(p2)
- Hừ, Huyết Kiếm Đường trước giờ vì ta làm nhiệm vụ chưa bao giờ phái ra cao thủ ngoài Ngọc Huyền! Khiến cho mấy vụ ám sát thất bại, tiền mất tật mang, không được một chút thu hoạch. Mà lần này Huyền Thú Cân Thủ Nỗ xuất thế lại có thể lập tức xuất ra hai vị cao thủ Thiên Huyền và năm tên Địa Huyền! Trong hành động lần này thì cấp thấp nhất lại là Ngọc Huyền! Thủ đoạn làm việc như vậy thật sự khiến bổn vương tràn ngập thất vọng!
Nhị hoàng tử tức giận không chịu nổi rít lên.
- Huyết Kiếm Đường làm việc luôn luôn bí hiếm, ngay cả lão phu cũng không hiểu nguyên do.
Phương Bác Văn cau mày nói tiếp.
- Nhưng đội bảo tiêu của Huyết Kiếm Đường lần này xuất ra cũng thật sự trọng đại, bọn họ thận trọng như vậy cũng không phải không có đạo lý. Cùng người làm việc, lộ vẻ sốt sắng. Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Nói tới đây, trong giọng nói Phương Bác Văn chợt đổi một chút, trong mắt hiện lên vẻ hoài nghi, rồi chuyển thành e ngại! Tựa hồ là đang nghĩ đến sự tình đáng sợ nào đó.
Nhị Hoàng tử lại không hề chú ý tới dị trạng của đệ nhất quân sư, cơn giận vẫn còn chưa hết, thở gấp mấy hơi, âm thanh lạnh lùng.
- Bỏ đi, một khi thủ nỏ tới tay, lại dùng trên người bọn Huyết Kiếm Đường, dù sao cũng không phí bao nhiêu hơi sức, miễn cho sau này lại vì bọn hắn mà nổi giận vô cớ.
Đôi mày trắng của Phương Bác Văn nhíu chặt lại, trong mắt lại hiện lên vẻ lo lắng nồng đậm, vừa mở miệng định nói cái gì, lại cảm thấy suy nghĩ của mình có phần vô lý, có phần tưởng tượng xa vời, đem chuyện định nói ra nuốt trở vào, nhưng trong mắt thần sắc lo lắng vô tình hữu ý cứ thể hiện ra ngày càng đậm.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Câu nói này của nhị hoàng tử chỉ nương theo giận dữ mà thốt ra, nhưng trong tai Phương Bác Văn lại chẳng khác chi tiếng sét giữa trời quang.
Hết thảy những chuyện mờ ám đang dần hiện lên rõ ràng.
Chẳng lẽ ta lại cần một đường lui nữa sao?
Cạnh đó là nhị hoàng tử hai tay chắp sau lưng, thần tình tràn đầy tự tin, cứ mỉm cười. Mang theo niềm tin mãnh liệt và khát khao cao độ đối với mục tiêu, lẩm bẩm "Nếu có thể mượn cơ hội lần này, cứ đem lão đại và lão tam thẳng tay..."
Hắn không có đem suy nghĩ trong lòng nói ra miệng nhưng vẻ mặt âm độc rất lâu đọng lại như muốn tỏ rõ. Đột nhiên hắn quay người lại hỏi:
- Phương tiên sinh, Nguyệt Nhi bên đó bố trí thế nào rồi?
- Nguyệt Nhi cô nương đã ở bên kia được vài ngày, cũng không có động tĩnh gì, tựa như cùng nàng ta không có liên can. Nàng cũng rất ít lộ diện, toàn do chúng ta liên hệ trước. Thái độ của Nghê Thường Các cũng có chút mờ ám. Điều này làm người ta có chút khó hiểu.
Phương Bác Văn tự thêm bớt một số tình huống, nói ra có vẻ thong thả, lại vô cùng lưu loát nhưng cũng có chút ấp úng. Hiển nhiên là trong lòng hắn không hề bình tĩnh, có khi là còn đang lo lắng chuyện này.
- Hừ!
Trong mắt nhị hoàng tử chợt lóe hàn quang, sau đó lại im lặng một lúc, mới nói:
- Bên đó tạm thời không cần bàn đến. Dù sao, với lực lượng của nàng cũng không làm nên chuyện gì. Thành Đức Thao thì sao? Trong lúc này hắn đang làm cái gì? Tại sao cả vài ngày qua cũng không thấy bóng dáng hắn?
Trong mắt Phương Bác Văn lộ ra một tia chán ghét, hiển nhiên vị Thành vương tử kia danh tiếng cũng chả tốt lành gì. Chỉ nghe hắn nói:
- Vị Thành công tử này lão hủ cũng đã vài ngày không có gặp hắn. Tựa hồ như vài ngày nay hắn bận việc gì đó không cho người khác biết, thần thần bí bí. Mà nhân công của Thành gia cũng chưa tới, cũng không biết có xảy ra chuyện gì không.
Nhị hoàng tử nhìu chặt mày, đi thong thả vài bước, âm u nói:
- Tất cả sự tình vụn vặt hiện tại, tất cả gác lại. Chờ nỏ thủ đến, thanh toán toàn bộ.
Trên khuôn mặt trắng của hắn hiện lên một tia sát khí.
Một con đàn bà, một tên giang hồ thế gia công tử, chỉ như vậy thì có đáng gì? Lại dám đối với ta bằng mặt không bằng lòng! Nguyệt Nhi, không cần biết ta đối với nàng tốt thế nào, nàng lại có thể làm bậy sao? Nàng nhất định sẽ hối hận!
Còn có Thành Đức Thao, ngươi thực cho rằng ngươi là nhân vật đỉnh cao sao? Bổn hoàng tử nếu muốn giết cả nhà ngươi, cũng chỉ cần vài ngày thôi!
- Dạ.
Phương Bác Văn nhìn thấy sát khí của nhị hoàng tử, đôi mày trắng rung lên, cả trong lòng cũng không nhịn được mà run lên. Hoàng tử điện hạ này, âm tàn cũng đủ, vô tình cũng đủ, nhưng sao lòng dạ vẫn còn đơn giản như vậy? Chuyện còn chưa thành đã tính đường ngang ngược, nếu đại sự thành công thì tương lai sẽ như thế nào? Đột nhiên cảm thấy được càng chán ghét hơn. Trong mắt lại giảm xuống một chút xem trọng, đem tất cả tâm tư ngậm trong miệng.
Nhị hoàng tử đưa mắt nhìn ra ánh trăng treo ngoài cửa sổ, trên mặt đột nhiên như có lửa thiêu, trong mắt nổi lên một trận cuồng nhiệt tựa hồ như bị lửa nung nấu, có cảm giác chính mình đã bước lên ngôi cửu ngũ Chí Tôn...
Quân gia, Quân Mạc Tà đêm nay cũng không ngủ được.
Sau khi dò xét tra cứu kỹ càng tình huống, Quân Mạc Tà đứng trước danh sách dược vật đã được liệt kê. Lúc này có thể nhìn thấy đã có hơn hai trăm loại. Dù trong đó không có linh đan diệu dược gì, lại càng không phải thiên tài địa bảo, nhưng về mặt số lượng thì lại vô cùng khổng lồ, ngoại trừ một số mà thế giới bên ngoài chưa phát hiện ra thì cái gì cũng có, muốn cái gì có cái đó.
Tất cả nhét đầy hơn phân nữa kho thuốc của Quân Mạc Tà.
Sau khi đuổi hết người ngoài đi, ngay cả Đường bàn tử cũng bị thỉnh về nhà ngủ, Quân Mạc Tà liền đi tìm hai người đáng tin cậy phân loại, xử lý dược vật.
Người mà có thể tin tưởng thì cả Quân phủ cũng không có mấy người, Quân đại thiếu gia chỉ có thể tìm bốn người. Hắn tự nhiên là không dám làm phiền Quân lão gia tử và Quân tam gia, thế nên đối với hai người còn lại thì hắn đương nhiên sẽ không khách khí. Mà Quản Thanh Hàn trước mắt cũng nhàn rỗi, nửa đồng ý nửa không cũng bị hắn bắt làm lao động nốt.
Dù sao thì Quản Thanh Hàn cũng là con gái gia đình thế gia Huyền khí, đối với dược liệu cũng không xa lạ gì, chính là trợ giúp tốt nhất giúp Quân Mạc Tà luyện đan, nàng lại là người tin cậy được.
Quân Mạc Tà ngồi ở bên phía ánh đèn không rọi tới, giống như một bức tượng gỗ không nhúc nhích ngưng thần chau mày suy nghĩ. Hai nàng đều nghĩ là hắn đang suy nghĩ gì đó, mày cau thặt lại thành ra không đụng đến hắn, để hắn tự mình suy tư đi.
Hai nàng rón ra rón rén, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, sợ quấy rầy thanh tĩnh của hắn, chân tay nhanh nhẹn dựa theo phân phó của Quân Mạc Tà, đem một phần dược liệu chia ra theo phân lượng. Sau đó trộn vài loại cùng một bao, dán nhãn.
Phần công việc tuy rằng cũng không nặng nhưng sau thời gian dài thì vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, lại còn thêm đơn điệu buồn chán chết người. Cả hai bận từ nửa đêm tới sáng mới đem năm loại phương thuốc Quân Mạc Tà đã giao ra phân loại hoàn toàn.
Hai nàng đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng đã có thể đứng lên thở một hơi. Tuy không hiểu Quân đại thiếu gia vì sao lại phải làm như vậy nhưng thấy hắn gấp như vậy tất sẽ có chuyện cần đến nên tuyệt đối không dám lơ là, hầu như là làm cả đêm không nghỉ. Đến lúc hoàn thành hai người cùng đứng dậy nhìn nhau cười khổ, lấy tay xoa xoa vòng eo mảnh khảnh, cảm thấy cả người đau nhức vô lực.
Nhưng hai nàng có thể nhanh như vậy hoàn thành việc này, thực sự là nhịn không được tự hào. Nhìn nhau cười một lúc lại nhìn về phía Quân Mạc Tà, hiện tại mình đã hoàn thành nhiệm vụ, hắn sao lại còn cau mày lo lắng? Có chuyện gì mà suy nghĩ lâu như vậy?
Quân Mạc Tà vẫn như cũ đầu hơi hơi cúi xuống, trên mặt lộ vẻ suy tư trầm trọng, chau mày cứ như sắp tới có thiên tai biến cố...
Tinh thần hắn tập trung tới nổi ngay cả hai nàng thản nhiên bước tới trước mặt vẫn không nhận ra.
- A! Tên hỗn đản này, gạt chúng ta làm trâu làm ngựa, hắn lại ngồi đây ngủ, tức chết mà!
Quản Thanh Hàn quan sát một lúc mới đưa ra kết luận, nhất thời giận điên lên! Nếu không phải đến gần như vậy còn không nhận ra hơi thở nhịp nhàng đầy tinh tế của hắn.
Cũng thật quá đáng! Sao lại có thể làm vậy chứ!
Chúng ta mệt nhọc làm việc suốt đêm. Ngươi không giúp đỡ thì thôi, lại còn bày ra một bộ dáng ngủ gục trầm tư, thật sự rất đáng giận!
Quản Thanh Hàn trong lòng giận dỗi, sờ nhẹ lên đôi mắt đang díu xuống của mình, càng nghĩ càng thấy ủy khuất. Cất chân ngọc lên đá một cước vào đùi tên bất lương vô liêm sỉ.
Phanh!
Quân Mạc Tà từ trên ghế ngã xuống. Ngay lập tức tỉnh lại, vừa mở mắt liền hiển rõ nguyên cớ, không chút hoang mang, vờ thở dài nói:
- Vần đề này thật sự khó quá mà, suy nghĩ cả đêm mà một điểm rõ ràng cũng không có, thật là hao tổn tâm thần a.
Quân đại thiếu gia phô ra bộ dạng khó hiểu, than ngắn thở dài, cực lực thể hiện ra bộ dáng vì dân vì nước giống như thật khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác nếu hắn nghĩ không ra vấn đề này thì thiên hạ ngay lập tức bị hủy diệt nghiêm trọng.
Quản Thanh Hàn cười nhạt một tiếng, ngón tay vừa dài vừa nhỏ trỏ vào ngực hắn, trừng đôi mắt to yêu mị lên quát:
- Quân tam thiếu, ngươi suy nhĩ đến vấn đề lâu như vậy lại còn chảy cả nước miếng ra sao?
Quân Mạc Tà ậm ừ hai tiếng, tròng mắt đảo qua buồn bã nói:
- Ta là người có nhiều tật xấu như vậy. Trong lúc làm chuyện gì đều tập trung cao độ. Cũng vì ta đang tập trung cao độ nên không quan tâm bất cứ điều gì, thế nên lúc bắt đầu suy nghĩ nếu đã há hốc mồm cũng không có khép miệng lại, nước miếng dù có chảy ra cũng thường thôi.
Đây là cách nói chó chết gì chứ?
Quản Thanh Hàn vừa bực mình vừa buồn cười, khuôn mặt lạnh lùng đang muốn hung hăng giáo huấn hắn thì đã thấy Quân Mạc Tà đảo mắt, nhiệt tình nở nụ cười:
- Tam thúc? Đã trễ đến thế này rồi sao ngài còn đến đây?
Quản Thanh Hàn và Khả Nhi kinh hãi quay đầu lại thì chỉ thấy phía sau trống rỗng, làm gì có bóng người tam gia Quân Vô Ý, hai nàng vừa nhận ra mình mắc mưu, quay đầu lại muốn làm dữ, cả Khả Nhi ôn nhu lần này cũng phát cáu, nhưng lại kinh ngạc há mồm. Quân Mạc Tà vừa nãy còn ở trước mắt, vừa mới nháy mắt lại không thấy tăm hơi, cả mấy bao dược liệu trên đất cũng đã biến mất theo.
Tốc độ này, quả thật là thần thánh.
Hai nàng ngơ ngác ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Nhớ tới bộ dáng buồn cười của Quân Mạc Tà khi nãy, đột nhiên không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Khả Nhi mím chặt môi cố nén cười, ánh mắt đánh giá Quản Thanh Hàn tràn ngập thưởng thức và tán thưởng, từ trong đáy lòng nói:
- Thiếu nãi nãi, nàng cười lên thật sự rất đẹp, ta cả mấy năm nay lần đầu tiên thấy cô cười, thực sự là nên cười nhiều lên, thật là đẹp mà.
Quản Thanh Hàn cả người chấn động, trong đôi mắt đẹp lộ vẻ bối rối, rất nhanh lại khôi phục thần sắc băng lãnh, nhẹ nhàng đáp lời:
- Đêm cũng đã khuya rồi, đi ngủ thôi.
Rồi nàng lặng lẽ không nói gì, đứng lên đi về phía tiểu viện của mình.
Dưới ánh đèn, bóng lưng của nàng có vẻ cô độc lại thê lương, giống như Tuyết liên hoa trên Tuyết sơn, cực kì thanh khiết nhưng lạnh lùng cô ngạo, sừng sững băng sơn.
"Thần" Quân Mạc Tà vội vội vàng vàng đâm đầu vào Hồng Quân Tháp mà leo lên, trước mắt thấy hai nàng cọp cái đang muốn phát tác, có thế không bỏ chạy sao chứ? Trước đó hắn ngủ là vì thứ nhất, đã hai ngày một đêm hắn thức trắng nên quá sức mệt mỏi, thứ nhì là cũng muốn bồi bổ tinh thần chuẩn bị luyện đan.
Đến nỗi lựa chọn phối phương và tài liệu cũng chính do Quân Mạc Tà dựa vào phương thuốc dân gian mới tìm ra. Hiện tại, bằng tu vi của mình, hắn chỉ có thể chế ra năm loại đan dược: Huyền Dương đan, Thiểu Âm Đan, Tụ Thần Đan, Bách Giải Hoàn và Thông Mạch Đan.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...