Dịch Giả
Phát hiện thú vị này khiến khóe miệng Quân Mạc Tà khẽ nhếch, hắn vốn cũng không nghĩ cùng Tống lão tam đấu rượu, điều này không đáng để nói. Với thân phận của mình nếu là cùng Độc Cô Vô Địch đại tướng quân đấu một trận coi như còn đáng giá. Cùng với một lão bản của một tửu điến nho nhỏ có cần phải tích cực như vậy không? Câu trả lời đương nhiên không rồi.
Nhưng nếu lão bản của gian tửu điếm này chính là một Thiên Huyền cao thủ thì sao?
Kết luận tự nhiên là ngược lại.
"Được hay không đều phải do công luận làm chủ, ta tự nhiên có thủ đoạn làm cho ngươi tâm phục khẩu phục." Quân Mạc Tà cười rộ lên, hàm răng trắng bóc nhe ra, bởi vì gặp chuyện tốt cho nên tâm tình hắn phá lệ trở nên vui vẻ, mà có phần biểu hiện thái quá, ánh mắt của hắn nhìn Tống lão tam như một con sói đói bụng đang nhìn một con sơn dương béo múp vậy.
Mặc dù là thiên giai cao thủ thế nhưng Tống lão tam cũng không khỏi rùng mình một cái, ánh mắt của tiểu tử này tự nhiên trở nên tà đạo vậy a.
"Như thế là tốt nhất! Thiếu niên, cuộc thì cuộc, nếu như ngươi thua thì thế nào đây?" Trung niên nhân chỉ sợ thiên hạ không loạn. Trong mắt hắn Tống lão tam tuy không phải là một nhân vật đơn giản, thế nhưng thiếu niên thần bí kia lại càng làm cho người ta nhìn không thấu. Có lẽ khi hai người đáng cuộc, thật sự là chuyện rất có ý nghĩ cũng không chừng, kẻ luôn gây náo nhiệt còn sợ xảy ra chuyện lớn sao? Nếu không bản thân mình ngoài xem náo nhiệt ra còn biết làm cái gì đây? Trong mắt trung niên nhân xẹt qua một tia khổ sáp.
"Nếu như ngươi thua, ta chỉ hy vọng sau này vô luận là lúc nào, ngươi cũng không được để cập đến chuyện tốt xấu của rượu nữa, bởi vì ngươi không xứng." Tống lão tam nhìn chằm chằm lên người Quân Mạc Tà, nói: "Quả thật quan điểm luận rượu của ngươi rất có đạo lý, thế nhưng không thể vũ nhục rượu do ta ủ! Cái này dù sao cũng là đích tay nghề đời đời truyền lưu, ưu khuyết của rượu ngươi không có chân chính hiểu được, cho nên không cần phải ngông cuồng tự phẩm cái gì mới là tốt cái gì là xấu."
"Một lời đã định!" Quân Mạc Tà trở nên nghiêm túc. Đối mặt với một kẻ có kiên thức nông cạn về rượu như tên này, mình nếu thua mới thật sự là nực cười a.
"Đợi một chút!" Trung niên nhân không thể chờ đợi được nữa, mỉm cười nói xen vào: "Để cho công bằng...Các ngươi không nên động vào rượu, chung quy cũng phải cần một người làm chứng, đúng không? Cũng không thể chỉ dựa vào hai người các ngươi để bình luận thắng thua? Cho dù tất cả mọi người đều là người lịch sự, cũng nên tránh vạn nhất a. Bản... Nhân đối với rượu coi như cũng si mê, cho nên tại hạ mạn phép xin làm người làm chứng, có được hay không? Không chỉ chứng kiến, hơn nữa còn là trọng tài, bình phán, đều do một mình ta đảm nhiệm, thế nào?"
Ngôn từ của hai người này kịch liệt như thế, sau này so rượu, lúc lấy ra chắc chắn không phải là loại tầm thường, nếu bản thân mà bình phán, chẳng phải có cơ hội nhấm nháp hai loại mĩ tửu sao? Vô luận ai thắng ai thua, đều được nếm rượu ngon, đó chính là nhân sinh cực kỳ vui vẻ a! Nghĩ đến đây trung niên nhân không khỏi mở cờ trong bụng. Tống lão đúng là Tống lão tam nha, rượu dưới giường của ngươi lần này nên đem ra hết đi, ha ha...
"Được!" Tống lão tam không biết thế nào mà khi chứng kiến sắc mặt trấn định của Quân Mạc Tà, trong lòng lại sinh ra cảm giác chột dạ, có một loại cảm giác vi diệu như bản thân sắp thua vậy.
Thật sự là chuyện cười, đối diện với lời trẻ con của tiểu tử này sao mình phải sợ chứ, hắn có thể uống qua bao nhiêu loại rượu ngon? Lại có thể có được loại mĩ tửu gì, mấy chục năm sưu tầm tích trữ mới được một chiêu bài ủ rượu, nếm rượu như ngày nay, sao ta có thể thất bại cơ chứ? Nghĩ như vậy, Tống lão tam cũng lập tức bình tĩnh lại, nhưng trong lòng thầm nghĩ: nếu như bị thua cũng không phải chuyện quá xấu! Hoặc giả cũng làm cho tài ủ rượu của mình tăng lên một tầng, cho dù không thể tăng ít nhất cũng có thể tìm ra chỗ sai của bản thân...
"Ba ngày sau, vào tầm chiều ta sẽ đóng cửa sớm, mọi người sẽ tụ tập tai đây, thế nào?" Tống lão tam lên tiếng đề nghị.
Quân Mạc Tà mỉm cười gật đầu. Nhưng trong lòng lại nghĩ, không biết sau lưng vị Thiên Huyền cao thủ thần bí này còn có tổ chức nào hay không? Hoặc là người của Hoàng Hoa đường? Chẳng lẽ đúng như lời hắn nói, là đồng đạo sao. Nghĩ đến chuyện Tống lão tam ngày đó bị mình dọa tới mức chật vật sợ hãi bỏ chạy, ánh mắt của Quân Mạc Tà lúc này nhìn Tống lão tam lại có thêm vài phần tiếu ý.
Lúc ấy thực lực bản thân cũng không tới Ngân Phẩm, thế mà lại hù lui được cao thủ Thiên Huyền trung giai tuyệt đỉnh, đây là một chuyện đắc ý cỡ nào a?
"Hai cân thịt trâu, hai vò rượu." Một thanh âm đột ngột vang lên "Cuộc đấu rượu ba ngày sau, ta cũng tới làm bình phán!" Lời nói như chém đinh chặt sắt, không để cho người khác phản bác, phảng phất như lời tuyên bố cao cao tại thượng của bậc đế vương đối với thần dân của mình vậy.
Lời nói này cũng không có ý hỏi han, mà là xác định, kết luận, chắc chắn.
Chỉ có điều thanh âm này vang lên đối vơi ba người trong tửu điếm chẳng khác gì tiếng sấm nổ giữa bầu trời quang! Hai người hộ vệ của trung niên khẳng định vẫn còn đứng canh cách tửu điếm không xa, mà Tống lão tam lại là cao thủ tu vi Thiên Huyền, tinh thần lực của Quân Mạc Tà lại mạnh mẽ vô cùng, cho dù là tung tích của đại hành gia cũng không che dấu được hắn, thế nhưng không ngờ đám người lại không phát hiện được khí tức người này. Vị khách nhân không mời mà đến này rốt cuộc đến từ lúc nào? Mà người này lúc lên tiếng lại ngồi ở chiếc bàn sau lưng mọi người, chỉ cách bên ngoài có vài thước.
Ba người đồng thời quay đầu lại nhìn, chi thấy ba ánh mắt phóng tới chiếc bàn phía xa sau lưng bọn họ chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một người, tuy đang ngồi nhưng lại làm cho người ta có cảm giác như người này đang đứng, lưng thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn hơn người, đường cong trên khuôn mặt phân minh, rõ ràng, khuôn mặt giống như được điêu khắc từ cẩm thạch vậy, hoàn toàn không có bất cứ nét gì không rõ ràng. Mái tóc dài buông xuống, cũng không có dùng bất kì thứ gì bó lại, đem gương mặt che đi phân nửa.
Người này mặc một bộ hắc y, lúc này tuy đang là giữa trưa thế nhưng bộ hắc y phối hợp với khí tức, sắc mặt hắn lại khiến người ta lâm vào một loại cảm giác mình đang ở trong một khu rừng rậm u tối! Người này cho ba người một cảm giác kì quái, thế nhưng không ai đoán được độ tuổi của hắn, dù chỉ là đại khái, nói hắn 30 cũng có thể, bốn mươi cũng có thể, năm mươi cũng có thể, thậm chí cho dù nói hắn tám mươi tuổi tựa hồ cũng không quá! Người này chính xác là một cao thủ, mà lại là cao thủ trong cao thủ, cao thủ đỉnh phong! Từ ánh mắt đầu tiên khi thấy người này, Quân Mạc Tà ngay lập tức đưa ra kết luận! Tại Phong Vân tế hội của Thiên Hương thành, người này đột nhiên hiện thân, ý đồ đến không cần hỏi cũng biết. Chẳng phải là vì Huyền Đan mà đến sao? Nhân vật như vậy đối với bất luận thế lực nào mà nói chỉ sợ sẽ nổ ra một trận tranh đoạt đẫm máu. Quân Mạc Tà từ trên người này cảm nhân được một loại khí tức cực kì quen thuộc: Cô Độc! Khí tức cô độc này chính là kiêu ngạo mà cô độc, nhìn đời bằng nửa con mắt mà cô độc! Chính giống như mình ở kiếp trước! Tựa như một lang vương một mình cô độc trên thảo nguyên, tuy cô độc nhưng lại không sợ hãi, không hề muốn thay đổi sự cô độc này, hơn nữa từ trong tịch mịch lại có tư vị hưởng thụ.
"Xin hỏi các hạ là?" Trung niên nhân cùng Tống lão tam đồng thời đề cao cảnh giác.
"Không là ai cả, chỉ là một người yêu rượu mà thôi." Hắn rủ ánh mắt xuống, thản nhiên nói tiếp: "Cứ như vậy đi, hiện tại cho ta một vò rượu và đồ nhắm, nhanh lên!"
Tống lão tam nhíu mày, cũng đàng làm như không có chuyện gì, nói: "Mời khách quan chờ một lát." Nói xong hắn liền xoay người đi.
Trung niên nhân ha ha cười nói: "Đã như vầy, vậy ba ngày sao chúng ta sẽ đợi tôn giá đại giá quang lâm." Với thân phận cùng nhãn lực của hắn, tự nhiên cũng nhận ra thân phận cùng năng lực của người này không hề tầm thường, hơn nữa còn vô cùng cường hãn giống như nhân vật Thần Long trong truyền thuyết; nếu người ta đã nói ba ngày nữa sẽ tới bình phán hẳn là không có ác ý.
Nhân vật như vậy có thể không đắc tội, vậy tốt nhất đừng nên đắc tội là hay nhất.
"Tiểu huynh đệ, hẹn gặp lại sau ba ngày nữa. Ha ha, ngàn vạn lần đừng để lão phu thất vọng đó." Trung niên nhân cười ha ha hướng Quân Mạc Tà vẫy tay, sau đó tiêu sái xoay người rời đi.
Sau khi hăn bước ra khỏi cửa, hai gã thị vệ từ chỗ tối đi ra, một tên nói: "Vương gia, có muốn tiểu nhân theo dõi tìm hiểu lai lịch thân phận của người kia không?"
"Không cần, điều đó cũng không có ý nghĩa." Trung niên nhân ha ha cười, đột nhiên thu lại vẻ cười cợt, nói: "Vừa rồi người nọ vào bằng cách nào, đã xảy ra chuyện gì?"
"Vừa rồi có một người tiến vào sao? Không có mà!" Hai gã thị vệ nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ nghi hoặc nói.
"Vậy, thôi bỏ đi!" Trung niên nhân âm thầm kinh hãi, bản thân hai gã hộ vệ của mình đã là Địa Huyền sơ cấp nhất đẳng cao thủ, với thực lực như vậy ở trong thành tuyệt đối an toàn, không tưởng được, ngay cả cái bóng của người kia hai tên hộ vệ này cũng không phát hiện ra.
Nhân vật cỡ này, rốt cuộc là ai?
Trong tửu điếm.
Quân Mạc Tà bắt đầu thấy hứng thú nhìn chằm chằm vào hắc bào nhân, đột nhiên cười cười nói: "Cảnh vật ở thảo nguyên được chứ?"
Một câu nói này khiến tia lạnh nhạt cuối cùng trên mặt hắc bào nhân cũng biến mất, nếp nhăn trên khóe mắt hắn dãn ra, ngước mắt nhìn Quân Mạc Tà. Lúc này Quân Mạc Tà đột nhiên phát hiện ánh mắt của hắn bao la giống như đại dương, thâm thúy giống như ánh sao trong đêm tối, quả là thần bí! Thậm chí có làm cho người ta có một loại cảm giác muốn chìm đắm trong đó.
"Sao ngươi có thể nhìn ra ta đến từ thảo nguyên?" Hắc bào nhân lên tiếng hỏi, khẩu khí không nhanh không chậm, nhưng từng chữ đều rất rõ ràng mà không tản mát, lại không có nửa điểm tức giận.
"Đất dưới đế giày của ngươi không phải đến từ Trung Nguyên. Thắt lưng của ngươi chính là làm từ thứ cỏ chỉ có trên thảo nguyên, từ hai điểm này cũng đủ rồi chứ." Quân Mạc Tà vẫn cười cười, đi tới rồi ngồi đối diện với hắn.
"Chỉ với những thứ này thì chưa đủ." Hắc bào nhân nhìn chằm chằm lên người thanh niên trước mặt mình, nói tiếp: "Hơn nữa ta cũng chưa cho phép ngươi ngồi ở trước mặt ta! Ngươi còn chưa xứng!"
"Còn chưa đủ sao? Vậy nói tiếp nhé, trên người của ngươi còn có mùi vị đặc biệt của thảo nguyên. Quân Mạc Tà mỉm cười nói tiếp: "Hơn nữa còn có tư vị của một con sói cô độc. Ta có thể ngửi được, những điều này hẳn là đã đủ? Bây giờ ta không muốn đứng cho nên tự nhiên là muốn ngồi. Đừng nói là ngồi, cho dù nằm xuống thì đã sao?"
Nói xong Quân Mạc Tà hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: "Về phần xứng hay không, có đủ tư cách hay không, với tiêu chuẩn đáng giá của ngươi so với ta sao giống chứ? Nếu như ngươi vẫn nói ta không đủ tư cách đối ẩm, vậy ta sẽ tự động đứng lên!"
Hắc bào nhân nhìn hắn nửa ngày, sau đó đột nhiên nhoẻn miệng cười nói: "Nói rất thú vị, đã như vầy, ngươi cứ ngồi đi, dù cho nằm xuống cũng không sao."
Hắc bào nhân này thật sự là quái đản, măc dù hắn đang cười thế nhưng lại khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo cùng cô độc, tựa hồ không phải đang cười với Quân Mạc Tà mà là cười với không khí.
Đúng lúc này Tống lão tam còng người đi tới, trên tay là một vò rượu cùng một đĩa thịt bò. Hắn nhìn Quân Mạc Tà cũng không nói gì, chỉ đem rượu và thức ăn đặt lên bàn, sau đó xoay người muốn ly khai.
Hắc bào nhân con mắt vẫn trần tĩnh nhìn lên mặt bàn, một tay đặt lên chum rượu, không phát ra một thanh âm nào, lớp bùn phong kín trên nắp vò rượu trên bàn không biết biến mất từ lúc nào, mùi rượu mát lạnh lập tức bay ra, người nọ thản nhiên nói: "Thiên Hương thành quả nhiên bất phàm, ngay cả một lão bản ở tửu điếm cũng là Thiên Huyền trung giai, quả là không tồi không tồi, rất thú vị."
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...