Từ xưa đến nay, huyền thú vô luận là thấp cấp hay đã hóa hình rốt cuộc vẫn là thú loại, cùng nhân loại có một loại ngăn cách mơ hồ.
Không ai cam tâm tình nguyện cùng huyền thú song song quan hệ.
Cho nên ngoài tam đại Thánh Địa, mới có nhất đại hung! Nếu không phải bởi vì việc này hẳn là tứ đại Thánh Địa mà không phải là Tam Thánh Nhất Hung! Với lực lượng như thế nằm ở nhân gian giới hoành hành còn không sợ huống chi là người thường?
Cho nên Quân Mạc Tà lần này vô tình toát ra cảm giác thân thiết mơ hồ này, mặc dù là loại cảm giác vi diệu vô tình phát ra từ nội tâm, nhưng chính vì thế làm cho huyền thú-loại sinh vật luôn nhạy cảm với cảm giác yêu ghét, có một loại cảm thụ mà chưa bao giờ đuợc nhận từ nhân loại.
Vì thế, Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn đều là tự đáy lòng cảm nhận được vị thần bí cao nhân này rất đáng tin tưởng!
Cho nên hai người không do dự chút nào, chính là dị thường cảm kích nhìn Quân Mạc Tà liếc mắt một cái, lập tức khoanh chân ngồi xuống, không bao lâu, một mùi rượu nồng đậm từ thân thể hai người phát ra. Nguyên vốn khuôn mặt có chút hồng cũng dần dần khôi phục nhan sắc bình thường.
Hùng Khai Sơn chỉ cảm thấy chân khí toàn thân lưu loát tự nhiên tâm như nước chảy đang muốn mở mắt, đột nhiên một bàn tay nhẹ nhàng mà khoát lên trên vai của mình đã đặt vào huyệt Kiên Tỉnh, một thanh âm dịu dàng nói:
- Ổn định tâm thần, không nên lộn xộn. Hạc Trùng Tiêu, ngươi tới hộ pháp. Trăm triệu không được quấy nhiễu bổn tọa vận công.
Hùng Khai Sơn trong lòng vừa động, lần đầu triệt hồi toàn bộ lòng phòng bị trên người, đem tất cả bộ khí của mình hoàn toàn bại lộ ở dưới cánh tay dò xét kia. Từ khi sinh ra đến bây giờ tuy đã sống lâu trong nhiều năm tháng, Hùng Khai Sơn vẫn là lần đầu tiên đối một nhân loại có thể tín nhiệm đến mức này! Hạc Trùng Tiêu đáp ứng một tiếng, lặng yên không một tiếng động bay đi ra ngoài mấy trượng, cảnh giác vạn phần nhìn chăm chú vào hết thảy động tĩnh. Thiên Phạt sâm lâm tuy rằng vốn là địa bàn của bọn họ, nhưng Hạc Trùng Tiêu giờ khắc này vẫn giống như lâm đại địch, đem tính cảnh giác đề thăng tới mức cao nhất.
Đơn giản là lần tiến giai này đối với hắn cùng Hùng Khai Sơn mà nói, thật sự là quá mức trọng yếu.
Nhắm mắt lại Hùng Khai Sơn chỉ cảm thấy bả vai truyền đến một cảm giác thanh lương, liền giống như ở giữa mùa đông đột nhiên có một giọt nước đá đã rơi vào bờ vai trần trụi, là một loại cảm giác ăn sâu vào trong xương tủy. Một cỗ tinh thuần thiên địa linh khí, theo bàn tay trên bả vai không ngừng mãnh liệt đổ vào, như biển cả nổi sóng mà tràn vào kinh mạch của hắn!
Trong kinh mạch của hắn, nguyên bản đã đạt tới điểm cực hạn của thú vương, lúc này cỗ linh khí tinh thuần chậm rãi hoạt động, tiến tới từng chút một, sau đó kinh mạch của hắn tựa hồ chậm rãi được làm dịu rồi bành trướng.
Thậm chí nhìn thấy tiến triển nhanh như vậy hiệu quả thật kinh người!
Hùng Khai Sơn trong lòng khiếp sợ, bội phục cực điểm nhưng tâm thần nửa điểm cũng không dám loạn, cực lực dẫn dắt dòng khí cực đại từ bên ngoài dựa theo đường dẫn của bản thân mình tu luyện chậm rãi nhập vào đan điền.
Hạc Trùng Tiêu đứng ở ngoài mười trượng đột nhiên phát hiện ở trên người Hùng Khai Sơn đột nhiên toát ra một ít sương mù màu trắng càng ngày càng đậm, giống như có thể ngưng tụ thành thực thể, cuối cùng lại chậm rãi đem thân thể khôi ngô Hùng Khái Sơn toàn bộ bao phủ ở bên trong!
"Thiên địa nguyên khí ngoại lộ! Đây chẳng phải là dấu hiệu sắp đột phá thập cấp huyền thú sao?Như thế nào lại đột phá nhanh như vậy! Này" điều này sao có thể!?" Hạc Trùng Tiêu trong lòng kinh hô một tiếng theo bản năng dụi dụi mắt, cơ hồ không tin vào điều mình đang chứng kiến.
Kỳ tích phát sinh ở trước mắt, chân chính là loại kỳ tích người khác khó có thể tin!
Hạc Trùng Tiêu hắn nghĩ đến tuy rằng thần bí nhân đáp ứng giúp bọn hắn đột phá, ngay cả thần bí nhân kia thành tâm hỗ trợ, thậm chí cũng có tạo hóa thần thông thủ đoạn nhưng kết quả tốt nhất cũng bất quá là nghĩ biện pháp đem tu vi hai người tăng lên tới điểm cực hạn. Sau đó chính hai người tiếp tục ý vị bế quan khổ tu nhiều năm, trải qua một đoạn liều mạng mới thành công đột phá thăng chức!
Đây đã là kết cục tốt nhất!
Nhưng Hạc Trùng Tiêu trăm vạn lần thật không ngờ vị thần bí tuyệt đại cao nhân này lại có thể công tham tạo hóa, lại lợi dụng lực lượng bản thân hắn trợ giúp hai người ở trong nháy mắt, không ngừng không nghỉ trực tiếp hoàn thành đột phá!
Này đại biểu cái gì? Lại ý vị như thế nào?
Việc này đại biểu vị thần bí hắc y nhân hy sinh một bộ phận thiên địa nguyên lực khổ tu đến thành toàn mình hai người! Chỉ một thoáng, Hạc Trùng Tiêu ánh mắt lại cũng có chút đỏ: Chỉ vì một cái đánh đố nhỏ bé không đáng để ở trong lòng, nhất là loại cao nhân này, cơ bản cũng chẳng phải là thề ước gì cả, nhưng không ngờ vị cao nhân này lại thật sự thực hiện lời hứa của hắn! Thậm chí không tiếc hi sinh công lực bàn thân đến thế này!
Giữ lời hứa hẹn như thế từ xưa đến nay có thể có mấy người? Người như vậy, chẳng lẽ còn có cái gì không đáng tín nhiệm sao? Chẳng lẽ còn cần hoài nghi người ta lừa Phạt Thiên Thánh Quả không trả sao? Này thật đúng là thiên hạ chê cười!
Phải biết rằng, ngay tại thời gian vừa rồi hai đại thú vương buông lỏng đề phòng, vị thần bí cao nhân này hoàn toàn có năng lực nhấc tay một cái là dễ dàng đánh chết hai người, thu được hai quả Huyền đan tiếp cận với thập cấp, như vậy không những không cần trả giá, nhưng sẽ có thật to thu hoạch, tin tưởng đối tu vi của chính mình cũng có được điểm rất tốt!
Nhưng đối phương chẳng những không có làm như vậy ngược lại tuân thủ hứa hẹn, lại càng không tiếc hi sinh năng lượng, để đổi lại sự đột phá của hai người!
Hạc Trùng Tiêu tự vấn lòng, nếu mình hiện tại hy sinh tu vi của chính mình có thể trợ giúp Hùng Khai Sơn tiến giai, mình làm hay là không làm?
Sau khi suy nghĩ thận trọng một hồi, Hạc Trùng Tiêu rốt cục hổ thẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, bởi vì hắn rất rõ ràng lựa chọn: Sẽ không!
Ngay cả mình cũng không chịu quên mình vì người, thành tựu cho chính huynh đệ của mình, cần gì nói đến những người khác?
Vị cao nhân hắc y thần bí này đáng để cho cả thiên hạ phải khâm phục a! Cùng nhân vật như vậy kết giao làm bằng hữu, bất luận kẻ ngang ngược tự cao nào cũng đều cảm thấy may mắn và vinh hạnh!
Tin tưởng nếu là Quân đại thiếu biết hai đại thú vương trong lòng là loại ý nghĩ này tuyệt đối là sẽ vui đến hôn mê bất tỉnh.
Hơn nữa là tỉnh rồi tiếp tục ngất, vòng đi vòng lại nhiều lần.
Hiểu lầm có vẻ lớn vô cùng!
Quân Mạc Tà tuân thủ hứa hẹn này không giả, cũng quả thật tiêu hao số lượng khổng lồ thiên địa linh khí tinh thuần, nhưng cũng cũng không phải hy sinh lực lượng của chính mình để trợ giúp hai người tiến giai. Nếu nói vậy, Quân Mạc Tà cũng tuyệt đối không chịu. Quân đại thiếu gia cho tới bây giờ cũng không phải đại anh hùng, đại hào kiệt, làm sao có thể làm ra loại "chuyện tốt" đến bực này?
Cũng không có gì kỳ quái, đơn giản là do loại thiên địa linh khí tinh thuần mà huyền thú coi như là trân bảo này, Quân Mạc Tà muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu. Dù sao thì lượng linh khí mà Hồng Quân Tháp sở hữu thật sự khổng lồ vô cùng, chân chính là xài hoài không hết, dùng mãi không cạn! Hơn nữa, mỗi lúc hắn luyện công thì lại có vô số lin khí bị hấp thu tiếp, hoàn toàn không hề lo lắng tới việc thiếu hụt linh khí!
Lợi dụng linh khí của Hồng Quân Tháp giúp huyền thú tiến giai, loại sự tình này đây đối với Quân Mạc Tà mà nói giống như hắn là một đại tài chủ có một núi vàng to như dãy Himalaya, trước mắt mọi người đều ra vẻ cao nhân! Sau đó, móc ra vài đồng lẻ, khẳng khái cho người khác rồi còn nói: Chút lòng thành của ta, cầm lấy mà dung đi…
Ân, đây hẳn là sự so sánh chính xác nhất!
Huống chi, Hùng Khai Sơn cùng Hạc Trùng Tiêu hai đại thú vương lại thuần phác, cho nên Quân Mạc Tà trợ giúp bọn hắn cuối cùng hắn lại có nhiều chỗ tốt hơn.
Hai vị này cũng không phải là người thường, đều là có thể so sánh với cái loại Chí Tôn cao thủ a. Thi ân giao hảo như vậy với hai người, dù nói thế nào đối với chính hắn chỉ có trăm điều lợi mà không một điều hại.
Tuy ai mở miệng ra cũng nói tri kỷ này bằng hữu nọ, nhưng người có thể chân chính trợ giúp mình, chỉ cần có một thôi cũng đã quá đủ! Loại bằng hữu tốt thế này, ai lại đi ngại là có quá nhiều?
Đối phương có thể thật sự giúp đỡ mình sau này,mình còn từ đối phương chiếm được Thiên Tà Vạn Độc Quả và vô số linh dược. Quân Mạc Tà thậm chí cảm giác công sức mà mình bỏi ra, đem so sánh với đối phương thật sự là không đáng giá nhắc tới. Quân Mạc Tà trong lòng thậm chí có chút hổ thẹn, tam thiếu tuy rằng tự nhận không phải người tốt, nhưng ít ra hắn cũng có chút ít lương tâm.
"Ân, lấy công sức của mình so sánh với đối phương thật sự là không đáng giá nhắc tới". Cùng lúc đó, trong lòng hai đại thú vương cũng đang có loại suy nghĩ này! Thậm chí còn to hơn gấp cả vạn lần!
"Chân chính là tuyệt thế cao nhân a". Trong nội tâm Hùng Khai Sơn cảm thán, cảm động vô hạn bên trong, đột nhiên cảm giác đan điền của mình nguyên khí xoay tròn một trận, càng ngày càng gấp, hình thành một cái lốc xoáy, toàn bộ thiên địa nguyên khí điên cuồng tụ tập lại đây.
Tụ linh!
Rốt cục thì điểm tới hạn kế tiếp, chính là lúc không ngừng không nghỉ tấn công điểm đột phá!
Hùng Khai Sơn tâm thần căng thẳng, rốt cuộc bất chấp suy nghĩ miên man, đem hết toàn lực thôi động toàn bộ nguyên khí trong cơ thể mình tới cực điểm, ra sức toàn lực trùng quan!
Oanh!
Sương mù nồng đậm đang bao bọc Hùng Khai Sơn trong nháy mắt đã biến mất, sau đó oanh một tiếng thật lớn, không biết phát ra từ nơi nào, giống như một loại cảm giác vi diệu khó giải thích, tiếng động oanh oanh trong lỗ tai của mọi người!
Thân hình Quân Mạc Tà đột nhiên chợt lóe lên, bay ra xa mười trượng, cùng Hạc Trùng Tiêu sóng vai mà đứng. Đằng sau chiếc khăn màu đen không ngờ có chút mồ hôi, thân hình cũng có chút run rẩy, tóm lại trong mắt Hạc Trùng Tiêu chính là toàn thân hư thoát, không còn sức lực.
Hạc Trùng Tiêu chân chính cảm kích vô hạn, đang muốn nói chuyện. Đã thấy Quân Mạc Tà giơ ngón trỏ lên đặt ở trước miệng, ý bảo không cần nói, nói:
- An tâm một chút. Hắn lập tức sẽ có đột phá!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...