Dị Thế Tà Quân

Kiếp trước đến kiếp này, làm một sát thủ, Quân Mạc Tà chưa bao giờ chân chính động tình, càng chưa trải qua mấy cái chữ tình yêu linh tinh. Nếu muốn giải quyết sinh lý cũng chỉ ngẫu nhiên dùng thực kim bạc trắng đi mua mà thôi.

Bởi vì, hắn, thật sự chịu không nổi tình yêu.

Ngay cả Sát Thủ Chi Vương, cũng không chịu nổi!

Yêu một người, trong lòng lại thêm ràng buộc. Có vợ, địch nhân cũng nhờ vậy lại càng có nhiều cách đối phó mình. Làm một sát thủ khiến cho cả nhà gặp bi kịch, Quân Mạc Tà gặp qua nhiều quá rồi.

Không phải sợ người nhà làm phiền mình, mà là, sợ chính mình liên lụy đến người nhà!

Cái loại thống khổ sau khi mất đi thân nhân này, vô luận là đối với mình hay thân nhân đều là một loại tra tấn thảm thống vô cùng!

Cho nên, hắn không dám, thật sự không dám.

Từ khi đi vào thế giới này, gặp mỹ nữ thật không ít, vô luận là Quản Thanh Hàn, Độc Cô Tiểu Nghệ, Linh Mộng công chúa, hay là tiểu công chúa Hàn Yên Mộng của Phong Tuyết Ngân Thành kia, tùy tiện một trong số đấy cũng là tuyệt đại mỹ nữ vạn người có một, khó tìm mà cũng khó cầu. Có thanh khiết lại lạnh lùng, cao ngạo. Có ngây thơ đáng yêu, có ung dung quý phái, có băng tuyết thông minh. Có thể nói là xuân lan thu cúc, mỗi người một vẻ.

Quân Mạc Tà kỳ thật thực thưởng thức các nàng, thậm chí là rất có hảo cảm.

Nhưng thủy chung hắn vẫn khắc chế mình, thủy chung chưa bao giờ vượt qua bước cuối kia. Hắn biết rõ Độc Cô Tiểu Nghệ yêu mình đến ghi tâm khắc cốt, nhưng Quân Mạc Tà vẫn do dự, khó hạ quyết đoán.

Cũng không phải do dự, mà... vẫn luôn tự cân nhắc.

Tuy rằng mình vẫn có một loại đặc thù cảm giác đối với Quản Thanh Hàn, nhưng Quân Mạc Tà một chút cũng chưa biểu lộ.

Bởi Quân Mạc Tà biết, hiện tại mình không thể gánh vác một gia đình được. Tối thiểu trong lòng mình vẫn chưa chuẩn bị tốt…

Nhưng hắn vạn lần không ngờ, lần này âm kém dương sai, ma xui quỷ khiến, mình lại dưới tình huống vô ý thức, cứ như vậy mạc danh kỳ diệu đoạt đi trinh tiết của Quản Thanh Hàn! Tại kiếp này, mình có nữ nhân đầu tiên!

Đối với phong nguyệt hoan tràng nữ tử, cho dù xinh đẹp đến đâu đi nữa, Quân Mạc Tà cũng không có để ý, gặp dịp thì chơi, vui vẻ một hồi, sau đấy quay đầu liền quên. Nhưng với Quản Thanh Hàn, hắn lại không thể! Trên thực tế, lúc hắn mở mắt ra, thấy Quản Thanh Hàn bên cạnh mình, hơn nữa hiểu rõ tiền căn hậu quả xong, trong lòng Quân Mạc Tà liền nhiều hơn một phần trách nhiệm, cũng nhiều hơn một phần nhu tình!

Trách nhiệm! Trách nhiệm với nữ nhân!

Loại cảm giác này, Quân Mạc Tà rất rõ ràng, mặc dù mạc danh kỳ diệu hiện ra, nhưng Quân Mạc Tà cũng không bài xích loại cảm giác này, thậm chí cảm thấy ấm áp vô cùng.

Tuy rằng bây giờ hắn cũng không biết Quản Thanh Hàn có ý tưởng gì, nhưng Quân Mạc Tà đã nhận định: Nữ nhân này, từ hôm nay trở đi là nữ nhân của ta! Là nữ nhân đầu tiên mà Tà Quân chấp nhận!

Quân Mạc Tà ôn nhu vỗ về mái tóc dài rối tung của Quản Thanh Hàn, trong lòng mặc nhiên có một tia trữ tình. Tựa như từ thời khắc này, rốt cục mình đã có một đồng bạn, giữa hai người có một tia bận tâm không thể chia lìa.

Loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu. "Kỳ thật có ràng buộc, có nhu tình, cũng không đáng sợ như mình nghĩ!". Khóe miệng Quân Mạc Tà lộ ra vẻ cười. Nhẹ nhàng cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn trên trán Quản Thanh Hàn một cái, thấp giọng nói:

- Thực xin lỗi, cám ơn nàng!

Sau đó hắn đứng lên, đi thẳng ra ngoài, tố chất thân thể của Mạc Tà quả thật kinh người, sự mệt nhọc khi phát tiệt quá độ chốc lát đã dịu đi, làm hắn khôi phục rất nhiều, tinh thần lực cũng khôi phục lại, thần thức cũng đã phát hiện bên ngoài có năm sáu người vẫn đứng bên ngoài, tựa hồ đang chờ mình đi ra. Trong lòng Quân Mạc Tà biết rõ là ai, cũng biết là vì sao.

Dù sao đã qua một ngày, động tĩnh bên trong lều cũng không nhỏ, giằng co lâu như vậy...

Nếu tam thúc mấy người không sửa mình một lúc mới là lạ. Quân Mạc Tà cười khổ, cũng đoán trước được nếu mình ra ngoài sẽ gặp được dạng "cuồng phong bạo vũ" gì.

Dù sao việc tam thúc Quân Vô Ý giải trừ hôn ước còn chưa công cáo thiên hạ, ai cũng nghĩ rằng Quản Thanh Hàn là chị dâu mình, mà hành vi này chẳng khác nào "ăn" mất chị dâu.

Nhưng Quân Mạc Tà không muốn trốn tránh, lại càng không trốn tránh. Ăn thì ăn, có sao đâu? Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu, chẳng lẽ không thể thừa nhận hạnh phúc nữ nhân của mình sao? Vậy thì còn là nam nhân sao?

Ta phải đối mặt! Cho dù cuồng phong bạo vũ có cuồng bạo hơn nữa, ta cũng sẽ thừa nhận! Cũng chỉ có ta thừa nhận thôi!

Theo Quân Mạc Tà đi ra ngoài, mí mắt Quản Thanh Hàn giật giật, chậm rãi mở ra. Hai hàng nước mắt lặng lẽ theo khóe mắt chảy xuống. Nhưng trên mặt lại hiện ra một tia cười nhẹ đầy thỏa mãn.

Đây, chính là cái cảm giác gọi là "Gia" sao?


Này, chính là cảm giác có "Trượng phu" sao?

Nguyên lai loại cảm giác này thật sự khá lắm, thực lưu luyến.

Tuy rằng hôm nay phải ăn mọi đau khổ, cũng mất hết thể diện nhưng trong lòng lại không có bao nhiêu hối hận. Huống chi, tình huống Mạc Tà lúc ấy cũng không thể do dự. Thậm chí lúc ấy mình muốn chạy cũng hoàn toàn có thể. Cho nên dù là nguyên nhân gì, sự tình hôm nay là mình tự nguyện.

Nhất là vừa rồi, Quân Mạc Tà cho rằng mình mê man chưa tỉnh. Một phần ôn nhu, một phần săn sóc kia làm cho nàng cảm thấy ngọt ngào, ngọt ngào tận đáy lòng! Bởi vì hết thảy Quân Mạc Tà làm đều là do hắn cho rằng mình còn chưa thức tỉnh, nói cách khác, phần nhu tình kia hoàn toàn xuất phát từ nội tâm. Một phần nam nhi nhu tình này làm dậy lên cơn sóng lớn trong lòng Quản Thanh Hàn.

Đây là cảm giác được người khác che chở!

Thật sự ấm áp nha, ấm áp đến nỗi làm ta muốn khóc...

Trên mặt Quản Thanh Hàn tươi cười, thêm vào vài giọt lệ, tựa như một đóa hoa hồng điểm xuyết sương sớm vậy, nở rộ ra vô cùng xinh đẹp, vô cùng động lòng người. Lại nghĩ đến thân phận hiện tại của mình, đột nhiên ảm đạm bi thương...

Ta nên làm cái gì bây giờ? Thật sự là oan nghiệt mà!

Lúc Quân Mạc Tà đi ra, lại đổ một thân mồ hôi lạnh.

Mồ hôi lạnh này cũng không phải vì hôm nay "ăn" Quản Thanh Hàn, mà là Quân Mạc Tà nhìn ra được chính mình khó chịu, như vậy chỉ sợ Quản Thanh Hàn càng khó chịu hơn mình, dù sao mình còn có thân thể cường hãn, lại thêm tác dụng của dược lực chết tiệt kia, khi thần chí mình bị dược vật chi phối, vậy động tác "quán tính" kia cơ hồ thực hiện suốt một ngày, Quản Thanh Hàn phải thừa nhận bao nhiêu?

Ngay cả mình đều không nghĩ ra lúc đấy mình cuồng bạo đến mức nào!

Khi mình nhìn thấy Quản Thanh Hàn, nàng gần như là hấp hối vậy! May mắn "không có tiếp tục", cho dù chỉ nửa canh giờ, chỉ sợ Quản Thanh Hàn cũng bởi vậy mà hương tiêu ngọc vẫn a.

Nguy hiểm thật!

May mắn xuân dược mà Độc Cô Tiểu Nghệ hạ tuy mãnh liệt, nhưng Quản Thanh Hàn lại là người luyện võ, thể chất hơn xa nữ tử bình thường nên mới miễn cưỡng thừa nhận được lần cuồng bạo này, nếu không quả thật không xong rồi...

Quân Mạc Tà không biết xuân dược mà Độc Cô Tiểu Nghệ hạ không phải thái quá, mà là rất thái quá! Nha đầu kia e sợ " nấu cơm không chín", xuống tay không lưu tình chút nào, cả một bao xuân dược đến cặn cũng không còn.

Nếu không phải Quân Mạc Tà thể chất đặc thù, mà Hồng Quân Tháp linh khí lại phát huy tác dụng thật lớn, vừa tẩm bổ thân thể hắn, đồng thời triệt tiêu một phần dược lực, nếu không chỉ sợ bây giờ hắn vẫn còn đang tiếp tục "chinh phạt". Ngay cả hắn có thể chống đỡ thì Quản Thanh Hàn làm sao chịu được... Quân Mạc Tà cười khổ đi ra khỏi lều trại. Tuy nói khôi phục một chút, nhưng dưới chân vẫn hư hư, mềm nhũn, quả thực như dẫm lên bông, đằng vân giá vũ vậy, đi vài bước mà hai đùi như nhũn ra.

Ta kháo, chuyện này thật sự thực hao phí thể lực, vừa rồi lại còn cảm thấy không có vấn đề gì!

Quân Mạc Tà cũng không ngẫm lại, hắn làm một lần mười mấy giờ, loại cường độ siêu cao, tần suất vận động siêu kịch liệt này, có thể đứng được đã tốt, đi đường được thì phải gọi là kỳ tích trong kỳ tích...

Ai không tin cứ chống đẩy – hít đất mười mấy giờ liên tục xem, ta chắc chắn ngươi chẳng thể đứng dậy nổi nữa chứ đừng nói là đi.

Đám người Quân Vô Ý mang vẻ mặt buồn bực, cùng nhìn Quân Mạc Tà với cặp chân run rẩy đi tới, thần tình dở khóc dở cười. Tiểu nha đầu Độc Cô Tiểu Nghệ ngơ ngác ngồi dưới đất, nhìn Quân Mạc Tà đi lại đây, đột nhiên bi thương tràn về, lên tiếng khóc lớn, mang đậm vẻ hối hận, nhìn rất chi là bi thương...

Quân Mạc Tà ngẩn ra: "Ngươi hạ dược ta, điểm hỏa, xong lại chạy mất, giờ ngươi lại còn khóc? Ủy khuất cái chó gì?"

Hắn lại không hiểu, hiện tại trong lòng Độc Cô Tiểu Nghệ, hoàn toàn là ăn trộm gà còn mất nắm gạo, lộng xảo phản thành ngu, tự lấy đá đập chân, bực nhất là tất cả đều là một tay mình chế tạo, lòng mang đầy tạp vị nên mới khóc òa.

Bổn ý là độc chiếm cái gọi là "gạo nấu thành cơm" kia, ai ngờ cơm thì chín đấy, nhưng mình lại ngại nóng, một ngụm cũng chưa ăn, toàn bộ tiện nghi bị người khác chiếm, chẳng phải vô cùng buồn bực sao?

Giờ lại thấy Quân Mạc Tà, nhất thời nhớ tới Quản Thanh Hàn "chiếm đại tiện nghi" ở trong, nhất thời ủy khuất, phẫn nộ trộn lẫn với nghẹn khuất, không cam lòng cùng nhau dâng lên, muốn nói nhưng khó thành lời, cứ vậy mà khóc lên.

Quân Mạc Tà còn chưa đi đến, lại thấy Ưng Bác Không đột nhiên giơ ngón tay cái về phía mình. Sau đó Đông Phương Vấn Tình ba ông cậu cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, mang theo rất nhiều "ý tứ hàm xúc".

Quân Vô Ý ở một bên, dở khóc dở cười nhìn hai hốc mắt tối đen của chất nhi mình, tức giận hỏi:

- Đi ra rồi sao? Cảm giác thế nào? Thanh Hàn đâu? Nàng sao rồi?

Nói thật, Quân Tam Gia lúc này quan tâm nhất không phải Quân đại thiếu gia, tuy rằng Mạc Tà vẻ mặt hốc hác, suy sụp, nhưng cũng an toàn đi ra rồi. Hắn quan tâm Quản Thanh Hàn hơn, tuy rằng Tam gia cũng phân tích ra được Thanh Hàn vì trợ giúp Mạc Tà trừ đi dâm độc mới cam tâm thừa nhận. Nhưng Thanh Hàn tính tình cương liệt, vạn nhất luẩn quẩn trong lòng, vì bản thân mất đi trinh tiết mà làm chuyện dại dột, đến lúc đấy mới thật không xong a!


- Ách, ta không sao, chỉ là chân có chút nhuyễn ra, tẩu tử nàng... à, Thanh Hàn còn đang ngủ, cũng không có việc gì.

Quân Mạc Tà gãi đầu, trả lời, xấu hổ đến cực điểm, hắn quen miệng gọi tẩu tử, nhưng nói ra rồi mới nhớ, Quản Thanh Hàn giờ là nữ nhân mình rồi, sao còn gọi là tẩu tử? Cảm giác thật kỳ quái a.

Đi ra lại không có ai mắng hắn, điều này làm cho Quân đại thiếu gia có chút không thích ứng kịp, lấy thái độ làm người của Tam thúc, hẳn là chẳng thể nào nén giận được, chửi ầm lên mới hợp lý a, thậm chí đương trường đánh gãy chân mình cũng không phải không thể, nhưng hắn mang biểu tình này làm cho Quân Mạc Tà có chút không nghĩ thấu.

Chẳng lẽ tam thúc bị hồ đồ rồi ha?

- Lâu như vậy, cho dù là Iron Man cũng phải nhũn cả chân thôi!

Ưng Bác Không đảo cặp mắt trắng dã mà nói:

- Tiểu tử ngươi cư nhiên còn có thể đi ra a, tố chất thân thể thực không sai.

- Hảo cháu trai! Làm tốt! Suốt năm canh a! Phần thực lực này, tam cữu ta bội phục sát đất, thật khá!

Đông Phương Vấn Đao há miệng nói, vỗ vỗ bả vai Quân Mạc Tà, cười đến nỗi mi không thấy mắt:

- Không hổ là Bạch Y Quân Suất đứa con, chỉ cần một phần bổn sự này, sau này nữ nhân của người hẳn là đủ mười bàn mạc chược a, Quân gia lúc này đúng là phồn vinh hưng thịnh, người cậu này xem trọng con a!

Quân Mạc Tà thân thể suy yếu, cơ hồ bị hắn chụp một cái té ra mặt đất, lại nghe thấy câu kia, mặt không khỏi tối lại!

Đây gọi là cái gì? Lời này là kẻ làm cậu nói ra? Việc hôm nay cùng Bạch Y Quân Suất có quan hệ cái rắm gì?

Quả nhiên, Đông Phương Vấn Tình giận tím mặt, quát:

- Lão Tam, sau khi trở về lập tức đi Giới Luật Đường lĩnh gia pháp! Đệ thân là kẻ làm cậu, lời như vậy đệ cũng có thể nói ra! Đệ có còn biết xấu hổ không! Tên hỗn trướng nhà ngươi!

- Mạc Tà ca ca!

Độc Cô Tiểu Nghệ lên tiếng khóc lớn, vọt lại đây, gắt gao ôm lấy hắn.

- Thực xin lỗi, ta không biết, ta, ta, ta không nên... oa ô ô ô…

Độc Cô Tiểu Nghệ vô cùng thương tâm, ta chuẩn bị cơm lại cứ như vậy bị người khác ăn mất.

Nhưng Độc Cô Tiểu Nghệ lại không biết, với lượng xuân dược nàng hạ vào, tuổi lớn hơn, Huyền Khí tu vi mạnh hơn như Quản Thanh Hàn mới miễn cưỡng có thể chống đỡ lại, nếu thật sự đổi thành nàng, tuyệt đối không chịu nổi, lúc đấy thật sự trở thành bi kịch.

Hơn nữa sẽ là thiên đại bi kịch! Thử nghĩ một chút, nếu Độc Cô lão gia tử biết bảo bối của mình bị người xxoo chết trên giường, hậu quả thiết tưởng không nghĩ ra được a.

Thật sự Quân Mạc Tà đang rất suy yếu, chưa kịp lui ra, một thân thể nữ nhân chui vào lòng ngực, nhìn Độc Cô Tiểu Nghệ khóc đến lê hoa đái vũ, hít thở không thông, trong lòng không khỏi mềm ra.

- Haizz, việc này tiền căn hậu quả ta cũng biết cả, con là vô tâm làm ra, thôi thì cứ để vậy đi.

Quân Vô Ý chần chờ nửa ngày, vẫn chẳng nói được nên lời, vung tay áo:

- Không có việc gì là tốt rồi, ta lập tức viết thư cho gia gia con biết. Việc này nên xử lý như thế nào thì cứ để gia gia con ra chủ ý đi.

Nói xong hắn liền xoay người bước đi, được vài bước, đột nhiên quay lại, nghiến răng nói:

- Trong mấy ngày này, ngươi, tiểu súc sinh nhà ngươi thành thật một chút! Còn nếu không lão tử trực tiếp đánh gãy hai chân ngươi, nghe không?


Quân tam gia tự xưng là lão tử, miệng luôn mắng chửi, có thể thấy hắn đã tức giận đến nhường nào! Nhất là câu cuối, xanh mặt, gằn giọng, phất tay áo.

Quân Mạc Tà vâng vâng dạ dạ, sắc mặt vô cùng xấu hổ...

Trời ạ, nguyên lai Độc Cô Tiểu Nghệ đã "tự thú", chả trách không ai mắng mình câu nào.

Bên người vang lên mấy tiếng "sưu sưu", Ưng Bác Không cùng với ba vị cậu cũng biến mất, chỉ còn lại âm thanh:

- Hảo hảo tĩnh dưỡng, ngàn vạn lần đừng "mệt thận" a.

- Mạc Tà ca ca!

Độc Cô Tiểu Nghệ vẫn gắt gao ôm hắn, ngẩng đầu lên, mặt đáng thương hề hề:

- Huynh, huynh sẽ không giận muội a?

Nổi giận sao?

Nói thật Quân Mạc Tà đúng là có chút tức giận, thậm chí là sinh khí! Lưỡng thế làm người, lần đầu tiên bị người tính kế bi thảm đến vậy, còn là trong tay một tiểu nha đầu nữa. Rất dọa người.

Nhưng không thể phụ nhận, trong lòng cũng có chút mừng thầm.

Mình đúng là được hoan nghênh a, không thấy tiểu nha đầu vì muốn được mình yêu mến mà không tiếc hạ xuân dược sao?

Hơn nữa, nếu không có việc này, Quản Thanh Hàn làm sao đến lượt mình.

Có tính là chó ngáp phải ruồi, nhân họa đắc phúc không nhỉ?

Quản Thanh Hàn năm nay chừng hai mốt, so với Mạc Tà lớn hơn bốn tuổi, hơn nữa hôn nhân quan hệ giữa hai nhà vừa bị Quân Vô Ý giải trừ, sau đấy chỉ sợ hai nhà cũng phải quan tâm đến việc chung thân đại sự của Quản Thanh Hàn, dù sao trong cái thời đại này, hai mươi mốt tuổi còn chưa xuất giá, xem như gái lỡ thì rồi. Có thể không vội sao?

Nhưng dù sao đi nữa, Quân Mạc Tà cũng cảm thấy mình ngay cả cơ hội báo danh còn không có, vì cho dù Quản Thanh Hàn giải trừ hôn ước, trên danh nghĩa, nàng cũng "từng" là đại tẩu của Quân Mạc Tà. Điểm này là không thể phủ nhận. Lấy sự cổ hủ của lão gia tử cùng với dư luận thiên hạ, chuyện như vậy tuyệt đối không được phép phát sinh! Thà rằng gả đại đi chỗ khác cũng tuyệt không cho phép chuyện gièm pha như vậy xảy ra! Một khi kết đôi, ai biết người khác sẽ nói gì? Cái gì là tẩu tử cùng tiểu thúc, cái gì là tư tình, là không tuân thủ đạo làm vợ, là hoang dâm vô sỉ vân vân...

Mấy cái này đều là chuyện không thể không lo. Quân Mạc Tà thân mình tà khí lẫm nghiêm, căn bản không quan tâm mấy cái này, nhưng hai đại gia tộc lại không cần sao? Quản Thanh Hàn không cần sao?

Cho nên, hai người có thể nói là hoàn toàn không có hy vọng! Cho dù hiện tại đã trở thành sự thật, cũng không biết phải vượt qua bao nhiêu cửa ải khó khăn nữa!

Nhưng hôm nay ma xui quỷ khiến, nương theo Độc Cô Tiểu Nghệ hồ nháo lên, âm kém dương sai đem Quản Thanh Hàn "làm thịt", cứ như vậy, mặc kệ phải vượt qua bao nhiêu cửa ải, nhưng người vợ này còn chạy được sao?

Bây giờ không phải là nghĩ cách nào để tránh, mà là nghĩ cách để vượt qua, một loại là tiêu cực, một loại là tích cực, hai cái cách biệt một trời một vực, hoàn toàn không giống nhau.

Tuy rằng quá trình có chút không tưởng, nhưng lại giảm bớt nhiều chuyện xấu về sau!

Con mẹ nó, cùng lắm thì lão tử khư khư cố chấp, ai dám nói bậy? Lão tử thích làm gì thì làm, ai quản nổi? Người khác nhìn sao, dư luận thế tục thế nào, ở trong mắt ta thì chỉ bằng cái rắm!

Thối một chút là xong...

Cho nên mặc dù Quân Mạc Tà có chút buồn bực, cũng không khỏi có một tia thích ý. Nghĩ như thế nên cũng không thể sinh khí nữa. Hơn nữa, điểm xuất phát của Độc Cô Tiểu Nghệ cũng chỉ là bảo vệ mình mà thôi. Luyến tiếc, sợ mình bị cướp đi, tuy trẻ người non dạ, hảo tâm lại làm hư chuyện. Nhưng chỉ cần không có hậu quả lớn lắm thì cũng không ảnh hưởng toàn cục.

Đối với một nữ hài tử yêu thương mình vô hạn mà giận dữ, quát mắng hay vung tay, Quân Mạc Tà tự thấy mình không làm được như vậy. Nhưng lại không thể cứ vậy buông tha cho nàng! Không biết không có tội, nhưng nếu vì không biết mà tạo thành hậu quả nghiêm trọng thì đó lại là lỗi! Hôm nay nếu không giáo huấn một chút, về sau tiểu nha đầu lại hồ nháo tiếp thì sao giờ?

Phải biết rằng chuyện hôm nay còn thiếu chút nữa là hai người cùng xuống hoàng tuyền rồi.

- Không giận? Cô tự ngẫm lại, nếu là cô, cô có thể không giận sao?

Quân Mạc Tà suy nghĩ một hồi lâu, chậm rãi nói. Độc Cô Tiểu Nghệ òa khóc lên:

- Đáng ra muội phải tự mình ăn, ô ô…

- Chuyện lần này, ta thực mất hứng!

Quân Mạc Tà hừ một tiếng, lạnh lùng nói:

- Ta không hy vọng lại có chuyện tương tự phát sinh!

- Được được được… Muội không dám, thật sự không dám, muội sẽ sửa đổi.


Độc Cô Tiểu Nghệ gật đầu lia lịa, như trút được gánh nặng trong lòng. Trải qua chuyện này, tiểu nha đầu tựa hồ trưởng thành rất nhiều.

- Ân, muội trở về hảo hảo theo mẹ học tập, học hỏi cho rõ ràng. Chuyện lần này, muội thực sự xin lỗi.

Tiểu nha đầu cúi đầu, vân vê vạt áo.

Quân Mạc Tà lảo đảo, cơ hồ ngã quỵ xuống. Dùng sức thở hổn hển một hơi, thiếu chút nữa tắt thở chết. Loại sự tình này còn muốn đi học tập…

- Không còn tức giận? Vậy huynh… huynh bây giờ bị Quản tỷ tỷ ăn cơm chín rồi, vậy còn muốn muội sao?

Độc Cô Tiểu Nghệ mở to đôi mắt tròn, bám riết không tha hỏi.

- Ách, vấn đề này, sau này bàn tiếp a!

Quân Mạc Tà trên trán mồ hôi chảy ròng ròng.

- Muội mặc kệ! Cơm là do muội nấu chín!

Độc Cô Tiểu Nghệ chu mỏ:

- Cuối cùng lại bị Quản tỷ tỷ ăn. Chiếm tiện nghi sẵn của muội, ô ô. Đều tại mẹ muội, không nói rõ ràng với muội, người ta thật không biết, lại nấu dư cơm…

Quân Mạc Tà đổ mồ hôi, cái này thật sự là muốn giận cũng khó, chỉ muốn lẩn trốn ngay thôi. Thời đại này, giáo dục sinh lý vỡ lòng quả thật quá kém a!

Khuyên can mãi, rốt cục cũng tiễn được Độc Cô Tiểu Nghệ về, Quân Mạc Tà thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, vận chuyển Khai Thiên Tạo Hóa Công trong cơ thể, tập tễnh đi vào trong lều.

- Đây quả thật là một trò khôi hài!

Vạn vật chìm vào yên tĩnh, ngay tại cây đại thụ mà ngũ đại cao thủ từng dựa vào truyền đến một thanh âm rất nhẹ, rất băng lãnh, nhưng thực nhu hòa, có cao ngạo băng tuyết, lại có ung dung ngạo nghễ.

Chỉ riêng thanh âm này cũng biết được người nói chuyện tất nhiên là một vị nhân vật đứng đầu trong nhân gian.

- Đúng vậy, bất quá trò khôi hài này, người duy nhất được ưu đãi chính là gã kia.

Một thanh âm thanh thúy uyển chuyển khác lên tiếng.

Trên khỏa đại thụ này, cư nhiên không biết lúc nào có hai người ẩn nấp, mà kỳ quái nhất là ngũ đại cao thủ ở bên dưới lại không chút hay biết! Có thể thấy được tu vi hai người kia đáng sợ đến nhường nào.

- Được ưu đãi cũng chưa chắc, bất quá theo tư liệu chúng ta sưu tập, Quản Thanh Hàn vốn tuyệt đối không có khả năng ở cùng một chỗ với tên hỗn đản này, nhưng bây giờ đã ngủ cùng nhau, chuyện xấu này cũng làm cho Quân gia khó kham nổi. Nhìn xem Quân gia xử lý chuyện này ra sao.

Thanh âm trước từ từ nói.

- Nhưng mặc kệ Quân gia xử lý thế nào, ảnh hưởng của chuyện này cũng không thể không có.

Thanh âm thanh thúy có chút vui sướng khi người gặp họa chợt nói:

- Đại tỷ, nếu ngài tính toán thu tiểu tử này làm đồ đệ, vì sao vừa rồi không áp dụng hành động? Trực tiếp bắt hắn về a.

- Thu hắn làm đồ đệ? Hắn mơ thật đẹp! Ta chỉ muốn tra tấn hắn mà thôi!

Thanh âm trước tựa hồ như nghiến răng:

- Tên vô sỉ đáng giận này, nếu không phải vì… Ta đã sớm tự tay chém hắn thành ngàn khối!

- A? Đại tỷ, này… điều này không thể a? Lấy tu vi của tỷ, chẳng lẽ còn có người dám đắc tội với tỷ sao?

Thanh âm thanh thúy kinh ngạc nói.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui