Ánh mắt đám người Ngân Thành vừa lướt qua, nhất thời đều ngây ngẩn cả người. Nhất là thằng ku Tiêu Phượng Ngô kia, ánh mắt lúc này đột nhiên sáng rỡ một cách dị thường!
Mà không chỉ thằng ku đó, sáu tên già trưởng lão cùng Ngân Thành thất kiếm kia cũng quyết thể hiện cho thằng cháu mình rằng ánh mắt mấy lão cũng sáng rực khi gặp gái đẹp.
Thậm chí cả cái thằng Tiêu Hàn tinh thần đang tiếp cận cảnh giới "Mad dog" kia, ánh mắt cũng bắt đầu ngây dại ra.
Ngồi trên hai con ngựa đang chạy đến là hai cô gái mặc đồ một trắng một xanh. Cô gái mặc áo xanh kia thì khỏi nói, vừa nhìn đã biết là đã được "giải phẩu thẩm mỹ"… à quên, đã được dịch dung rồi. Tuy rằng thân hình tha thướt nhưng mặt mũi đen thui, làm người ta khó có thể liên tưởng đến hai từ "Xinh đẹp" được. Có điều cặp mắt cô nàng long lanh, trong suốt như làn nước đang tò mò đánh giá chung quanh kia, làm người ta nghĩ đến một cô bé mới lần đầu bước ra khỏi nhà đối với cái gì cũng tràn ngập tò mò. Cả người toát ra khí chất tinh khiết khiến nhìn vào thấy đáng yêu đến cực điểm.
Mặc dù trên mặt đã dịch dung, nhưng mọi người đều vô tình không chú ý đến việc này.
Mà khi ánh mắt nhìn về phía cô nàng áo trắng cưỡi ngựa đi phía sau kia, đó mới chính là nguyên nhân thật sự khiến người ta thất thố.
Một thân áo trắng như tuyết, tóc đen bồng bềnh như mây, ngũ quan đoan chính, nhưng khi mọi người muốn nhìn rõ mặt nàng thì lại phát hiện trước mặt mình là một tuyệt đại phong hoa khiến bất kỷ kẻ nào đều không lấy nỗi nửa điểm dũng khí mà nhìn thẳng vào nàng. Họ chỉ cảm thấy từ nàng toát ra một thân thánh khiết khác thường, cho dù lấy ra một cô gái được người đời coi là tuyệt sắc mỹ nữ mà so, thì khi đứng trước mặt nàng cũng chỉ có một loại cảm giác: Tự ti mặc cảm!
(DG: NGŨ QUAN
1.-VỊ TRÍ NGŨ QUAN
Ngũ quan là 5 bộ phận trọng yếu trên khuôn mặt:
- Hai lông mày gọi là Bảo thọ quan
- Cặp mắt gọi là Giám sát quan
- Hai tai gọi là Thám thính quan
- Mũi là Thảm biện quan
- Miệng là Xuất nạp quan.
2.- ĐIỀU KIỆN TỐI HẢO CỦA NGŨ QUAN
Ngũ quan toàn hảo:"Ngũ quan cần phải Minh lượng và đoan chính.
Minh lượng bao gồm:
- Thanh khiết
- Sáng Sủa
- Có thành khí
- Trang nhã
Còn Đoan chính có nghĩa là:
- Ngay thẳng
- Cân xứng và lớn nhỏ thích nghi
- Hình thể rõ ràng (chỗ nào cần đầy thì đầy,mỏng thì phải mỏng;đen trằng phân biệt v.v...tùy theo Quan đó là Mắt, Tai, Mũi, Miệng hay lông Mày).
-----------------------
Nàng tựa như vầng trăng sáng lơ lửng giữa trời cao, tuy rằng ánh sáng chiếu khắp mặt đất có hơi trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại vĩnh viễn không người nào có thể tới gần, vừa cao đủ để chạm lại vừa tao nhã ung ung! Phảng phất như nàng chính là tiên nữ trên chín tầng trời bỗng nổi hứng xuống đây tham quan cõi hồng trần.
Thân hình của nàng nhỏ nhắn lung linh. Có điều mọi người ai cũng thấy được cái đẹp của nàng, nhưng lại không thể biết rõ được rốt cuộc dáng điệu của nàng ra sao, đẹp đến như thế nào. Nếu dùng từ ngữ dân gian đề hình dung cái đẹp của nàng, như vậy có thể nói rằng bao nhiêu từ ngữ hoa lệ nhất mà con người có thể nghĩ ra, đều không đủ để diễn tả cái đẹp của nàng!
Nét đẹp của cô nàng áo trắng này. Rõ ràng không thể có ngôn ngữ nào có thể miêu tả được!
Chắc chỉ trên trời mới có, chứ trong xã hội loài người không thể nghĩ ra.
Vẻ đẹp này cực kỳ giống như yêu mị! Nói đến "Khuynh quốc khuynh thành" hả? "Khuynh quốc khuynh thành" tính là cái gì chứ? Nếu là vì nàng, không thể nói là một nước một thành, mà cho dù cả Huyền Huyền đại lục này cũng phải chao đảo. Đó chính là nhận xét của tất cả mọi người ở đây!
Trên người của nàng tựa như được bao bọc bởi một lớp sương mù thần bí, lại như một đóa hoa thược dược lung linh giữa sương khói. Hoa ở trong sương vừa mông lung lại vừa rõ nét, vừa nhìn rõ ràng lại hóa thành mông lung. Loại cảm giác này khiến mỗi người nhìn nàng đều phải ngạc nhiên than rằng: "Thì ra trên thế gian này còn có người đẹp đến như vậy!"
Đây là tuyệt thế phong thần, tuyệt đại tao nhã. Từ giây phút nàng xuất hiện, mặt trời đang muốn lặn về phía tây kia tựa như cũng dừng chân đứng lại. Chỉ vì cô gái áo trắng mà trần gian khó gặp này, tựa như phát ra cả vạn tia sáng!
Ngay trong nháy mắt khi thân hình yêu kiểu của nàng xoay người xuống ngựa, cả vạn tia sáng sau lưng nàng chợt trở nên u ám phai màu. Mà đất dưới chân nàng tựa hồ đựơc khí tiên bao phủ, khiến nó trở nên rạng rỡ vô cùng!
Giờ phút này, Tất cả đám người Ngân thành đều không phát hiện một điều, đó là khi ánh mắt của hai cô gái áo xanh áo trắng này lướt qua họ, bỗng lóe lên một tia kỳ quái, nhưng lập tức đã trở lại như bình thường.
- Tỷ tỷ, chạy hoài như vậy cũng thấy mệt quá à. Hay là chúng mình nghỉ ngơi ở đây một chút, uống chén nước trà rồi hãy lên đường tiếp nha?
Giọng nói của cô nàng áo xanh này tựa như tiếng Hoàng Oanh líu lo, thanh thúy êm tai.
- Muội muội nói có lý, dục tốc bất đạt. Chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục chạy đi cũng được!
-… dù sao đám người bọn họ còn đang ở phía sau chúng ta!
Cô nàng áo trắng khẽ cười cười. Đám người Ngân thành lập tức thoáng cảm giác được trứơc mặt mình như có trăm hoa đua nở, không, ngay cả trăm hoa đua nở cũng khó sánh bằng nụ cười khuynh quốc khuynh thành này.
- Chỉ là nơi này có nhiều người như vậy, không biết chủ tiệm có còn hai chỗ trống để ngồi không nữa! Với lại ở vùng nông thôn như vậy, làm sao mà có trà ngon được?
Cô gái áo trắng hơi nhíu nhíu mày, tựa hồ như có chút âu lo.
-Hai vị cô… cô … cô nương, xin mời ngồi. Nếu … khụ khụ… nếu không ngại, chỗ này có tuyết trà của Hàn gia cũng tính là loại thượng hạng. Cho dù không xứng để lọt vào mắt cô nương, nhưng nơi này hẻo lánh, xin cô nương dùng tạm vậy.
Trong nháy mắt khi Tiêu Phượng Ngô nhìn cô nàng áo trắng này thì đã chết mê chết mệt rồi. Giờ phút này hắn vội vàng đứng lên dùng vẻ mặt tha thiết nhất, vừa gấp rút giới thiệu loại tuyết trà hảo hạng chỉ có ở Ngân thành mới có, vừa vội vội vàng vàng dùng ống tay áo chà chà lên ghế ngồi. Cuối cùng còn cuống cuồng quát Hàn Yên Mộng:
- Sư muội, ngồi lâu chắc đau lưng rồi? Tới đây, chúng ta đứng đây cho cái lưng nghĩ ngơi một chút.
Hàn Yên Mộng lập tức bĩu môi, vẻ mặt xám xịt. Vị sư huynh của mình vừa mới nói cái gì hả, "Tuyết trà" Ngân thành là thứ trà hảo hạng nhất trên đời, thứ trà này còn không vừa mắt thì trên đời còn loại trà nào đáng bỏ vào miệng nữa chứ. Giờ hắn nói năng lộn xộn, còn đâu chút phong độ của thiếu niên thiên tài kiệt xuất nhất Ngân Thành, vậy mà mình còn phải ngang hàng một lứa với hắn sao!
Kỳ thật nếu nghiêm khắc nhận định vai vế, Tiêu Phượng Ngô rõ ràng phải gọi mình một tiếng "Sư cô" mới đúng. Mấy lão già ở Ngân Thành không biết nghĩ gì, mà lại nói vì tuổi tác của mình còn nhỏ nên đem mình xếp chung một lứa với hắn. Nếu vậy, không lẽ mình phải gọi tỷ tỷ của mình là "sư thúc" sao? Đây là đạo lý gì vậy!
Hàn Yên Mộng càng nghĩ càng mơ hồ nhận ra, cái chuyện vai vế này không phải là tùy tiện làm bậy, mà là có người cố ý làm vậy.
Cái này là hoàn toàn nhắm vào chuyện chung thân đại sự của mình. Người cùng thế hệ của mình thỉ giờ tuổi trẻ nhất cũng ba mươi bốn mươi rồi mà cái lứa này chỉ toàn kẻ tầm thường, rồi còn cách bối phận nữa. Bất kể như thế nào cũng không thể làm ngược thiên đạo luân thường, với lại hai nhà Hàn - Tiêu của Ngân thành đều không muốn gả con cho người ngoài để tránh sinh ra phiền toái không cần thiết về sau. Bởi vậy mới đột ngột đem bản thân mình hạ xuống một lứa như hiện tại.
Nhất là cái vị sư huynh tiêu sái Tiêu Phượng Ngô này, cơ hồ chính là vị hôn phu mà hai nhà đã chọn cho mình. Tuy rằng do ngại tuổi tác của mình nên chưa công bố rộng rãi, cũng tránh phát sinh chuyện xấu hổ giống như của tỷ tỷ mình. Nhưng nếu hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi, Tiêu Phượng Ngô kia chắc chắn sẽ trở thành người làm bạn cả đời của mình.
Làm như vậy cũng giống như bịt tai trộm chuông, nhưng tầng lớp cao cấp của Ngân thành không nói gì thì còn ai dám có ý kiến khác. Dù sao nếu đem một vị hôn phu từ bên ngoài về, tất nhiên sẽ làm rung chuyển toàn bộ hệ thống quyền lợi của Ngân Thành. Cho dù hiện tại không có gì, nhưng sao tính đến được đời con đời cháu. Bởi vậy chuyện này khiến họ không thể không lo lắng.
Nói thật ra, Hàn Yên Mộng đối với vị sư huynh này không có cảm tình gì, nhưng lại không có gì ác cảm, đại khái còn ở trong tình cảnh tỉnh tỉnh mê mê. Nhưng hôm nay Tiêu Phượng Ngô vì một cô gái lần đầu gặp mặt lại có thể tỏ vẻ xum xoe như vậy. Cô bé này mặc dù cảm thấy buồn cười nhưng trong lòng có chút không dễ chịu. Vậy mà tiếp theo hắn lại bắt mình nhường chỗ ngồi cho người ta. Ngày thường đối với mình ân cần bảo hộ mà nay đã quay ngược lại, còn sợ mình không nhường chỗ sẽ làm hắn đắc tội với cô gái kia.
Mà mấy lão già Tiêu gia kia không một ai đứng ra nói giúp nàng một câu!
Vậy mà là đàn ông sao!
Chuyện này xảy ra sao không khiến cho cô bé cảm thấy vô cùng tủi thân chứ. Bởi vậy cô bé quyết định quay đầu coi như không nghe thấy gì: Ngươi bị coi thường là chuyện của ngươi, tự nhiên còn muốn kéo bản cô nương xuống nước, ngươi cho ngươi là ai chứ, ai thèm đáp lại lời ngươi!
- Sư muội, muội nhường một chút đi!
Tiêu Phượng Ngô vừa sốt ruột nhìn Hàn Yên Mộng vừa hết sức sợ hãi nhìn qua cô gái áo trắng. Qủa thật lúc này hắn đang vô cùng lo sợ cô gái sẽ giận dữ bỏ đi nên giọng nói trở nên gắt gỏng hơn.
-Phượng Ngô! Ngươi đang dùng cái giọng nào để nói với Tiểu công chúa đấy?
Mộ Tuyết Đồng càng xem càng chướng mắt nên tức giận quát.
Nghe tiếng quát này, cái bọn cao tầng Ngân thành kia mới phát hiện ra đã có mâu thuẫn. Vừa nhìn cái dạng này cùa thằng ku Tiêu Phượng Ngô, là biết cái thằng cháu đích tôn nhà họ Tiêu kia đã có khuynh hướng vừa thấy đã yêu với cô gái áo trắng kia rồi.
Hàn Yên Mộng lại càng không vui, trứơc giờ cô bé này vốn được cưng chìu như "thiên chi kiều nữ" thì làm sao mà chịu được chuyện này. Vậy mà mấy vị trưởng bối xưa nay vẫn thương yêu mình giờ lại không có một người mở miệng lên tiếng ủng hộ mình, khiến cô nàng chu cái miệng nhỏ nhắn lại. Cái mũi nho nhỏ kia cũng nhíu lại, vừa dậm dậm chân vừa tức giận đứng lên nói:
- Tiêu Phượng Ngô, ngươi giỏi lắm, xem như hôm nay ta mới biết rõ con người ngươi!
Nói xong vừa thở hồng hộc vừa lao đến bên người Mộ Tuyết Đồng, lúc này mới phát tiết ủy khuất trong người ra, nước mắt cũng theo đó tuôn rơi.
- Xin mời cô nương ngồi ha ha…. Nơi núi rừng toàn kẻ ăn không ngồi rồi nên tiếp đón không được chu đáo. Ta sẽ tự mình pha trà giúp cô nương.
Tiêu Phượng Ngô dường như không thèm đếm xỉa đến thái độ của Hàn Yên Mộng. Tay chân gấp gáp đem cái ghế của Hàn Yên Mộng vừa ngồi ra lau lau lau chùi chùi, trên mặt hiện rõ vẻ vồn vã.
(ND: Như chó chờ xương. Nhưng thôi, ta để câu này xuống đây cho đỡ bực mình *_*:00 (73):)
- Vậy thì, xin đa tạ vị công tử này.
Trong ánh mắt của cô gái áo xanh ẩn chưa một tia khinh miệt. Hai nàng lả lướt bước qua, nơi nào đi qua đều khiến mọi người chỉ cảm thấy một mùi thơm thoang thoảng khó tả.
Mà từ đầu đến cuối cô gái áo trắng không thèm nói một câu, trên mặt thậm chí cũng không thấy biểu tình gì đặc biệt.
- Đừng khách khí, đừng khách khí ha ha. Tại hạ Tiêu Phượng Ngô; xin hỏi hai vị cô nương tên họ là gì?
Tiêu Phượng Ngô hai tay chà chà, vẻ mặt lấy làm vinh hạnh cố tỏ vẻ mình sẳn sàng"Chết vì gái".
cô gái áo xanh đão mắt mội cái đáp:
- Tỷ tỷ của ta họ Mai, ta, … cũng họ Mai!
-Mai? Thật là cái họ hay. Ha ha … mai lan trúc tuế hàn tam hữu, cùng vượt qua ngày đông giá rét. Mai cao khiết chịu lạnh giỏi nhất, trong sạch cao thượng nhất, phẩm hạnh hạng nhất; cô nương thanh tân thoát tục tựa người ở trên trời, hợp với cái họ này,quả nhiên là … thật sự là ….
Vẻ mặt Tiêu Phượng Ngô tỏ vẻ tán thưởng, nhưng hắn cà lăm " Thật sự là thật sự là…" nửa ngày, lại không "Thật sự là…" cái gì, rốt cuộc cũng không biết ý hắn muốn nói gì nữa.
- Họ Mai?
Ngân Thành thất kiếm cùng sáu tên trưởng lão vừa nghe một chữ này thì thân hình đồng thời chấn động. Vốn cái họ này không hiếm hoi gì, nhưng bọn chúng vừa từ Thiên Nam trở về, cũng đã từng tận mắt nhìn thấy thực lực kinh thiên động địa của Thiên phạt sâm lâm Mai Tôn Giả, bởi vậy trong lòng đều sợ hãi khi nghe đến cái họ "Mai" này.
- Xin hỏi cô nương quê quán ở đâu? Lão hủ vài chục năm nay đi khắp thiên hạ, quen biết khắp thiên hạ, nhưng cũng hiếm thấy nhân tài xuất chúng như cô nương, nói không chừng cô nương lại là con cháu người bạn cũ nào đó của lão hủ. Ha ha…
Tiêu Bố Vũ vừa vuốt chòm râu vừa ha ha cười nói, trong mắt thần quang lóe ra.
- Tỷ muội chúng ta là người trong Thiên Hương, trong nhà chủ yếu là buôn bán.
Cô gái áo trắng cũng không nói gì, chỉ chăm chú ngồi đợi cái "Tuyết trà" kia. Mọi lời đối đáp đều do cô gái áo xanh lo liệu.
- Hai người thân gái đơn độc đi một quãng đường dài như vậy, xem ra thân thủ của hai vị cô nương tất không tầm thường rồi.
Tiêu Bố Vũ càng nhìn càng thấy hồ nghi, bất kể hắn dò xét như thế nào thì cũng không thấy trên người hai cô gái này có huyền công gì. Nhưng hắn nghĩ tới những lực lượng vượt quá mức Chí Tôn cao thủ thì không khỏi cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Nếu hai cô gái này có thể có năng lực che dấu được cả mình, như vậy thực lực hai người này cao đến mức nào đây?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...