Trong trướng bồng, Quản Thanh Hàn hai tay chống cằm, ngơ ngác nhìn lên ánh nến, sau lại thở dài một tiếng.
- Quản tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ tới Mạc Tà ca ca sao?
Độc Cô Tiểu Nghệ lén lút ngồi ở một bên, vài ngày không thấy, hôm nay rõ ràng thấy nàng gầy đi một chút, hơn nữa tròng mắt cũng có vài phần tâm sự.
Nàng nói xong những lời này, lại cảm thấy có chút cả kinh.
Mình rốt cuộc hy vọng đáp án của Thanh Hàn tỷ tỷ là khẳng định hay phủ định đây? Cho nên rốt cuộc nàng tiến tới.
Chính mình đã gọi một tiếng Quản tỷ tỷ, gọi Quân Mạc Tà là Mạc Tà ca ca, đây chẳng phải là ẩn ẩn đem bọn họ ghép thành một đôi sao? Cho nên nàng vội vàng sửa lại:
- Ách, tỷ chẳng lẽ đang suy nghĩ tới Mạc Tà sao?
Quản Thanh Hàn xoay người, dịu dàng cười cười nói:
- Tiểu Nghệ, vì sao lại hỏi như vậy? Muội hi vọng đáp án của ta như thế nào?
Độc Cô Tiểu Nghệ quệt mồm nói:
- Nhất định là Quân tam thúc muốn ghép bọn tỷ thành một đôi, tỷ không nghĩ tới hắn còn nghĩ tới ai? Lúc trước ai cũng không coi trọng hắn, chỉ có muội là tuyển định hắn, vì cái gì mà bây giờ tất cả mọi người đều muốn đoạt hắn.
Nói xong những lời này đột nhiên trong lòng dâng lên ủy khuất, vành mắt đã đỏ hoe.
Đôi mắt sáng trong của Quản Thanh Hàn chớp động, nói:
- Tiểu Nghệ muội muội, muội yên tâm đi. Nhưng mà thời gian lâu như vậy hắn còn chưa trở về, quả thực là khiến cho mọi người rất lo lắng, lo lắng của tỷ giống như là chị dâu lo lắng cho em chồng thôi, không có ý gì khác.
Độc Cô Tiểu Nghệ miệng vểnh lên rất cao, nói:
- Nhưng tỷ hiện tại không phải là chị dâu của hắn, các người là thân nhân, đương nhiên không phải suy nghĩ nhiều, hừ, gia hỏa này tùy tùy tiện tiện mất tích, chờ hắn trở về, muội nhất định sẽ hảo hảo...
Đột nhiên nhãn châu của nàng xoay động, nghĩ tới một cái chủ ý tuyệt vời.
Lập tức không nói nữa, trên mặt đỏ lên giống như ráng mây vậy.
Càng nghĩ càng ngồi không yên, nhăn nhăn nhó nhó, cơ thể co quắp một hồi.
Nàng vội vàng đứng lên nói:
- Muội, muội có chút việc phải đi ra ngoài trước.
Vừa nói xong liền vội vã đi ra ngoài, dường như là chạy thì đúng hơn.
Quản Thanh Hàn nghi hoặc nhìn theo bóng lưng của nàng, rốt cục nhịn không được khẽ cười một tiếng, thế nhưng vừa nghĩ tới tâm sự của mình, lại thở dài một tiếng, mê võng nhìn ánh nến, lẩm bẩm:
- Ta nên làm cái gì bây giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ? Ta, thật sự là oan nghiệt!
Lúc tất cả mọi người vì Quân Mạc Tà lo lắng, Quân đại thiếu lúc này đang rơi vào nguy hiểm! Hắn lúc trước mạo hiểm sử dụng hỗn độn hỏa đối phó với Lệ Tuyệt Thiên.
Tuy một kích vừa ra, hiệu quả tốt tới mức hắn cũng không thể tin được, không ngờ dễ dàng đem Lệ Tuyệt Thiên vị đệ nhị chí tôn này biến thành một đống tro tàn, nhưng xong việc lại bị hỗn độn hỏa cắn trả, thực sự khiến Quân Mạc Tà đau đớn sống không bằng chết! Khi hắn xuất thủ giết chết Lệ Tuyệt Thiên.
Lệ Tuyệt Thiên lại hoàn toàn không có lực hoàn thủ, thế nhưng Quân Mạc Tà rõ ràng biết, nhất cử nhất động của mình thủy chung đều trong sự chú ý của ba vị cường giả đứng đầu Mai tôn giả! Lôi Bạo Vũ, Bố Cuồng Phong! Khi đó giết chết một kẻ chỉ còn thoi thóp như Lệ Tuyệt Thiên xác thực không tính là việc khó, nhưng cái khó là, chính mình ở trước mắt bao người giết chết Lệ Tuyệt Thiên, cách làm như vậy tùy thời đều có thể khiến thân phận của mình bạo lộ! Chỉ cần thủ đoạn của mình có bất cứ điểm không phù hợp nào khi sắm vai làm siêu cấp cường giả sẽ bị bại lộ, như vậy ba người kia nhất định không chút do dự mà hạ thủ, đem thân phận của mình triệt để vạch trần.
Đến lúc đó, Quân gia sẽ chính thức gặp họa ngập đầu! Hơn nữa không có bất cứ giải pháp nào có thể cứu được! Bất kì thủ đoạn hữu hiệu nào cũng đều có nguy hiểm không nhỏ, cho nên Quân Mạc Tà rốt cục mạo hiểm lựa chọn hỗn độn hỏa! Vì loại trừ mối hậu hoạn đến từ Huyết Hồn sơn trang sau này, Quân Mạc Tà đều vứt bỏ hết! Tuy đã sớm có chuẩn bị thừa nhận bị hỗn độn hỏa cắn trả, nhưng không có nghĩ tới, hỗn độn cắn trả lại tới nhanh như thế, hơn nữa còn rất kịch liệt! Không ngờ với thần kinh cứng cỏi như hắn cơ hồ cũng không chịu đựng nổi!
Gần đây Quân Mạc Tà tự xưng là xương cốt của mình rất cứng, tối thiểu lúc này, tin tưởng bất kì hình phạt nào cũng không thể ép buộc hắn! Hắn hoàn toàn có thể nắm chắc chống lại tất cả các loại cực hình, nhiều nhất cũng chỉ là chết mà thôi! Hắn có thể đường đường chịu bất kì hình phạt nào, chẳng qua cũng chỉ coi chúng là một loại thể nghiệm mà thôi! Cho nên Quân Mạc Tà không có đem bất kỳ nỗi đau, thống khổ nào để vào mắt.
Cho nên cách đối nhân xử thế của hắn cứ tùy tâm sở dục mà làm, muốn thế nào thì làm thế ấy, vui cười tức giận mắng nộ mạ cũng tốt, trừng mắt lạnh lùng nhìn băng sương cũng được, khi ta cao hứng sẽ làm thứ đó! Bởi vì trong thế giới này, ta đã không còn sự sợ hãi, hay kiêng kị thứ gì đó! Cho nên hắn với thân phận quần áo lụa là đối với Hoàng Đế cũng có thể nói nói cười cười, tu vi ngươi dù là chí tôn vẫn không kiêng kị chửi ầm lên! Ngươi có thể làm gì ta? Cho dù ngươi thật sự có thể làm thì tính là gì?
Thế gian đứng đầu nhất chính là thống khổ, hơn nữa ta ngay cả chết còn không sợ, vậy còn sợ cái gì? Nếu muốn giả trang cũng phải có thực lực! Có thực lực lớn mới có tố chất tâm lý để giả trang, không có thực lực, không có tố chất tâm lý, muốn giả vờ đó cũng chỉ là truyện cười!
Một thái tử tới một thành thị bình thường, tuyệt đối có thể giả trang, một người vạn phú hào có thể giả làm người nghèo khổ nhất trong thiên hạ, bọn họ không để ý tới hết thảy đó là vì cái gì? Bởi vì không ai có thể uy hiếp được bọn họ, bọn họ tuyệt không sợ hãi, cho dù là xuy ngưu, cũng không cần phải lo lắng có thể đem da trâu thổi nổ tung! Thế nhưng một tên khất cái liệu có thể giả trang thành một đại phú hào không? Quả thực là chuyện không thể thực hiện!
Quân Mạc Tà cường thế giả trang, tự nhiên càng thêm thuần thục! Ta cái gì cũng không sợ, cái gì cũng không để ý, vậy còn sợ cái gì? Ta có Hồng Quân Tháp, cho dù là cao thủ khắp thiên hạ cùng tiến lên cũng không giết được ta, ta có chỗ dựa cường đại, ta vì sao không thể giả trang? Chuyện luyện công của ta chỉ với ba tháng đã tới trình độ này, so ra vượt qua cả đám người mất vài chục năm khổ tu, ta có tiền vốn hùng hậu, ta vì sao không thể giả trang? Ta nói mình là đệ nhị thiên tài trên thế giới này, vậy liệu có ai dám nói là đệ nhất? Cho nên Quân Mạc Tà vẫn luôn rất cuồng ngạo, dùng một mắt nhìn thiên hạ, hắn thậm chí cảm thấy được trên trời dưới đất không chuyện gì có thể uy hiếp được mình.
Càng không có chuyện khiến mình phải sợ hãi, không có chuyện gì khiến mình cố kỵ! Thế nhưng hiện tại hắn mới biết mình sai rồi! Hơn nữa rất sai lầm! Bởi vì thống khổ lúc này, ngay cả linh hồn cũng không thể chịu được, chứ đừng nói chi là người còn sống sờ sờ! Thống khổ này, cho dù là bị đứt tay đứt chân, cạo xương lấy độc những thứ này, Quân Mạc Tà tự nhận bản thân có thể thản nhiên mà cười, thế nhưng về phương diện thống khổ của linh hồn, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng phải sụp đổ!
Tỷ như hiện tại hỗn độn hỏa cắn trả! Hắn hiện tại đang ở trong Hồng Quân Tháp được thiên địa linh khí nồng hậu tới cực điểm bao phủ, thống khổ ôm đầu quay cuồng...Hắn vạn lần không ngờ, hỗn độn hỏa cắn trả lại bá đạo đến như vậy! Có một số việc chính thức không nên nếm thử.
Mặc dù là có lý do không thể không mạo hiểm, khi hỗn độn hỏa phát ra ra công kích.
Quân Mạc Tà hoàn toàn có cảm giác rất thư thái, thậm chí còn cảm nhận được một loại cảm giác thoải mái phiêu phiêu dục tiên! Cảm giác không thoải mái lúc diệt sát Lệ Tuyệt Thiên.
Đem hỗn độn hỏa lại lần nữa thu vào trong cơ thể, sát na kia, Quân Mạc Tà đột nhiên cảm thấy thế giới của mình hoàn toàn bị phá vỡ! Kể cả thế giới linh hồn, thế giới ý thức! Là loại thống khổ mãnh liệt tới cực điểm, mà ngay cả thiên địa linh khí của Hồng Quân Tháp ở trong cơ thể trị liệu thương thế đối với loại thống khổ này hoàn toàn không có bất luận tác dụng gì!
Bởi vì hỗn độn hỏa chính là hỏa chi bổn nguyên của thiên địa! Giờ khắc này đang là thời khắc trọng yếu nhất, thiêu đốt linh hồn. Quân Mạc Tà thống khổ muốn cắn nát răng, cơ thể liên tục vặn vẹo trên mặt đất, chỉ cảm giác linh hồn của mình dường như từng tấc từng tấc một bị hút ra, sau đó từng tấc một bị thiêu đốt, tựa hồ sâu trong trái tim, có một ngọn hỏa diễm không nhanh không chậm thiêu đốt từng chút một, thiêu đốt, chậm rãi nướng cháy trái tim yếu ớt, còn làm cho mình chậm rãi sống, trong lúc này vẫn còn nhận thức rõ ràng không thể nghi ngờ là cực hình tàn khốc nhất, phảng phất như trong đầu óc của mình nguyên một đám tro tàn đã được dập tắt, nay bỗng nhiên bùng cháy, hơn nữa lại chậm rãi thiêu đốt, từ nhanh tới chậm, thẳng tới khi đầu óc của mình còn lại chút ý thức, nhất là cảm giác thần kinh đang đau, giờ khắc này tương đương với ngàn vạn lần phóng đại!
Hắc bào trên người đều bị hắn cuộn lại rồi nhét vào trong miệng, đã sớm bị nhai nát, hắn muốn ngất đi, thế nhưng lại không dám! Bởi vì khi ngất đi sẽ không còn ý thức, chính mình cũng sẽ bị thiên địa bổn nguyên chi hỏa này cắn trả thiêu đốt giống như Lệ Tuyệt Thiên! Như vậy chính là như câu nói mình làm mình chịu! Cho nên hắn chỉ còn một cách duy nhất đó là cố gắng chống đỡ mà thôi! Gắt gao chèo chống một điểm thanh minh cuối cùng trên linh đài! Một khi điểm thanh minh này biến mất, Quân Mạc Tà liền triệt để biến mất khỏi thế giới này! Hơn nữa không còn tồn tại ở bất kỳ một thế giới nào khác! Đem so sánh với thiêu đốt của hỗn độn hỏa, cái gì mà là hình phạt đem mười đầu ngón tay cho vào kẹp trúc, quả thực giống như hạt bụi.
Hoặc là nói.
Những cực hình kia cũng chỉ là muỗi đốt mà thôi, lần này cắn trả chính là một chân bị nện nát! Bị đập nát, tựa hồ như nỗi đau cách xa một trời một vực vậy! Mồ hôi trên người như sông nhỏ chảy ra.
Sau đó trực tiếp bốc hơi biến thành một đoàn vụ khí.
- A!
Quân Mạc Tà ngửa mặt lên trời hét dài.
Thẳng tắp đứng lên, tiếp đó thẳng tắp ngã xuống mặt đất, toàn thân cứng đờ giống như cương thi.
Tiếp đó thân thể ở trên mặt đất vặn vẹo không ngừng, đã sớm vặn vẹo tới cực hạn, thống khổ như vậy, giằng co đủ một ngày một đêm, hỗn độn hỏa đen kịt tại trong Tạo Hóa Lô vui sướng nhảy lên, tựa hồ như vì Quân Mạc Tà bị thống khổ mà hoan hô, chỉ có Khai Thiên Tạo Hóa Công vẫn tiếp tục vận hành.
Trong kinh mạch của Quân Mạc Tà một lần nữa xuôi chảy, linh khí nồng hậu trong Hồng Quân Tháp từ từ rót vào trong kinh mạch của hắn, một lần nữa rửa sạch tạp chất trong kinh mạch của hắn.
Lúc này đây đã đưa vào lực lượng vượt qua bất kỳ lần nào trước đây, thậm chí còn vượt qua tổng cộng các lần trước đây! Nhũ bạch sắc linh khí giữa không trung giống như là đám vân vụ.
Mạnh mẽ bị hấp thu như là dòng nước xoáy.
Càng không ngừng phát ra thanh âm hưu hưu, cuồn cuộn không ngừng, liên tục không dứt xông vào trong cơ thể của Quân Mạc Tà.
Lớp sau tiếp nối lớp trước.
Phảng phất như vĩnh viễn không có dừng lại.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...