Dịch Giả: Tiểu Ngọc
- Tiểu tử ngươi ở chỗ này bớt nói nhảm đi! Hiện tại là lúc nào rồi mà còn có ý nghĩ ích kỷ, chỉ bo bo lo giữ thân mình như vậy? Một khi cuộc chiến này thất bại, thì sẽ có ít nhất hàng nghìn vạn Huyền thú tràn vào trong đại lục! Đến lúc đó sẽ có bao nhiêu bình dân bách tính gặp tai ương? Dù cho nói một cách khiêm tốn nhất, chỉ sợ cũng phải hơn mấy ngàn vạn! Cái này căn bản là một hồi hạo kiếp a!
Quân Vô Ý lạnh lùng nói:
- Trước mắt chỉ có thể đem toàn bộ ân oán cá nhân gạt sang một bên, đồng tâm hiệp lực, may ra mới có một chút hy vọng!"
- Không sai, Vô Ý nói rất đúng! Trận chiến này con người cùng Huyền thú chiến đấu quan hệ đến sự hưng vong của toàn bộ đại lục trong mấy trăm năm sắp tới. Nếu không đoàn kết lại thành một khối, thì sợ rằng sẽ thảm bại thật sự! Nếu như tình thế không thực sự nghiêm trọng, lấy bản tính kiêu ngạo của Lệ Tuyệt Thiên Chí tôn mà nói, làm sao hắn có thể phát xuất Chí tôn triệu hoán lệnh? Tin chắc rằng hắn đã nhìn ra vấn đề then chốt trong chuyện này, cấp bách nghiêm trọng phi thường, vì vậy mới không ngại hạ thấp thân phận, phát xuất Chí tôn triệu hoán lệnh! Bằng không để đến khi chiến cuộc thất bại, Lệ Tuyệt Thiên hắn chính là tội nhân thiên cổ!
Đông Phương Vấn Tình cười khổ một tiếng:
- Nếu như trận đầu tiên mà thắng lợi, tất nhiên sĩ khí sẽ đại chấn, còn một khi thất bại, ta tuyệt đối đảm bảo các thế lực giang hồ, ít nhất sẽ có một phần ba bỏ trốn, thậm chí là nhiều hơn! Dù sao, điều quan trọng nhất với họ chính là bảo tồn lực lượng, tranh đoạt giang hồ. Đa phần đều là những loại người thừa dịp "cháy nhà hôi của", nếu như thế, quả thật xong rồi.
- Đúng là thói hư tật xấu của con người a! Thuận buồm xuôi gió thì ai cũng muốn tranh phong, chó rơi xuống nước thì nhảy vào kiếm phần; nhưng một khi buồm không xuôi, gió không thuận, chó rơi xuống nước lại biến thành một con cọp lớn, thì chắc chắn đại đa số đều rụt đầu rụt cổ nấp ở phía sau, để cho người khác lên trước, sau đó bản thân ở phía sau chiếm tiện nghi. Cuối cùng nếu thấy tình thế bất ổn, trực tiếp ba chân bốn cẳng bỏ chạy đầu tiên. Thà để mình bị mất mặt chứ không muồn mất tính mạng a! Trời rộng sông dài, cũng không phải mỗi mình gặp rủi ro, mất mặt cũng không chỉ có một người. Tất cả đều mất mặ...t!
Quân Mạc Tà rung đùi đắc ý nói mát. Sau khi nói xong bộ dạng trông rất vui vẻ, đột nhiên nhìn lại mới thấy bốn người sắc mặt đều bất thiện, càng ngày càng tối sầm lại, xem ra sẽ lập tức ra tay với mình, hắn vội vàng cười khan một tiếng:
- Ta buồn đi tiểu, từ sáng tới giờ chưa có đi lần nào. Mấy vị lão gia cứ nói chuyện tiếp đi nha!
Vừa nói vừa xoay người lại, lời vừa hết tức bỏ chạy!
Trong trướng bồng bốn người quay mặt nhìn nhau, với loại tiểu tử bại hoại như thế này đúng là không có biện pháp.
- Việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều cũng vô ích! Tới Thiên Nam rồi, đợi ta gặp qua Lệ Tuyệt Thiên rồi sẽ đến chỗ đóng quân của đệ, bảo hộ đệ và Mạc Tà. Nếu quả thực đại sự bất ổn, một khi chúng ta tập trung cùng một chỗ thì có thêm một phần sinh cơ. Như Mạc Tà vừa nói đó, cứu người là chuyện tốt, nhưng vì cứu người mà bồi thêm cả mạng sống của mình thì thật không còn ý nghĩa gì cả. Mọi chuyện tới lúc đó tùy cơ ứng biến đi!
Quân Vô Ý trầm trọng gật đầu, ngửa mặt lên trời thở dài:
-Thật không rõ, trường hạo kiếp này nguyên nhân rốt cuộc là do đâu mà có, không biết đây là loại nguyên nhân gì mà có thể làm phát sinh đại họa như vậy? Tin tưởng rằng không phải vô duyên vô cớ mà Huyền thú đồng loạt ra khỏi Thiên Phạt; hiển nhiên là phải có nguyên do gì đó hoặc có người nào đó chọc giận chúng, nếu như để ta biết người đó là ai, chắc chắn ta sẽ lọc da xẻo thịt hắn! Cái này đúng là mang vận mệnh thiên hạ ra để trêu đùa a!
Ngoài ba người đang đứng nghe chuyện trong trướng...
Còn có Quân đại thiếu sau khi đi ra dùng Âm Dương độn quay ngược trở lại, núp vào trong góc nghe lén, nhưng vừa nghe tới đây nhất thời cả người đổ mồ hôi lạnh. Trong lòng thầm kêu to "Oan uổng a!" Đổ ước của ta lúc trước cũng chỉ là muốn bọn chúng dạy dỗ thiếu chủ của Huyết Hồn sơn trang một chút mà thôi, ai bảo hắn ngang nhiên dám cướp đoạt con dâu của Quân gia ta? Có thiên địa chứng giám, sự tình phát triển tới mức này, thực sự không có liên quan tới ta a!"
Việc này, ta thật sự không cố ý, ngàn vạn lần đừng đổ hết lên đầu ta!
Quân Tam gia tới ngày thứ hai mới biết được Quản Thanh Hàn cùng Độc Cô Tiểu Nghệ cũng len lén đi theo tới Thiên Nam. Lúc nhìn thấy vẻ mặt áy náy của hai người này vì chuyện mình lén theo đại quân xuất chinh, Quân Tam gia tức giận gần như muốn phát điên, thiếu chút nữa đem Quân Mạc Tà mắng chết tươi, còn khủng bố hơn là hễ thấy mặt hắn là mắng chửi! Có khi còn cầm gậy đuổi đánh....
Những nơi nguy hiểm như thế, sao có chỗ cho nữ nhân?
Cái này cũng chính là nguyên nhân chính làm cho Quân Mạc Tà cùng Tam thúc của mình bắt đầu chơi trò trốn tìm. Phàm là những địa phương mà Quân Vô Ý có thể đến, Quân Mạc Tà đều sớm tránh xa, so với thỏ còn muốn trốn nhanh hơn.
Đại quân đi liền một mạch, cuối cùng vào ngày thứ ba cũng tới được Thiên Nam thành! Lúc này, tính từ khi bắt đầu xuất phát từ Thiên Hương thành tới nay cũng đã đi hết ba mươi ba ngày! Cứ theo tốc độ hành quân mỗi ngày bốn trăm dặm, lộ tuyến lần này băng rừng vượt núi, tổng cộng cũng hơn vạn dặm!
Lúc vừa tới Thiên Nam thành, mọi người nhất thời đều hít một hơi lãnh khí.
Bên ngoài Thiên Nam thành, đất đai khô cằn ngàn dặm. Đương nhiên sâm lâm vẫn còn đó. Nhưng những nơi trước đây có con người sinh sống, hiện tại đều là một mảnh phế tích. Nhất là khi Quân Mạc Tà trông thấy một nơi, càng nhìn càng cảm thấy hả hê, trong lòng cười như muốn bể bụng!
Nơi đó lúc trước nguyên lai là Huyết Hồn sơn trang, hôm nay đã trở thành đại bản doanh chỉ huy cuộc chiến lần này.
Một đường đến đây, kể cả là mặt sau của Thiên Nam thành cũng có rất nhiều Cao giai Huyền thú kết thành đội ngũ không ngừng qua lại gào thét. Nếu như gặp phải Huyền giả độc hành, chắc chắn sẽ xông lên vây công giết chết! Tuy nhiên Huyền thú có kỷ luật vô cùng nghiêm minh, phía bắc Thiên Nam thành trong phạm vi ba trăm dặm, tuyệt đối không bắt gặp bất kỳ một đầu Huyền thú nào!
Như vậy....
Từ điểm này có thể nhìn ra được, Huyền thú chắc chắn có mục tiêu rõ ràng, tạm thời chỉ là những nhân vật có tiếng của Thiên Nam thành. Hoặc giả cũng có thể nói, mục tiêu chính là người có cừu oán với chúng, ví như vào thời điểm này chính là, Huyết Hồn sơn trang, Lệ Tuyệt Thiên, hoặc con trai của hắn...
Nếu nói về quy mô, Thiên Nam thành so với Thiên Hương thành tuyệt đối không nhỏ hơn, nó cũng chính là đệ nhất thành ở phía nam đại lục. Nhưng hiện tại, toàn bộ khu vự núi non xung quanh đã bị Huyền thú chiếm giữ, tình cảnh bị bao vây xung quanh lúc này giống như rơi vào trong một lòng chảo lớn!
Đại quân của Quân Vô Ý có thể coi như là một trong những nhóm "người đông thế mạnh", một đường hữu kinh vô hiểm thẳng đến Thiên Nam thành.
Đúng vào khoảnh khắc tiến nhập Thiên Nam thành....
"Ngao ô"...… Một tiếng tru dài vang lên tại sơn mạch phía bắc Thiên Nam thành, âm thanh như "xuyên vân liệt không" truyền ra xa, tựa hồ như muốn truyền đạt một tin tức gì đó.
Trong nháy mắt, âm thanh "Ngao ô" từ bắc tới nam, từ đông sang tây không ngừng vang lên. Mỗi tiếng hống đều truyền đạt lại tình hình của tiền phương, một đường liên tục băng qua Thiên Nam thành, thẳng xuống phía nam.
"Rống".... Một tiếng kêu to vang lên ở sơn mạch phía nam, sau đó lại giống như lần trước một mạch truyền thẳng lên phía bắc.
Tựa như đang có hai người truyền tin cho nhau vậy. Một người nói:
- Lại có một vạn người từ Thiên Hương thành mới đến..."
Tên còn lại nói:
- Đã biế...t
Ách... bất quá người phiên dịch vô phương xác nhận chuyện này, thế nhưng theo tình hình trước mắt đại khái cũng có thể hiểu như vậy.
- Huyền thú thật là có kỷ luật a! Chỉ với điểm này thôi, so với đội quân ở đây đã mạnh hơi rất nhiều rồi. Quả thực " ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái" a!
Quân Mạc Tà tự đáy lòng thầm khen ngợi một câu, sau đó rung đùi đắc ý nói:
- Huyền thú không sợ, chỉ sợ Huyền thú có văn hóa.
Bênh cạnh hắn nhất thời vang lên hai tiếng cười duyên. Nguyên lai là Quản Thanh Hàn và Độc Cô Tiểu Nghệ trước khi vào thành đã bị Quân Mạc Tà bôi đen khuôn mặt, trở thành hai binh sĩ nhỏ gầy đi theo bên cạnh hắn. Cái này tuyệt đối làm cho người khác không thể nhận ra hai người. Tuy nhiên cũng vì chuyện này mà hai vị mỹ nhân vô cùng bất mãn, thế nhưng Quân Mạc Tà rất kiên quyết, tuyệt không nhượng bộ, đã nói là hai người phải làm, không được ý kiến....
Đông Phương Vấn Tình bất đắc dĩ nhìn về phía ngoại sanh có thần kinh khác người của mình, hắn dị thường kinh ngạc, không ngờ tại thời điểm này ở đây ngoại sanh của mình vẫn còn có tâm tư đùa bỡn." Đúng là người không biết thì không sợ!"
Rồi hắn thở dài nói:
- Tin tức vừa được truyền ban nãy, chắc là do bát cấp đỉnh phong Huyền thú, Bạch Ngọc Sư Tử truyền đi. Huyền thú vương giả bực này, không ngờ lại dùng để truyền tin mà thôi, xem ra sự kiện lần này, là cả một đại nan đề a!
"Càng lớn càng tốt, càng náo nhiệt a, một khi đánh nhau khẳng định sẽ đặc sắc vạn phần!" Quân Mạc Tà chép chép miệng, tỏ vẻ không cam lòng nói:
- Tại sao trên đường tới đây không có thấy bất kỳ đầu Huyền thú phi hành nào vậy? Nếu như có thể bắt một đầu loại này về làm tọa kỵ, đúng là phong quang a! Dùng khi tán gái cực kỳ hữu hiệu, khẳng định một điều rằng, lúc cô em nhìn thấy lập tức sẽ chết mê chết mệt mình ngay!
Đông Phương Vấn Tình trừng mắt nhìn hắn, không ngừng thở hổn hển, cuối cùng đành quay mặt đi chỗ khác, thiếu chút nữa bị hắn chọc giận cho xuất huyết não.
Đông Phương đại gia rốt cuộc đã hiểu rằng, đại danh Thiên Hương đệ nhất hoàn khố, rung động đại lục của tử tôn mình không phải là vô duyên vô cớ mà có...
Hắn cuối cùng cũng hiểu ra một điều, tuyệt đối không nên nói giao lưu với loại người có thần kinh biến thái, giống hệt kẻ điên như thế này, có nói cũng chẳng khác gà vịt nói chuyện với nhau...
Đối với sự kiện quân tiếp viện của Thiên Hương thành tới, phía Thiên Nam thành cũng không dám chậm trễ chút nào. Nghênh đón Quân Vô Ý và đại quân vào thành chính là tướng quân của quân đội Thiên Hương thường trú tại Thiên Nam - Vạn Vô Ngôn.
Hơn nữa lúc mới đến Quân Vô Ý còn có chút nghi ngờ, mặc dù cùng với Thiên Hương thành Thiên Nam thành cũng được xếp vào loại thành lớn, toàn thành chiếm một diện tích rộng rãi, nhưng dân cư trong thành cũng rất đông đúc, hơn nữa, hàng ngày vẫn có viện quân cùng với nhân mã các thế lực trong giang hồ tới đây cho nên Quân Tam gia mới nghĩ rằng, trong thành lúc này chỉ sợ đã chật ních người, do đó, có thêm nhân mã của phe mình tới e rằng không chịu được nữa. Bên mình có tới hai vạn nhân mã, tiến vào thành lúc này sợ rằng không có đủ chỗ, nếu quả thực như thế chắc rằng sẽ có đại bộ phận đóng ở ngoài thành, như thế quá mạo hiểm, thành thử làm cho Quân Tam gia có chút lo lắng!
Nhưng mà toàn bộ hai vạn đại quân lại dễ dàng tiến vào Thiên Nam thành, hơn nữa nhìn bộ dạng của Vạn Vô Ngôn không thấy có nửa điểm gọi là làm khó hắn. Cái này đúng là chuyện lạ, làm cho kẻ khác không hiểu được.
Tới khi toàn quân tiến vào trong thành, toàn bộ thắc mắc cuối cùng cũng có đáp án...
Trong Thiên Nam thành, hai bên ven đường đều có vô số giang hồ hào sĩ đi qua đi lại, thỉnh thoảng còn có thể thấy được một số thương binh trên đầu quấn đầy băng trắng. Tuy rằng hơi ồn ào một chút nhưng cũng không hỗn loạn. Mọi người một đường vào thành dường như cảm giác trong thành thiếu mất một cái gì đó.
Quân đại thiếu là người đầu tiên nhìn ra vấn đề nằm ở đâu, lên tiếng hỏi:
- Quái lạ, sao trong thành hình như không có thấy bất kỳ bách tính nào vậy?
Nghe hắn nhắc nhở, mọi người nhất thời tỉnh lại. Thật ra cũng không hẳn là không có, chỉ là có nhưng mà rất ít mà thôi, hơn nữa tất cả đều là tráng đinh, còn đâu người già, trẻ em, phụ nữ mới chính xác là không có bất kỳ ai, một người cũng không có.
Thiên Nam tướng quân Vạn Vô Ngôn cười khổ một tiếng nói:
- Huyền thú triều khổng lồ như vậy, mạt tướng sao dám chậm trễ? Từ nửa tháng trước đã hộ tống toàn bộ bách tính trong thành đi lánh nạn rồi, nhằm tránh cho bách tình gặp bất kỳ tổn hại nào. Toàn bộ lão ấu, phụ nữ và trẻ em đều được đưa tới nơi an toàn ngoài ba trăm dặm, chỉ để lại tráng đinh và các cửa hàng nhu yếu phẩm cần thiết. Nếu như có thể đánh tan Huyền thú triều lần này, khi đó mạt tướng sẽ đích thân tới đón hương thân bên đó về, còn ngược lại, cứ để bọn họ ở đó, mặc dù không thể an cư lạc nghiệp... nhưng chí í...t cũng bảo tồn được chút hương hỏa.
Quân Vô Ý nhất thời cảm thấy kính nể!
- Vạn tướng quân, ngươi lần này toàn tâm toàn ý vì nước vì dân, Quân mỗ kính phục!
Vạn Vô Ngôn khổ sở cười nói:
- Nói thật với tướng quân, Huyền thú triều lần này xảy ra đột ngột, quy mô rất lớn trước nay chưa từng có, mấy ngày trước còn có Huyền thú vào thành quấy nhiễu, tổng cộng không dưới mười lần. Chiến tranh như thế này một khi nổ ra, thương vong chắc chắn sẽ vô cùng tàn khốc, sao có thể để bình dân bách tính gặp tai ương được? Vạn mỗ ta không phải người bản xứ nhưng cũng đóng quân ở đây hơn mười hai năm rồi. Đã từ lâu ta đối với từng cành cây ngọn cỏ ở đây thân thiết vô cùng; bách tính nơi đây mặc dù có chút chất phác, lạc hậu nhưng trong mắt Vạn mỗ ta, tất cả đều là phụ mẫu huynh đệ, tri kỷ! Hiện tại, dù có cơ hội để rời khỏi đây nhưng ta tuyệt không có ý định như vậy, thực sự ta không muốn.
Nhìn nhãn thần hẵn nhìn Thiên Nam thành tựa như nhìn thấy cố hương của mình vậy, một cái nhìn tràn ngập ấm áp, quyến luyến.
Bầu không khí nhất thời có chút trầm xuống.
- Lần này di tản rất nhiều người đúng không? Nếu vậy cũng tốn không ít công sức a? Quân Mạc Tà vội vàng đổi đề tài.
- Thiên Nam bên này không thể so với bên trong đại lục được. Nơi đây tuy đất đai rộng lớn nhưng nhân khẩu không nhiều lắm. Nếu tính cả các vùng xung quanh thì tổng cộng cũng hơn một trăm năm mươi bốn vạn ba nghìn chín trăm người!
Vạn Vô Ngôn dường như có chút phấn khởi, tự hào, cười ha hả nói:
- Cố được bao nhiêu thì cố, bất quá, chung quy cũng là hơn một trăm năm mươi vạn tính mệnh a! Tuy cực khổ một chút nhưng đáng giá!
- Lợi hại!
Quân Vô Ý nhìn Thiên Nam thành đằng xa, trầm giọng nói:
- Tâm huyết của Vạn tướng quân, tất nhiên sẽ không uổng phí! Quân mỗ cũng không cho phép một phen tâm huyết của Vạn tướng quân uổng phí!
- Ta cũng chỉ hy vọng được như thế, tất cả mọi chuyện Vạn mỗ ta đành cậy nhờ vào Tam tướng quân! Vạn Vô Ngôn trầm mặc một hồi, thấp giọng nói.
Sau khi chỉnh đốn quân sĩ, an bài nơi hạ trại. Vạn Vô Ngôn mang theo mọi người, hướng về phía đại sảnh nghị sự trong phủ thành chủ đi đến.
Qua một đoạn rẽ, nhóm người Quân Vô Ý lại càng hoảng sợ hơn!
Đây là đại sảnh nghị sự?
...…!
Chỗ này căn bản là một cái sân nghị sự a!
Trước phủ thành chủ, toàn bộ kiến trúc không quan trọng đều bị dỡ bỏ hết, chỉ để lại một khoảng trống cực lớn có sứ chứa vạn người. Nguyên lai phía trước phủ thành chủ không biết từ bao giờ đã dựng lên một chiếc đài cao, cách mặt đất chừng hơn một trượng, xung quanh quây vải bố dày đặc. Quân Mạc Tà khi vừa nhìn qua còn tưởng là sân khấu để chuẩn bị diễn kịch...
Phía bên dưới, dọc theo hai bên dựng lên vô số trướng bồng. Phía trước một trướng bồng trông có vẻ xa hoa đang cắm một ngọn đại kỳ đón gió phấp phới, phần phật tung bay. Cách đó gần một trăm bước, cũng có một đại kỳ đang tung bay đón gió, thoạt nhìn rất có khí thế. Trên mỗi đại kỳ phân biệt có viết hai hàng hữ rõ ràng: "Huyết Hồn Sơn Trang Phong Tuyết Ngân Thành Âu Dương", "Đoan Mộc Bách Lý Bắc Cung Văn Nhân Tả Khâu Thần Tứ"
"Vũ Đường Đoạn Hồn Cung"...…
Quân Mạc Tà cảm thấy vô cùng thích thú, "mi hoa nhãn tiếu"(mặt mày rạng rỡ-DG), nói:
- Thật không nghĩ tới, ca hôm nay cư nhiên được tham dự đại hội võ lâm trong truyền thuyết rồi, con mẹ nó... thật hưng phấn a, không biết chỗ này có Cái Bang hay không?
Mà Quân Vô Ý không giống như hắn, "một tâm một phế", nhìn thấy mộn màn trước mắt, chân mày nhất thời nhíu lại...
Bực bội....
Nếu muốn thắng trận này, nhất định phải dựa vào tướng lĩnh quân đội chỉ huy toàn bộ. Còn như giang hồ ngang ngược thế này, giả sử chỉ cần chỉ huy hơn trăm người đánh một trận còn có thể, chứ còn trong lúc chỉ huy mấy chục vạn đại quân chiến đấu, Quân Vô Ý tuyệt đối không cho rằng mấy người này đủ khả năng làm được.
Nhưng theo như tình thế trước mắt thì thấy rõ ràng rằng, quân đội các đại đế quốc cùng với các Võ lâm thế gia đều được đặt ngang hàng, thậm chí so với quân đội, thì Võ lâm dường như còn có địa vị cao hơn...
Bình thường, tất nhiên quân đội không xứng đáng lọt vào trong mắt của các Huyền giả cao thủ, nhưng lúc này là thời điểm bình thường sao? Dù cho nhìn người bằng nửa con mắt thì cũng cần phải đánh xong một trận đã rồi nói gì thì nói. Nếu cứ làm theo ý mình như thế này còn muốn đối phó với Thiên phạt thú vương sao? Chính mình còn không đoàn kết thì lấy gì mà đòi chống lại Huyền thú triều vốn có kỷ luật nghiêm minh? Đơn giản chính là chuyện cười lớn nhất thiên hạ a!
- Quân tướng quân, quân trướng của Thiên Hương quân đội chúng ta ở bên kia.
Vạn Vô Ngôn cười cười, chỉ tay. Theo hướng đó nhìn lại, chỉ thấy chính giữa một bãi đất rộng có dựng vài trướng bồng khá lớn bằng vải bố, hai bên có vài máng ăn cho ngựa rất lớn được chôn sâu xuống đất, rèm cửa được cuốn lên cao, nhìn vào bên trong thì thấy rất là ngăn nắp sạch sẽ, có chút rộng rãi. Lúc rảnh rỗi cũng có thể chứa được hai mươi mấy người.
Trước cửa trướng bồng có một huyết sắc đại kỳ đang tung bay phần phật trong gió. Trên đó viết mấy chữ"Thiên Hương quân đội" tựa như thần long đằng không. Đại kỳ này so với đại kỳ của các thế lực khác còn muốn cao hơn, ít nhất là một trượng. Trên đại kỳ còn có khá nhiều kỳ đái, hơn nữa đây còn là đại kỳ duy nhất ở đây có hình dạng như vậy!
- Chuyện này? Quân Vô Ý không nói gì, nghi hoặc nhìn Vạn Vô Ngôn, cảm thấy có chút không hiểu.
Vạn Vô Ngôn ha hả cười, trong mắt lộ vẻ sùng kính nói:
- Quân gia nhất môn tứ suất, chính là một quân nhân gia tộc mà Vạn mỗ ta kình phục nhất. Lần lượt từ Chiến Thiên Nguyên soái Quân lão gia nổi lên rồi đến Bạch Y Quân Suất Quân Vô Hối, Thiết Huyết Chiến Thần Quân Vô Mộng, Huyết Y Đại tướng Quân Vô Ý chính là niềm kiêu hãnh của Thiên Hương ta. Vạn Vô Ngôn ta rất tự hào vì Thiên Hương chúng ta lại có thể sinh ra một Quân thần thiết huyết gia tộc như vậy! Lúc này tại Thiên Nam thành tụ hợp vô số cao thủ cái thế, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của Vạn mỗ, là quốc thổ của Thiên Hương chúng ta! Đây là chuyện duy nhất mà Vạn mỗ ta có thể làm; bất kể thế nào, ta tuyệt đối không để những tinh anh của Thiên Hương thua thiệt hơn người khác! Quân tướng quân, mời!
- Đa tạ! Quân Vô Ý trầm mặc đã lâu, nghe vậy liền trịnh trọng, cẩn thận nói ra từng lời.
- Mấy ngày nay nghe bọn họ nói, Vạn mỗ có thể biết được có không ít người đối với Quân gia rất có địch ý. Quân tướng quân hãy cẩn thận!
Vạn Vô Ngôn thận trọng hạ giọng nhắc nhở. Quân Vô Ý nhẹ nhàng gật đầu. Trong mắt ánh lên thần sắc kiên nghị, Quân Mạc Tà hàn quang trong mắt cũng chợt lóe!
Quân Mạc Tà đẩy xe phía sau, cùng với Quân Vô Ý thẳng đường chậm rãi đi tới. Ở phía sau hắn, bốn gã Thiên Hương Thiên tướng quân dàn hàng ngang. Tay đặt lên chuôi kiếm, mắt không chớp. Bên cạnh hắn, Đông Phương Tam Kiếm sóng vai cùng bước đi.
Đoàn người thản nhiên đi vào ngay trước mắt các đại thế gia. Nếu có người lưu tâm sẽ phát hiện, không ngờ Quân Mạc Tà đẩy xe cho thúc thúc hắn lại đi theo một đường thẳng tắp, ngăn đôi sân bãi thành hai nửa, trái phải không hơn kém nhau bao nhiêu!
Đây đúng là thái độ kiêu ngạo tới cực điểm!
Đây là đất của ta! Lãnh thổ của ta! Ta thích ta nói! Ta muốn đi thế nào, liền đi như vậy!
Một đường tiến tới như vậy, mà hai bên lại toàn là doanh trướng của các đại thế gia, cho nên làm cho người ta có cảm giác giống như đang bị kiểm duyệt vậy! Nhất thời mấy trăm ánh mắt như lợi tiễn sắc bén bắn lại!
Thoáng cái không khí toàn bộ sân bãi có chút trầm trọng. Tựa như việc Quân Mạc Tà cùng Quân Vô Ý đi tới, mang đến cho Thiên Nam thành vô vàn phong vân cường đại, tầng tầng lớp lớp đè xuống!
Sáu người trầm tĩnh bước đi, thế nhưng trong mắt mấy người của các thế gia đang nhìn, lại giống nhưng thấy được một dòng thác lũ kiên cường, bách chiến bách thắng, trầm trầm ổn ổn, kiên quyết, hào hùng tiến tới!
Trên bầu trời Thiên Nam thành, gió thu lạnh thấu xương nhất thời gào thét, càng ngày càng mạnh, trên đầu mây đen khắp nơi cuồn cuộn, tựa như chậm rãi hướng đến trung tâm tụ lại. Một trận cuồng phong đột nhiên thổi đến, nhất thời làm cho cát bay đá chạy. Khói bụi bốn phía nổi lên, hơn mười ngọn đại kỳ chớp mắt cùng tung bay theo gió nam, ngay cả âm thanh cờ xí phần phật trong gió vào lúc này, đột nhiên cũng như đồng thanh nhất trí!
Cuồng phong cuồn cuộn, cát bay mù mịt, không ngừng đập vào mặt mọi người. Bốn gã tướng quân phía sau cùng với Đông Phương Tam Kiếm hai mắt nhất thời hơi nhíu lại, thân hình có chút bị cản trở. Nhưng ở phía trước Quân Vô Ý thần tình lạnh nhạt, sắc mặt lạnh lùng, ngay cả mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.
Ở phía sau hắn, Quân Mạc Tà "vân đạm phong khinh" (khinh thường gió mây). Hai hàng lông mày giống như của nộ long đang ngủ, dường như tùy thời cũng có thể phá không bay lên. Trên khuôn mặt tuấn tú có nét tiêu sái; không có bất kỳ cử động nào. Nhìn thấy thiên không đột ngột thay đổi như vậy, cộng với hàng trăm con mắt xung quanh đang chăm chăm nhìn vào, tựa như hắn không thèm để ý. Không nhanh không chậm đi tới. Tốc độ giữ nguyên không thay đổi chút nào!
Trong mắt chúng nhân, khi hai thúc cháu này tiến tới, giống như hóa thành hai thanh tuyệt thế thần kiếm sắc bén, đem toàn bộ thiên không chém ra làm đôi!
Một kiếm chém ra, đường rộng thênh thang hai người đi tới!
Nơi này là Thiên Hương quốc thổ, cũng là nơi gần với Thiên Hương nhất, nhưng hiện tại quân đội của Thiên Hương quốc ngược lại chính là những người đến muộn nhất. Có không ít người từ lâu đã mất kiên nhẫn, rất là bất mãn, cho nên muốn chờ bọn họ đến rồi hảo hảo gây khó dễ một phen, đó cũng là nguyên nhân mà các đại thế gia tại đây, không có ai ra ngoài nghênh tiếp đại quân vào thành.
Nhưng vừa nhìn thấy thúc cháu hai người đang chậm rãi đi vào, tất cả ý định chỉ trích trong đầu đều không thể nói ra! Mọi chuyện thương nghị lúc trước, hiện tại cũng chắng còn ai nhớ tới. Trong lòng mỗi người lúc này đều rất ngưng trọng! Thậm chí là tôn trọng!
Ngay cả những kẻ vô cùng đố kỵ với Quân Vô Ý, rất muốn hắn chết như Tiêu Hàn, vào thời khắc này, trong mắt nhịn không được cũng hiện lên vẻ ao ước, mong muốn nồng đậm, đồng thời còn mang theo vẻ tự ti, mặc cảm tới cực độ!
Lẽ nào, lẽ nào... ta... thực sự.... ta không bằng hắn!
Quân Vô Ý có lẽ không có Thần huyền tu vi, võ công cũng không có đạt tới Chí tôn cấp bậc, nhưng hắn chính là Huyết Y đại tướng, đã từng thống lĩnh trăm vạn hùng binh quyết chiến sa trường, một đời danh tướng. Vào thời khắc này, thật sự hắn đang hướng về thiên hạ anh hùng, hướng về vô số Thiên huyền, Thần huyền, Chí tôn; biểu hiện phong độ không gì sánh được của một đời danh tướng, anh tuấn kiệt xuất!
Loại khí độ này, nếu không phải đã từng thống lĩnh trăm vạn hùng binh, trong nháy mắt có thể làm cho khắp nơi khói lửa, sát lục vạn dặm, không phải là thống suất bách chiến bách thắng, mưu lược thắng trận ngoài ngàn dặm thì cho dù là bất kể người nào cũng không thể có được! Kể cả là cường giả huyền công vô địch thiên hạ, tuyệt đối cũng không có được phong phạm quân nhân chí cao tới bậc này!
Đây chính là khí thế hùng bá giang sơn, nắm thiên hạ trong tay! Quát mắng người khác bằng nửa con mắt!
Tuy rằng vỏn vẹn chỉ có thúc cháu hai người nhưng như vậy đã là quá đủ! Loại khí khái lẫm liệt đó, giống như đang âm thầm kiêu ngạo, từ trên người hai thúc cháu không ngừng cuồn cuộn tỏa ra xung quanh!
Cho dù phía trước là núi đao biển lửa, địa ngục âm phủ đi chăng nữa! Lão tử cũng sẽ bước tới đạp bằng!
Mấy vị tướng quân của Thần Tứ đế quốc và Vũ Đường đế quốc không hẹn mà cùng đứng lên, cả người không tự chủ được lập tức đứng thẳng, nhìn về phía người đang tới, một người vừa là thần tượng trong lòng, vừa là tử địch của họ, bằng ánh mắt nóng bỏng!
Đây chính là quân nhân...!
Đương trường một mảnh yên lặng. Nhóm chín người bọn họ bước chân nhịp nhàng, đều đặn, chậm rãi đi vào trong trướng bồng.
Khắp bầu trời phong vân đột nhiên biến ảo, "phong vân yểm nhật". Phía chân trời trong nháy mắt trở lên âm u.
Vừa lúc đó, có một người cao giọng cười nói:
- Quả nhiên không hổ là Huyết Y đại tướng danh chấn thiên hạ, chỉ cần mỗi khí độ đó thôi cũng đã làm cho thiên địa khiếp sợ, người người kính phục không thôi! Tại hạ Tư Không Ám Dạ vô cùng bội phục! Bởi vì lúc trước không thể ra cửa thành nghênh đón Quân tướng quân được nên trong lòng cũng rất lấy làm áy náy! Nếu như Quân tướng quân có rảnh. Tư Không gia xin mời tướng quân tới chỗ này hảo hảo tâm sự, cạn đôi ba chén!
Tiếng cười hùng tráng đầy hào sảng vang lên, theo tiếng cười đó, một đại hán ngang tàn từ trong trướng bồng của Tư Không thế gia đi ra, lưng hổ eo gấu, dáng người vô cùng cao lớn, thế nhưng lại làm cho người trước mặt có cảm giác thân hình hắn vô cùng cân đối. mặt mày thô kệch, hai bên má được phủ bằng bộ râu quai nón rậm rạp.
Vừa mới nhìn qua, Quân Mạc Tà nhận định, người này ít nhất phải cao hơn hai thước. Đứng trước trướng bồng, nhìn hắn tựa như một pho tượng thiêt tháp đồ sộ, vững vàng, nhưng lại giống như cả một ngọn núi nguy nga rất khó vượt qua!
Người đó cũng chính là Tư Không thế gia đệ nhất cao thủ, Tư Không Ám Dạ!
- Tư Không huynh nói quá lời! Tiểu đệ thân là địa chủ nhưng lại đến cuối cùng, quả thật rất là không phải, trước tiên nên hướng tới các vị tiền bối, chúng gia huynh đệ xin lỗi mới đúng. Chỉ cần Tư Không huynh có hứng thú. Chúng ta tùy thời đều có thể vui vẻ uống rượu! Quân Vô Ý âm thanh thong thả vang lên, giọng điệu nhã nhặn.
- Hảo! Hảo! Tư Không Ám Dạ cười ha ha.
- Ha ha, bổn gia.... yêu mến nhân tài.... đang muốn nói chuyện, lại bị ngươi... ngươi... ngươi tranh trước, Quân Tam tướng quân, tại hạ là Mộc thế gia.... gia.... gia chủ, Đoạn Mộc Sao Phạn cũng xin bái kiến!
Người này lời nói kéo dài, hết lần này tới lần khác tự làm cho bản thân ăn nói có chút cà lăm, thế nhưng trong khi nói chuyện lại luôn làm bộ tỏ ra mình nguy hiểm, siêu phàm. Tuy nhiên cứ theo khẩu khí nói chuyện của hắn, dường như bản thân hắn đang rất thích thú với điều đó thì phải.
Quân Mạc Tà bật cười "xì" một tiếng. Vừa nghe đã biết, nói chuyện kiểu này, ngọai trừ cái vị Đoạn Mộc Sao Phạn mà Đông Phương đại gia đã nhắc tới lúc trước, thì còn có thể là ai khác nữa đây.
Siêu phàm chỗ nào thì không biết, nhưng hiện tại tự cái chuyện tự cho mình là siêu phàm thì chính xác thấy rồi!
- Đoan Mộc gia chủ thực quá khách khí rồi. Khi nào có thời gian Vô Ý nhất định sẽ tự mình đến bái kiến!
Mặc dù Quân Vô Ý âm thanh bất hỉ bất nộ, nhưng lại làm cho người ta cảm giác thấy một sự thân thiết, hòa ái, tựa như chồi non đang khoan khoái vươn mình đón gió xuân vậy.
- Không.... " Không khách... khách khí!
Đoan Mộc Sao Phạn đột nhiên"ngạch" một tiếng, nở nụ cười, đang muốn nói chuyện tiếp, đột nhiên có một giọng nói đầy âm dương quái khí vang lên:
- Này hai vị, có cần thiết phải làm ra bộ dáng kiêu ngạo như vậy không? Người đến cuối cùng, chắc chắn chỉ có thể là người của Thiên Hương đế quốc Quân gia, Quân Vô Ý đúng không?
Quân Mạc Tà theo tiếng nói nhìn lại thì thấy người vừa nói chuyện tầm hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, dáng người cao sừng sững, khí độ quả thật là không tầm thường. Mặt mày anh tuấn, nhưng mi tâm mơ hồ mang theo một tia hung ác, nham hiểm, đang đứng dưới trướng của Huyết Hồn sơn trang. Trên người mặc cẩm y trường bào, hông đeo một thanh trường kiếm, trên bao kiếm có đầy hoa văn cổ xưa, chỉ cần nhìn qua cũng đủ làm cho người ta biết được, đây tuyệt đối là một thanh hãn thế thần binh; hiện tại, cứ theo ánh mắt coi thường mọi người của chủ nhân nó là đủ hiểu rồi.
Trong nháy mắt, Quân Mạc Tà đã biết được đối phương là ai. Ngoại trừ cái tên "cóc mà đòi ăn thịt thiên nga", nhi tử của Lệ Tuyệt Thiên- Lệ Đằng Vân, thì còn có thể là ai khác nữa đây? Một tên tiểu bạch kiểm dựa hơi phụ thân, hèn hạ đến cực điểm, nếu như không phải do tiểu tử ngươi sao có thể xảy ra lần "Nhân thú chi chiến" này? Ngươi cứ chờ đó, sẽ có ngày lão tử đem ngươi phế đi!
Quân Mạc Tà đứng dậy, ha ha cười.
Thiếu niên tranh phong, làm sao bậc trưởng bối như Quân Vô Ý có thể ra mặt được, cho nên tất nhiên Quân Mạc Tà sẽ ra tay. Hắn nhẹ nhàng, từ tốn nói:
- Vị này mắt để trên đỉnh đầu, mục hạ vô nhân, vênh vênh váo váo, thiết nghĩ chính là Huyết Hồn sơn trang Thiếu trang chủ đúng không? Hơn nữa lại chính là địa đầu xà ở đây, luôn ỷ thế hiếp người, Lệ Đằng Vân Lệ Thiếu trang chủ, đúng không?
- Ngươi! Hừ, đối với các ngươi, ta còn phải cậy thế sao?
Lệ Đằng Vân trong mắt lộ ra một tia hung ác, nham hiểm, khinh miệt, âm trầm nói:
- Tình hình trước mắt khẩn cấp như vậy, mà Quân gia các ngươi thân là địa chủ lại đến trễ như vậy, rốt cuộc là có mưu đồ gì? Các ngươi làm như vậy, lẽ nào người khác không thể không hỏi?
- Quân tình khẩn cấp, chúng ta tự nhiên biết rõ; còn về phần nguyên nhân chúng ta tới trễ thì, thứ nhất ngươi nên đi hỏi bệ hạ của chúng ta, sao người không hạ thánh chỉ sớm, thứ hai, cũng nên tự hỏi Huyết Hồn sơn trang các ngươi đi, nếu tình huống khẩn cấp như vậy, tại sao lại đến tận bây giờ mới cầu viện? Vì sao không làm sớm hơn?
Quân Mạc Tà hừ một tiếng, nói:
- Đúng rồi. Huyết Hồn sơn trang vẫn luôn coi trọng mặt mũi a, nếu không phải các ngươi cuồng vọng tự đại, tự mình mạnh mẽ kháng cự, thì mọi chuyện sao có thể kéo dài tới tận bây giờ, đồng thời làm cho nó hầu như trở thành vô phương thu thập như thế này? Một khi nhận ra bản thân vô năng, vô lực rồi mới nghĩ đến tìm người giúp đỡ, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao, không ngờ vẫn còn mặt mũi đến hoạnh họe người khác? Chúng ta làm gì, ở đây ai cũng có thể hỏi, duy chỉ có ngươi và Huyết Hồn sơn trang là không có đủ tư cách để hỏi!
Quân Mạc Tà cười cười:
- Mà cứ cho là muốn chất vấn chúng ta cũng không sao. Thế nhưng, ở đây cũng có rất nhiều tiền bối cao thủ như vậy, không tới lượt ngươi tra hỏi đâu? Ngươi đừng quên, Tuyệt Thiên Chí tôn là cha ngươi, chứ không phải là ngươi! Ngươi có tư cách hỏi sao, ngươi náo loạn cái gì?
- Ngươi dám nói như vậy với ta? Thật to gan! Ngươi là ai?
Lệ Đằng Vân ánh mắt ngưng trọng, bản thân cảm thấy đấu võ mồm không phải là đối thủ của người trước mắt, liền trực tiếp đổi đề tài, vặn hỏi thân phận đối phương, tâm cơ quả không đơn giản.
- Ca ca chính là Quân Mạc Tà!
Quân Mạc Tà đắv ý cười:
- Chắc chắn ngươi đã nghe qua đại danh của ca ca rồi! Hiện tại có phải ngươi cũng muốn nói như thế này, "Nghe đại danh đã lâu, như sấm động bên tai, hạo nguyệt đương không. Hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền. Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ a.", đúng không?
- Nguyên lai ngươi chính là Quân Mạc Tà, chính là tên ăn rồi ngồi chờ chết, Quân gia hoàn khố, bại hoại gia tử, không chuyện ác nào không, Thiên Hương đăng đồ tử kia sao! Thiếu trang chủ ta đúng là ngưỡng mộ đã lâu, quả thực ác danh như sấm bên tai, lưu manh danh bất hư truyền!
Lệ Đằng Vân cảm giác như bắt được thóp của đối phương, cười ha hả hai tiếng nói:
- Chỉ là mọi người có mặt nơi đây, ai ai cũng là anh tài nhân kiệt, rốt cục một tên lưu manh như ngươi sao lại có thể trà trộn vào được? Loại người vô lại như ngươi có tư cách gì mà đòi nói chuyện với Thiếu trang chủ ta?
Quân Mạc Tà cười hắc hắc, nói:
- Nói ta là một tên đăng đồ tử, không chuyện ác nào không làm, cái này ca ta tuyệt không phủ nhận. Bất quá cho dù ca ta hạ lưu, hoàn khố đến mấy đi nữa, cũng không có vô sỉ đến nỗi muốn cường ngạnh cướp đoạt con dâu của nhà khác. Lệ Thiếu trang chủ, về điểm này, ngài đúng là tiền bối của ta a, thật sự là tấm gương sáng cho một tên hoàn khố như ta noi theo!
- Ngươi.... Quản Thanh Hàn là nữ tử trong sạch lại bị Quân gia cái ngươi bá chiếm. Hai người chúng ta tình đầu ý hợp, ta cứu nàng thoát khỏi chỗ nước sôi lửa bỏng, có gì không đúng? Chưa kể đến vị đại ca kia của ngươi đã sớm chết nhiều năm rồi. Chẳng lẽ còn muốn nàng cả đời ở vậy quỳ lạy linh bài của đại ca ngươi ư? Trên đời có đạo lý này sao?
Lệ Đằng Vân sắc mặt thoáng đỏ lên, đột nhiên nổi giận, tất nhiên hắn không thừa nhận mình đê tiện, chỉ vội vội vàng vàng xảo biện.
- Tình đầu ý hợp? Cứu nàng khỏi nước sôi nửa bỏng? Ngươi có từng hỏi qua ý kiến của nàng không?
Quân Mạc Tà ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng:
- Thực sự là không nghĩ tới, trên đời đời không ngờ còn có người vô sỉ tới mức này! Không nói thành có, đổi trắng thay đen, phải trái lẫn lộn. Không chỉ cường ngạnh cướp đoạt dân nữ, mặc dù nàng đang là con dâu nhà người khác; thậm chí, còn muốn uy hiếp thân sinh, gia tộc nàng, nếu không chịu giao người sẽ bị diệt tộc. Lệ Đằng Vân, theo như ngươi nói thì đây mới gọi là tình đầu ý hợp, cứu nàng thoát khỏi nước sôi nửa bỏng sao? Quả thật, cao nhân hành sự không giống người thường a! Ta đây chính là Thiên Hương đệ nhất hoàn khố, bại hoại gia tử cũng đành cam bái hạ phong, đối với ngài ta chỉ còn biết nói một chữ "Phục"! Tâm phục khẩu phục! Ngoài ra ta còn rất phục sự vô sỉ của ngươi! Xứng danh Thiên hạ đệ nhất vô sỉ!
Mọi người có mặt ở đây, đại đa số đều không có biết chuyện này. Hiện tại, nghe hai người đấu khẩu không khỏi khinh bỉ nhìn về phía Lệ Đằng Vân. Mặc dù Huyết Hồn sơn trang bá đạo, nhưng cho tới giờ cũng đã phạm vào rất nhiều người, làm cho bọn họ tức giận. Cho nên hiện tại cũng phải kiêng kị hơn trước rất nhiều.
Người trong giang hồ, tối kỵ nhất là sắc giới
Lệ Đằng Vân nếu quả thực có làm như vậy thì đã phạm vào đại kỵ của giang hồ!
- Được rồi, không nói thêm nữa!
Bên trong truyền ra một tiếng quát đầy tức giận, âm thanh tuy không lớn, nhưng cũng làm cho người nghe cảm thấy hai tai có một trận ong ong.
Mấy bóng người chậm rãi đi ra, nhất thời toàn trường trở lên kích động!
Người đi đầu vóc dáng cao lớn, khuôn mặt chất phác. Ba chòm râu đen đang tung bay trước ngực, hai con mắt hẹp dài, uy lăng nhìn mọi người xung quanh, dường như cảm thấy "không giận mà uy". Đồng thời còn tạo ra một loại cảm giác ngạo thị thiên hạ; càng làm cho người khác cảm thấy, người này bá đạo hơn người!
Hắn mặc dù không quá cao ngạo, nhưng vẫn làm cho mọi người có mặt ở đây lúc này đều có một nhận định, hắn không để kẻ nào vào trong mắt, ngay cả lão thiên trên đỉnh đầu, nếu cần hắn cũng sẵn sàng đánh một trận( coi trời bằng vung ^^!)!
Người vừa quát khi nãy, chính là hắn!
Tuy chưa bao giờ gặp mặt, nhưng chỉ cần liếc qua một cái, Quân Mạc Tà đã khẳng định, người trung niên thoạt nhìn chỉ khoảng bốn năm mươi tuổi trước mắt đây chính là vị Chí tôn đã thành danh từ hơn sáu mươi năm về trước, Tuyệt Thiên Chí tôn, Lệ Tuyệt Thiên!
Ngoại trừ hắn ra, ở đây không người nào có thể có được phong thái ngang tàn, bá đạo như vậy!
Trên thực tế, nếu tính kỹ ra, vị Lệ Tuyệt Thiên Chí tôn này chỉ sợ ít nhất phải trên dưới trăm tuổi rồi, vậy mà thoạt nhìn lại thấy bộ dạng như mới bốn năm mươi tuổi. Quân Mạc Tà mắng thầm trong bụng: trách không được lão già này tuy đã hơn một trăm tuổi mà vẫn còn có một nhi tử mới hơn hai mươi. Nhìn hắn như thế này, phỏng chừng muốn sinh thêm vài đứa cũng không thành vấn đề a."
Đúng là.... quái vật mà!
Mà theo sau Lệ Tuyệt Thiên chính là Sinh Tử Chí tôn Thạch Trường Tiếu, Lãnh Huyết Chí tôn Lệ Vô Bi, Thần Ưng Chí tôn Ưng Bác Không, đi sau cùng chính là một người mặc hắc y, khuôn mặt băng lãnh. Mặt đen, mặc đồ đen, đi giầy đen, bên hông đeo một thanh kiếm, cả chuôi kiếm và vỏ kiếm cũng đen thui.
Người này thoạt nhìn hắn từ trên xuống dưới giống như một thanh hắc sắc lợi nhận.
Tuy hắn chỉ lẳng lặng đứng đó thôi nhưng cũng đã làm cho người khác cảm thấy kiếm khí bức người!
Kiếm khí xông tận cửu thiên! Không cần suy nghĩ cũng đoán ra, người này tất nhiên chính là Cuồng Phong Kiếm Thần, Phong Quyển Vân, một người luôn tranh đấu với Ưng Bác Không nhiều năm vì vị trí đệ bát trong "Thiên hạ Bát đại chí tôn". Thêm một điểm nữa, người này cũng là một tuyệt thế kiếm khách! Một trong những cường giả đỉnh phong!
Nhưng Quân đại thiếu gia tin tưởng rằng, với sự chỉ điểm của mình, sau khi Thần Ưng Chí tôn Ưng Bác Không đột phá thành công, hắn hiện tại tuyệt đối hơn hẳn lão đối thủ đã từng tranh đấu nhiều năm qua!
- Nếu người đã đến đông đủ, như vậy xin mời các gia chủ tập đến đại đường thương ghị kế sách. Ánh mắt lạnh nhạt quét qua một vòng, chuyện nhi tử cùng với Quân Mạc Tà tranh luận ban nãy cũng không nhắc đến nữa.
Nhưng vào lúc ánh mắt quét tới vị trí của Quân Mạc Tà, ãnh mắt tuy ôn hòa, nhưng Quân Mạc Tà lại cảm thấy rõ ràng ánh mắt đó như hai thanh lời kiếm xé không mà tới, hung hăng đâm vào đôi mắt của mình! Trong sát na ấy, dường như tận sâu trong tâm hồn hắn cũng cảm thấy một trận run rấy!
Đó chính là cảm giác sợ hãi, dè chừng từ sâu trong đáy lòng sinh ra!
Không thể địch nổi!
Vô pháp kháng cự!
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên Quân Mạc Tà có cảm giác thất bại.
Trước đó, không phải là Quân Mạc Tà chưa từng đối mặt với cao thủ cấp Chí tôn, nhưng cho dù là đối mặt Sinh Tử Chí tôn Thạch Trường Tiếu, Lãnh Huyết Chí tôn Lệ Vô Bi cùng Thần Ưng Chí tôn Ưng Bác Không đi chăng nữa, hắn vẫn còn có thể cười nói như thường. Thế nhưng đối với cái nhìn của Lệ Tuyệt Thiên, không ngờ lần đầu tiên xuất hiện loại cảm giác này!
Đây chính là một loại phương pháp công kích tinh thần... Một khi thành công, sẽ gieo vào trong lòng đối thủ mầm mống sự sợ hãi, đến lúc đó thì cuộc đời sau này coi như chấm hết, vô phương đột phá!
Bất quá vị Lệ Tuyệt Thiên chí tôn này bao che nhi tử cũng làm cho Quân Mạc Tà tự đáy lòng cảm thấy phẫn nộ! Thật sự rất phẫn nộ!
Trong khi hai tên tiểu bối đấu khẩu, ngươi thân là thiên hạ đệ nhị chí tôn, không tưởng được sẽ dùng loại phương pháp này thay nhi tử của mình trút giận! Cái này đúng là quá mất phong độ rồi.
Đệ nhị Chí tôn chó má. Khốn kiếp!
Nhưng cũng từ đây mới làm cho người ta biết được đối với nhi tử của mình, hắn cưng chiều, dung túng tới mức nào!
Biết rõ con mình đuối lý, không nói phải trái, trái lại ở trước mắt bao người dùng thủ đoạn hèn hạ với khổ chủ lập uy!
Thảo nào lúc trước hai đại thú vương cùng dắt tay nhau tới, đơn giản chỉ muốn đánh gãy hai chân con trai của hắn mà thôi, cũng không phải là muốn lấy mạng, không ngờ làm cho hắn phản kháng quyết liệt như vậy! Cuối cùng, thậm chí không tiếc mặt mũi, phát ra "Chí tôn triệu tập lệnh", nhất quyết không chịu thỏa hiệp. Quân Mạc Tà mơ hồ có phần hiểu được nguyên nhân vì sao sự tình hiện tại trở nên gay gắt nghiêm trọng tới bực này.
Quân Mạc Tà vội vàng nhắm mắt lại, vận khởi Khai Thiên Tạo Hóa công một lượt, trong nháy mắt đã tiêu trừ loại cảm giác đáng sợ này.
Nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy nghiêm trọng!
Công lực của Lệ Tuyệt Thiên, nểu so với Ưng Bác Không cùng Lệ Vô Bi hiển nhiên cao hơn một bậc.
Thật không hổ danh Thiên hạ bát đại Chí tôn đệ nhị!
Lệ Tuyệt Thiên vừa nói xong, mọi người ào ào phụ họa. Dĩ nhiên không có người nào tại đây phát hiện được, Lệ Tuyệt Thiên vừa mới âm thầm hạ thủ với Quân Mạc Tà!
Mà tin chắc rằng, dù có người phát hiện ra, cũng sẽ chẳng có ai dám đứng ra vì hắn chủ trì công đạo. Dù sao thì công đạo cũng cần phải coi nắm tay ai cứng hơn. Chỉ vì một tên hoàn khố hậu bối đắc tội đệ nhị chí tôn sao? Họa có điên mới làm như thế!
Vào lúc mọi người tại trường đang nối đuôi nhau đi vào trong trướng, thì đột nhiên......
Một tiếng hú dài lãng đãng từ xa vọng lại, mọi người nhất thời kinh chấn, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe.
Chỉ trong chớp mắt, âm thanh lớn hơn rất nhiều, trong khoảnh khắc đó tựa như xông thẳng lên trời cao, truyền đi mấy ngàn dặm. Âm thanh ban đầu phiêu lãng nhưng dần dần trở lên rõ ràng, oanh động như tiếng sấm từ trên trời đánh xuống, sau đó âm thanh như thiên băng địa liệt đánh vào trong tai mọi người!
"Phốc!" Có vài binh sĩ Thiên Nam thành chịu không được ngã ngửa ra, trong miệng phun ra máu tươi. Không ngờ bị tiếng hú đó đả thương. Trong khi chủ nhân của tiếng hú lại ở cách đây chừng hơn mười dặm!
Lực sát thương thật khủng khiếp!
Sau khi gây ra cơn đại chấn động như thế, tiếng hú cũng rất cuồng bạo mà; dừng lại! Đến lúc này mọi người lại có cảm giác nghe được một âm thanh trong trẻo, du dương!
Âm thanh đó vừa dứt, đột nhiên, từ bốn phương tám hướng của Thiên Sơn vạn dặm, Huyền thú đồng thời ngửa đầu hống to, hơn mấy trăm vạn Huyền thú nhất tề bạo hưởng tạo thành âm thanh giống như tời long đất lở, phát ra uy thế kinh người!
Mặt đất dưới chân mọi người nhất thời hơi chấn động, bụi bặm bốc lên!
Tiếng hú đó hung hăng đánh thẳng lên tận cửu thiên, nguyên đám mây đen lúc trước, hiện tại đột nhiên bị tiếng hú đánh tan thành mây khói!
Bầu trời quang đãng trở lại!
Lệ Tuyệt Thiên sắc mặt đại biến, ánh mắt kia ngưng trọng nhìn về phía xa xa, trong thanh âm không thể che giấu được vẻ khiếp sợ:
- Thiên phạt lão đại, không ngờ.... lại đi ra rồi!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...