai tiểu tử này. Nếu quả thật có thể chống đỡ được, lại chẳng khác gì có được một sự khởi đầu dị thường cường hãn! Cho dù tư chất yếu kém, cũng có thể bù đắp lại!
Dưới sự quan sát chăm chú của Quân Mạc Tà, hai người cả người cơ bắp đều thống khổ bành trướng lên. Hàm răng cắn chặt. "Rắc rắc" vang lên, hai người vẫn có thể gắng gượng không hề phát ra nửa tiếng rên rỉ, chỉ là lặng yên thừa nhận, đối với sự thống khổ chết người thật lớn này cho dù là người trưởng thành cũng khó mà chịu được một phần mười!
Mồ hôi tuôn như mưa!
Quân Mạc Tà nhìn thân hình gầy yếu của bọn hắn, đang nhìn tên bị cụt tay kia, trong lòng đột nhiên nghĩ tới một bộ đao pháp: tay trái đao pháp! Độc tí đao pháp!
Đao đao lăng lệ, chiêu chiêu đoạt mệnh! Bộ đao pháp này là của một vị võ lâm tiền bối ở kiếp trước, vị tiền bối đó nguyên bản cũng lấy đao pháp thành danh, thực lực càng có thể nói là tung hoành thiên hạ, đáng tiếc sau này lại bị cừu nhân phục kích, một đao chém cụt tay phải của hắn, rồi lại không cố ý giết chết hắn. Bởi vì tay phải của hắn đã mất, một thân tuyệt kỹ đao pháp cũng giống như tự phế, sau này khó có thể đánh nhau, cừu nhân của hắn chính là tính để cho hắn thành một phế nhân, xấu hổ với thiên hạ!
Nhưng vị tiền bối kia lại không nhụt chí, rút kinh nghiệm xương máu, lấy nghị lực vô thượng, tiêu phí mười năm thời gian. Tự nghĩ ra một bộ đao pháp tay trái cực kỳ tinh diệu. Đợi đến lúc đao pháp đại thành, hắn tái xuất giang hồ, đem cừu nhân của mình đao đao giết tuyệt!
Trước kia khi hắn ở toàn thịnh trạng thái còn không phải đối thủ của cừu nhân, nhưng bộ đao pháp cụt tay này vừa ra, cừu nhân hắn liền không có được bao nhiêu năng lực hoàn thủ! Bởi vậy có thể thấy được bộ đao pháp này có trình độ bá đạo ra sao!
Nhưng bộ đao pháp này quá trình tu luyện lại là cực kỳ nguy hiểm, chiêu chiêu đảo hành nghịch thi, đao đao lại càng không thể tưởng tượng, không cẩn thận là tùy thời đều có thể chém vào người mình. Bởi vì mỗi một đao đều là theo phương vị mà đối thủ khó đoán trước nhất mà chém ra! Làm cho địch nhân khó lòng phòng vị, nhưng trong quá trình tu luyện cũng liền phải tăng lớn độ khó khăn tập luyện của bản thân.
Nhưng hiện tại bộ đap pháp cụt tay này, lại không thể nghi ngờ đã là hi vọng duy nhất của thiếu niên tàn tật này.
Về phần người kia tay chân kiện toàn, Quân Mạc Tà cũng đồng dạng có tính toán độc đáo. Truyền thụ cho hắn một bộ kiếm pháp dị thường quỷ dị, cứ như vậy đi. Hai ngượi khi đao kiếm kết hợp, tất có thể phát ra uy lực cực kỳ khủng bố!
Hai tiểu tử kia thống khổ ước chừng kéo dài một canh giờ. Về sau. Hai người chính là trên mặt đất nhúc nhích run rẩy, ngay cả mồ hôi cũng không có, cắn chặt hàm răng, nơi hàm răng cũng có máu tươi chảy ra!
Mạch máu toàn thân mỗi một sợi đều rõ ràng hiện lên trên làn da.
Về sau, loại đau nhức này rốt cục kết thúc, hại người thậm chí vậy mà còn gắt gao cắn răng, cơ nhục cứng tới mức liền không thể mở nổi miệng rồi.
Quân Mạc Tà truyền linh khí tinh thuần khổng lồ mênh mông tràn vào, thay bọn hắn làm mềm cơ nhục ra, hai người này rốt cục mới có thể há miệng ra, nhìn xem lẫn nhau, trong mắt dày đặc tơ máu. Nhưng trong mắt vẫn là đối với đối phương không chịu thua.
- Đây là một bộ đao pháp.
Quân Mạc Tà tiện tay cầm một thanh đơn đao, tay trái cầm đao, lăng không phát động một cái đao chiêu, nói:
- Ngươi cẩn thận nhìn vào.
Tên tiểu hài chỉ còn một cánh tay trái kia nhất thời vẻ mặt nóng bỏng, tập trung tinh thần nhìn vào mỗi một động tác của Quân Mạc Tà. Mắt mở thật to, ngay cả nháy mắt cũng không dám. Chỉ e sai sót bất cứ một chiêu nào.
Quân Mạc Tà cứ thế thong thả luyện một lần, dưới chân thầm vận huyền công, đem mặt đất cứng rắn kia giẫm ra một đám dấu chân nhợt nhạt. Sau đó đạp lên những dấu chân này, lại luyện hai lần, hỏi:
- Hiểu chưa?
Tiểu hài cụt tay gật gật đầu, hai bọn hắn tư chất thật sự có hạn. Chỉ thi triển đao pháp một lần, hắn tự nhiên là không hiểu, thậm chỉ cả đao chiêu cũng nhớ được không nhiều lắm.
Nhưng Quân Mạc Tà dụng ý rất rõ ràng: để cho hắn đạp lên dấu chân trên mặt đất mà luyện đao!
Sau đó, Quân đại thiếu gia lại cấp cho người kia một bộ kiếm pháp, sau đó dặn hai người chăm chỉ luyện tập. Đúng lúc này, đột nhiên thủ vệ báo lại:
- Độc Cô thế gia phái người đưa thiệp mời tới, xin mời Tam thiếu gia hôm nay tới Độc Cô thế gia dự tiệc.
Quân Mạc Tà cực kỳ ngẩn người, gì chứ? Dực tiệc? Đây là việc gì vậy?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...